Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 465: Lãng gia người nhà đoàn tụ! Phương đông thế giới sáng sớm



Nếu như nói từ khi Thẩm Lãng đến thế giới này, nữ nhân nào xui xẻo nhất?

Vậy chẳng còn ai khác ngoài Từ Thiên Thiên, nàng toàn sống trong bi kịch.

Nàng bị hai cha con Trương Xung làm cho cửa nát nhà tan, bị Trầm Lãng hại tán gia bại sản.

Sau đó nàng mượn tiền của Thẩm Lãng, thật vất vả đông sơn tái khởi, khôi phục vinh quang, kết quả Thẩm Lãng lại gặp chuyện không may.

Sau khi thân phận của Thẩm Lãng bị vạch trần, Từ Thiên Thiên phản ứng giống như những người khác.

Cái... Cái gì?

Tên cặn bã kia là con của bệ hạ Khương Ly thật sao?

Ông trời bị mù rồi hả?

Hắn là một tên lưu manh chính cống, người như vậy sao xứng đáng làm con của bệ hạ Khương Ly, hắn còn không xứng làm chồng của Kim Mộc Lan, nhiều lắm thì xứng với Từ Thiên Thiên ta.

Sau đó Từ Thiên Thiên đối mặt một lựa chọn, có nên chạy nạn theo gia tộc Kim thị không?

Cuối cùng nàng quyết định không làm vậy, bởi vì nàng không phải người của Thẩm Lãng.

Hơn nữa nàng còn người nhà, không thể ích kỷ.

Nàng chọn bỏ trốn theo cách khác, quăng bỏ tất cả gia nghiệp vất vả kinh doanh được.

Trái tim của nàng hỏng mất !

Tên hỗn đản kia, trời sinh người xuống khắc ta.

Nàng dẫn theo người nhà chạy trốn, ẩn cư trong núi, nơi vắng vẻ thế này, địch nhân chắc sẽ không tìm tới, hơn nữa nàng cảm thấy mình và Thẩm Lãng cũng không có quan hệ gì.

Nhưng nàng vẫn xem nhẹ, chuyện của Thẩm Lãng liên luỵ rất đáng sợ, đừng nói đến quan hệ giữa hắn và nàng, ngay cả bạn học của Kim Mộc Thông còn bị bắt.

Chỉ mới hơn một năm, hơn một vạn người bị giết, kế tiếp còn rất nhiều sẽ chết.

Nàng trốn được ba tháng, toàn bộ gia đình của nàng bị bắt, Trác Chiêu Nhan phải người đến bắt.

Từ Thiên Thiên vốn thông minh, nàng biết phải làm thế nào để bảo vệ người nhà.

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp chó thì sủa tiếng chó.

Nàng quả quyết mắng mỏ Thẩm Lãng, nói hắn là kẻ thù sống còn của mình.

Dù nàng mắng chửi thế nào, vẫn không thể tự cứu, ngay lúc đó bị Chúc Văn Hoa phán tội chém đầu.

Không sai, chính là cái tên Chúc Văn Hoa kia, công tử của Lan Sơn phủ, từng là một đại tài tử, viết một bản «Uyên Ương Mộng”, kết quả bị «Phong Nguyệt Vô Biên» của Thẩm Lãng đè xuống đất ma sát ma sát.

Về sau Lan Sơn phủ bị Thẩm Lãng dẫn đại hồng thủy nhấn chìm, Chúc Lan Đình cũng bị Thẩm Lãng giết chết.

Sau khi gia tộc gặp tại họa, Chúc Văn Hoa tham gia thi hội, đậu cao trúng tiến sĩ, trở thành một Ngự Sử thất phẩm, vừa nhậm chức liền công kích Thẩm Lãng, nói xấu gia tộc Kim thị cấu kết Ngô quốc muốn làm phản.

Kết quả bị Thẩm Lãng vỗ một tát, chết nửa cái mạng, còn bị Ninh Nguyên Hiến hạ lệnh roi hình, bị tống giam trong ngục của Đại Lý tự.

Theo bình thường, Chúc Văn Hoa sẽ sống cả đời trong tù, nhưng khi thân phận của Thẩm Lãng bị lộ, hết thảy đều thay đổi.

Những địch nhân của Thẩm Lãng chỉ cần còn sống đều sẽ trở thành công thần, bị tù tội sẽ được thả ra, những ai bị bãi quan đều được phục chức.

Chúc Văn Hoa được thả ra ngoài, hơn nữa còn được điều đến làm thành chủ của thành Huyền Vũ, xem như trở thành quan phụ mẫu của quê hương Thẩm Lãng.

Vẫn còn một người thần kỳ hơn nữa, đó chính là Đường Duẫn, con của Tấn Hải bá, Đường thị từng tranh đoạt đảo Kim Sơn với gia tộc Kim thị. Sau khi kế hoạch cách biển làm vua của Thẩm Lãng thành công, Ninh Nguyên Hiến vỗ một tát đập chết Tấn Hải bá tước, hầu như chém đầu toàn tộc, Tấn Hải bá tự biết đại họa lâm đầu, nên để cho Đường Duẫn tố giác mình.

Nhờ đó Đường Duẫn giữ được mạng, nói cho đúng hơn thì nhờ Tổng Đốc Chúc Nhung bảo vệ gã.

Thế nhưng khi Ninh Nguyên Hiến còn trị vị, Đường Duẫn không có cơ hội lên chức, thủy chung không có tiếng tăm gì, nhìn như đời này sẽ kết thúc như thế.

Nhưng không nghĩ tới, vậy mà xảy ra một chuyện lớn, làm tất cả đều thay đổi.

Thẩm Lãng trở thành phản nghịch của Đại Viêm, Đường Duẫn bởi vì từng làm địch nhân của hắn, cho nên cũng trở thành công thần, hơn nữa khởi điểm từ rất cao, mấy năm trước thi hội, bài danh thứ ba - Thám Hoa Lang.

Chỗ mấu chốt nhất, Đường Duẫn dựa lưng Chúc Nhung, Ninh Thiệu lên ngôi làm vua, chỉ mới qua mấy tháng, Đường Duẫn liền trở thành Thái Thú của quận Nộ Giang, một Thái Thú trẻ tuổi nhất Việt quốc.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, gia tộc Chúc thị muốn bồi dưỡng Đường Duẫn, trong vòng hai mươi năm sẽ để gã tiến vào Nội Các, trở thành một trong các tể tướng.

Thế giới này thật đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.

Nói trở về Từ Thiên Thiên.

Nàng vốn bị liên luy, chém đầu toàn tộc, nhưng nàng vẫn sống sót.

Bởi vì nàng hiến toàn bộ gia sản cho Trác Chiêu Nhan.

Nhưng cống hiến của nàng lại không quá quan trọng, then chốt nhờ tài hoa kinh doanh của nàng, mang đến ích lợi thật lớn cho gia tộc Trác thị. Thân phận của Thẩm Lãng bị vạch trần, Trác Chiêu Nhan cũng có công lao, gia tộc Trác thị quật khởi, nhưng muốn đông sơn tái khởi, vẫn cần rất nhiều vốn liếng, bởi vậy Trác Chiêu Nhan tiếp nhận Từ Thiên Thiên.

Nhờ đó Từ thị rốt cuộc giữ được tánh mạng.

Từ đó về sau, Từ Thiên Thiên bán mạng kiếm tiền cho Trác thị !

Tân tân khổ khổ quản lý ruộng dâu, dệt thành sợi, bán thành tiền, nhưng nàng lại không thể hưởng một xu.

Nàng nguyền rủa Trác Chiêu Nhan mỗi ngày, nhưng vô ích, nàng là một cô gái yếu đuối, còn phải bảo vệ người nhà, chỉ có thể mặc cho người khác chèn ép.

Mà bây giờ nàng cảm thấy nguy hiểm một lần nữa.

Bởi vì Trác Chiêu Nhan phái chưởng quỹ đến xưởng, dần dần thay thế nàng, rất nhiều sinh ý bọn họ đều tự quản lý được. Tá ma giết lừa, đến một ngày Từ Thiên Thiên không còn giá trị, chính là tử kỳ của nàng.

Hơn nữa nội tâm của Trác Chiêu Nhan vốn đen tối, Từ Thiên Thiên biểu hiện kính cẩn, trung thành đến đâu, đều không được tín nhiệm.

Cảm giác tai họa lâm đầu càng ngày càng rõ ràng, nhưng Từ Thiên Thiên hoàn toàn vô kế khả thi.

Tình hình hiện tại của nàng, tựa như một con cừu đang nằm trong hang sói.

Mà ngay lúc này, có người đến tìm nàng.

... ...

"Thẩm Lãng có chạm vào người không?"

 Chúc Văn Hoa hỏi.

Từ Thiên Thiên nói thẳng: "Đương nhiên chạm qua, tên cặn bã như hắn sao lại tha cho ta?"

Nàng nói sạo, Thẩm Lãng chưa từng chạm vào nàng, cho đến bây giờ thân thể của nàng vẫn còn thuần khiết không tỳ vết, nàng lo lắng khi mình nói vẫn còn trong trắng, sẽ làm cho Chúc Văn Hoa thèm nhỏ dãi.

"Quá tốt rồi." 

Chúc Văn Hoa nói: "Ta muốn nếm thử mùi vị nữ nhân của Thẩm Lãng, Tây Môn Thiên Thiên trong «Phong Nguyệt Vô Biên» chính là ngươi, bức họa kia làm cho người xem muốn ngừng mà không được."

Sắc mặt của Từ Thiên Thiên trắng bệch.

Chúc Văn Hoa nói: "Ngươi cũng biết, gia tộc Chúc thị của ta có một trang viên, mấy ngàn mẫu đất, sinh ý tơ lụa ta cũng làm được, ta thiếu một chưởng quỹ, một nhân tài buôn bán, ngươi rất không tệ."

Từ Thiên Thiên hiểu rõ, làm thành chủ Huyền Vũ, Chúc Văn Hoa không cam lòng để cho gia tộc Trác thị lũng đoạn sinh ý tơ lụa, muốn chia một chén canh, dù sao ai mà không thiếu tiền đâu?

Nhất là Chúc Văn Hoa, muốn leo lên cao thì cần số lớn tiền tài.

Chúc Văn Hoa nói: "Ta biết, ngươi sống không tốt lắm, ngươi còn sắp hết giá trị lợi dụng, chỉ cần chưởng quỹ của gia tộc Trác thị thuận lợi tiếp quản hết mọi việc, ngươi sẽ bị tá ma giết lừa"

"Trác Chiêu Nhan tâm ngoan thủ lạt, nhất là đối với nữ nhân, ngươi chẳng những xinh đẹp còn có quan hệ nam nữ với Thẩm Lãng, ngươi sống không nổi, người nhà của ngươi cũng thế."

Từ Thiên Thiên im lặng không nói một lời.

Chúc Văn Hoa nói tiếp: "Ngươi theo ta, để ta bảo vệ ngươi, bảo vệ người nhà của ngươi, ta là nam nhân, sẽ không tá ma giết lừa, ngươi chẳng những sẽ trở thành chưởng quỹ, còn sẽ trở thành tiểu thiếp của ta."

"Như vậy tiền mà ngươi kiếm được, đều sẽ là của gia đình chúng ta.

Từ Thiên Thiên sắp bạo nổ.

Thế giới này thật không có thiên lý sao, không có con đường nào cho nàng sống sao?

Chúc Văn Hoa nói: "Thế nào? Làm tiểu thiếp của ta, rất ủy khuất sao? Ta là tiến sĩ của Việt quốc, còn là thành chủ Huyền Vũ, con của Lan Sơn phủ."

Từ Thiên Thiên là mỹ nhân điển hình, từng nở nang, nhưng hai năm qua vất vả nhiều lắm, cho nên hơi gầy, thân thể mềm mại có vẻ càng thêm yểu điệu động tình, năm nay nàng 27 tuổi, đang trong độ tuổi xinh đẹp nhất.

Tuyệt đối làm cho người ta thèm chảy nước miếng.

Bởi vì tên hỗn đản Thẩm Lãng, cho nên Từ Thiên Thiên vẫn xem như nữ thần của thiên hạ vạn dân.

Chúc Văn Hoa tham lam liếc mắt nhìn thân thể của nàng, ảo tưởng tư vị của nàng tuyệt vời bậc nào.

Hít một hơi thật sâu, Từ Thiên Thiên nói: "Chúc đại nhân, hiện tại ta là người của An Đình phủ."

Chúc Văn Hoa nói: "Ngươi ký kết khế ước bán thân rồi sao?"

Từ Thiên Thiên nói: "Không có, ta là đại chưởng quỹ buôn bán tơ lụa của gia tộc Trác thị, thân tự do."

Chúc Văn Hoa nói: "Vậy tốt, tự do còn chưa kết hôn, dù ngươi làm tiểu thiếp của ta, Trác Chiêu Nhan nói không được cái gì, còn chuyện chúng ta mua bán tơ lụa, là việc riêng của chúng ta."

Từ Thiên Thiên định nói, Chúc Văn Hoa lại phất tay ngăn cản.

"Ta không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn trở thành tiểu thiếp của ta, hai là ngươi và người nhà chết hết."

"Ta phải đi thành Nộ Triều một chuyến, một thời gian nữa sẽ trở lại, lúc ta trở lại, ngươi phải cho ta câu trả lời."

"Từ Thiên Thiên, không ai cứu được ngươi đâu, ngay cả đại nhân vật như Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung đều phải chết, huống chi ngôi nhà nhỏ của ngươi."

"May mà nhà của ngươi nhỏ, nên còn chỗ trống để thao tác, trở thành nữ nhân của ta thì không cần chết."

"Suy nghĩ cho cẩn thận, chẳng lẽ ngươi muốn người nhà của mình chết hết sao?"

Từ Thiên Thiên rời đi, như một thể xác không hồn, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Nàng cảm thấy cả thế giới tối tăm, không chỗ nào để dung thân.

Nàng không khỏi nhìn bầu trời phía đông, khi nào thì ngươi mới trở về?

Ngươi còn sống không?

... ...

Tam Giác Quỷ.

Chiếc thuyền đặc chế càng đi càng sâu.

Trong sát na, phảng phất như bọn họ tiến nhập địa ngục, hắc vân che kín bầu trời, thiên địa u ám.

"Ầm, ầm, ầm..."

 Sấm sét chiếu sáng hắc ám.

Lôi long lôi xà, ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, cuồng oanh loạn tạc.

Sóng lớn, vòi rồng thay nhau nổi lên.

Căn bản không thể tránh né sấm sét, bởi vì thật sự nhiều lắm, chiếc thuyền bình thường một khi bị sấm sét đánh trúng nhất định bị phá hủy.

Nhưng thuyền của Thẩm Lãng trải qua cải tạo chống sét, nên không cần quá lo lắng, chỉ cần tìm chỗ trống tránh né vòi rồng.

Vòi rồng trong Tam Giác Quỷ, ẩn chứa uy lực kinh người, coi như thuyền của Thẩm Lãng to lớn hơn nữa, vẫn sẽ bị xé nát dễ dàng.

Mộc Lan né tránh vòi rồng, nhờ năng lực cảm nhận tự nhiên vô cùng mạnh.

Mà bây giờ Thẩm Lãng lại muốn dùng vũ khí bí mật để đối phó.

Hải tặc Sketelon bị vây khốn trong phế tích Lost nhiều năm, bọn họ tìm thấy rất nhiều bảo vật, trong đó có la bàn đặc thù, cảm ứng cơn bão. 

Thẩm Lãng muốn dùng la bàn để tránh né vòi rồng.

La bàn không thể phán đoán khi nào thì vòi rồng xuất hiện, vị trí chỗ nào, mà nó chỉ cảm ứng được ba động đặc thù của vòi rồng, khoảng cách cảm ứng tầm mười ngàn thước, chỉ thị rõ hướng đó có vòi rồng.

Thẩm Lãng nhờ đó mà đổi sang hướng khác.

Nếu gặp phải vòi rồng đột ngột xuất hiện, vị trí cách bọn họ quá gần, đồng thời cuốn tới?

Vậy chỉ trách một tiếng không may, khó mà tránh khỏi hạ tràng nát thịt tan thuyền.

Còn chuyện đá ngầm, thì hắn giao cho công chúa Dora và mấy chiến binh Amazon, các nàng nhảy xuống biển, đi trước dò đường, dù vậy vẫn rất nguy hiểm, thuyền hủy người chết, xác suất không nhỏ.

Nhưng vì tìm người nhà, Thẩm Lãng chỉ còn cách mạo hiểm.

Thế nhưng...

Thật không ngờ, những chuẩn bị của Thẩm Lãng, toàn bộ đều không cần dùng đến.

Sau khi thuyền của hắn tiến nhập Tam Giác Quỷ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.

Một con chim đặc thù, từ trong biển bay lên, toàn thân phát sáng, tương tự như đom đóm.

Nó bay lượn quanh Yêu Yêu, sao đó bay về phía trước dẫn đường.

Cứ như vậy, thuyền của Thẩm Lãng dễ dàng tránh khỏi đá ngầm và vòi rồng, chầm chậm tiến đến thế giới trong Tam Giác Quỷ.

Tiểu bảo bối Yêu Yêu thật sự quá thần kỳ.

Cảnh vật chung quanh như địa ngục, sấm sét to lớn nổ đùng đoàng đánh xuống, vòi rồng thì cách thuyền của hắn không đến trăm mét.

Chiếc thuyền của Thẩm Lãng phảng phất như chiếc lá trong cơn bão, an an ổn ổn, hữu kinh vô hiểm.

Trọn một ngày một đêm.

Thuyền của Thẩm Lãng đi qua bức tường bóng tối dài mấy trăm dặm, tiến đến bên trong Tam Giác Quỷ, chứng kiến tân thế giới. Sau đó, hắn kinh ngạc đến ngây người, dù cho đã nghe công chúa Helen miêu tả.

Không sai!

Nơi này và phế tích Lost tương tự nhau.

Chỉ bất quá nơi đây càng thêm mộng ảo.

Vô biên vô tận phế tích thành thị, một nửa bị chìm trong biển.

Thẩm Lãng chưa từng thấy thành thị lớn như vậy, hoàn toàn nhìn không thấy bến bờ, dù cho thế giới địa cầu, vẫn không thành thị nào lớn như thế.

Con chim kia hình như sống trong hắc ám, sau khi dẫn thuyền của Thẩm Lãng ly khai khu vực hắc ám đáng sợ, tràn đầy sương mù dày đặc kia, nó trực tiếp biến mất, vô ảnh vô tung.

Chiếc thuyền của Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tý đi vào phế tích thành thị.

Thực sự quá đẹp!

 Thành thị mộng ảo.

Hơn nữa nơi đây không tồn tại vết tích của văn minh sau thời thượng cổ, một thành thị thượng cổ chân chính còn sót lại trên thế giới.

Phế tích Lost bên kia, bốn ngàn năm trước từng có một văn minh, Thẩm Lãng gọi đó là đế quốc Lost II.

Mà nơi đây vẫn duy dáng vẻ hủy diệt từ vạn năm trước.

Nơi này quá an tĩnh.

Helen nói, nơi đây hải quái khắp nơi, còn nhiều hơn đế quốc Lost, đủ loại hải quái cường đại.

Vì sao hiện tại không thấy một con nào?

Thẩm Lãng không biết, hắn chỉ biết mình còn cách chỗ của người nhà, không đến năm ngàn dặm.

Vị trí của hắn ở phía đông Tam Giác Quỷ, còn Mộc Lan thì ở phía tây. Thuyền của Thẩm Lãng tăng tốc, hướng về phía chỗ của Mộc Lan.

Thẩm Lãng lo lắng, càng ngày càng cảm thấy không ổn.

Mấy ngày qua, thuyền của hắn liên tục đi qua phế tích, nhưng không thấy một con hải quái nào.

Tuyệt đối không bình thường, quá quỷ dị.

"Nhanh! Tăng thêm tốc độ."

Thẩm Lãng hạ lệnh, chiếc thuyền nhanh chóng lao nhanh, không hề cẩn thận.

Trọn sáu ngày, đi hơn năm ngàn dặm, rốt cuộc sắp đến mục tiêu.

Thẩm Lãng nhìn thấy một màn rợn cả tóc gáy.

Hắn rốt cuộc biết, vì sao không thấy một con hải quái nào, toàn bộ chúng nó đều chạy đến đây.

Một màn trước mắt, so sánh với hải quái ở đế quốc Lost, làm cho hắn chấn động hơn rất nhiều.

Trong vòng trăm dặm, đều là hải quái.

Nhiều loại hải quái, nhỏ thì như nhân loại, mà lớn thì như một con thuyền.

Nhìn qua nhất định trở thành cơn ác mộng, đơn giản là địa ngục.

Quái vật biển.

Thiên văn sổ tự, vô biên vô hạn.

Chí ít hắn chỉ thấy khoảng trăm vạn con hải quái, nhưng số lượng thật sự vượt xa trăm vạn.

Làm cho người ta hít thở không thông, hơn nữa hải quái ở đây mạnh hơn hải quái ở phế tích Lost rất nhiều, Thẩm Lãng nhìn thấy nhiều loại hải quái, ở phế tích Lost không có.

Hela run rẩy nói: "Em à! Mau nói cho chị biết, đây là ảo giác, không phải thật"

Thẩm Lãng cũng hy vọng là ảo giác, nhưng đáng tiếc hết thảy đều là thật.

Chi chít hải quái đang vây quanh một tòa kim tự tháp, chỗ đó được công chúa Helen khen là thánh điện, cũng chính là chỗ mà nàng an trí cho người nhà sinh sống.

Bởi vì tòa kim tự tháp này đối với hải quái mà nói, là một cái cấm địa, chúng nó không dám đi vào.

Tòa kim tự tháp này rất cao, phi thường to lớn, bên trên có đất, có hoa viên, có thể cung cấp lượng lớn thức ăn.

Dù cho còn cách hơn trăm dặm, Thẩm Lãng vẫn nhìn thấy rõ tòa kim tự tháp rộng lớn vô cùng.

"Trời ơi, tòa kim tự tháp kia còn lớn hơn kim tự tháp của bộ lạc chúng ta."

Công chúa Dora kinh hô: "Nhất định lớn bằng một ngọn núi."

Thẩm Lãng nhìn ra, chỉ là bộ phận nằm trên mặt biển, đã cao hơn 700 mét.

Thảo nào dễ dàng để cho mấy ngàn người sinh sống.

Nhưng bây giờ, đám hải quái đang vây quanh kim tự tháp, làm cho nó trở thành một hòn đảo biệt lập.

Hơn nữa càng đến gần kim tự tháp, thực lực của hải quái càng mạnh, càng kinh người.

Người nhà đang ở bên trong kim tự tháp, nhưng lại bị mấy trăm vạn hải quái ngăn cách, đi vào bằng cách nào?

Đơn giản đi tới, chẳng khác nào xông vào địa ngục!

"Em trai yêu dấu, chị nguyện chiến đấu vì em, vì em mà chết."

Hela nói: "Thế nhưng tình hình trước mắt, chị cam nguyện chịu chết, cũng không nguyện ý đánh với đám hải quái này đâu"

Hela không muốn, Thẩm Lãng càng không muốn.

Chiếc thuyền của hắn, chỉ có 100 người, mà số lượng hải quái lại hơn một trăm vạn.

Chúng nó dễ dàng xé nát bọn hắn, ăn không chừa chút cặn bã.

Thế nhưng vì sao?

Đám hải quái lại vây quanh tòa kim tự tháp kia?

Hơn nữa chúng nó không tấn công, chỉ lẳng lặng nhìn kim tự tháp, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, nói: "Đột tiến, đi đến kim tự tháp"

"RÕ!"

Hải tặc Sketelon điều khiển con thuyền, tiếp tục tiến lên, xông vào trăm vạn con hải quái.

Sau đó...

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Đám hải quái vậy mà tránh ra một lối đi.

Lần này không giống với lần ở phế tích đế quốc Lost, lần kia vô số hải quái là bị ảo ảnh Medusa hấp dẫn, thần trí trầm mê, mà lần này đám hải quái tỉnh táo, nhưng lại không phát động công kích, còn nhường đường.

Chuyện này thật sự quá thần kỳ, chẳng lẽ Yêu Yêu của chúng ta là tiểu hải vương sao?

Hay là Tam Giác Quỷ đã xảy ra chuyện gì, khiến cho đám hải quái không còn hung tính?

Cứ như vậy, chiếc thuyền của Thẩm Lãng đi đến đâu, vô số hải quái né tránh đến đó.

Khoảng cách kim tự tháp càng ngày càng gần.

Đi đến đây, Thẩm Lãng đã hít thở không thông, bởi vì hải quái càng lúc càng to lớn, chỗ gần kim tự tháp nhất còn có hải quái to hơn cả chiếc thuyền của hắn, vừa nhìn liền biết thuyền của hắn căn bản không đủ nhét răng.

Thế nhưng đám hải quái vẫn không có động tác công kích bọn hắn, chỉ đơn giản né tránh thuyền của hắn.

Đám hải quái này dường như có một ít trí tuệ, Thẩm Lãng nhìn thấy trong đôi mắt của chúng nó, tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng.

Chính là đôi mắt khi chứng kiến ngày tận thế.

Sao lại vậy?

Thẩm Lãng biết, sở dĩ hải quái không công kích, hoàn toàn không phải do bảo bối Yêu Yêu, mà do bên trong kim tự tháp xảy ra chuyện lớn.

"Không biết tại sao, tim của ta lại đập rất nhanh."

Hela nói.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại, rất nhanh hắn cảm nhận được trong hư không có một loại sóng ngắn đặc thù, không nghe được nhưng cảm nhận được.

"Tích tích tích tích..."

Qua quá trình trí não phân tích, Thẩm Lãng phát hiện sóng này có tần suất truyền mỗi giây một lần.

Nhưng là càng lúc càng nhanh.

Tần suất càng ngày càng cao.

Rất nhanh Thẩm Lãng nhận ra.

Đây là đang đếm ngược, thời gian hủy diệt!

Không tốt, việc lớn không tốt!

Tòa kim tự tháo kia sắp nổ, nói cho đúng là năng lượng hạch tâm sắp bạo tạc.

Lần trước nếu tòa kim tự tháp của bộ lạc Amazon nổ tung, toàn bộ Amazon sẽ triệt để biến mất, mà tòa kim tự tháp trước mắt còn to lớn hơn rất nhiều, một khi bạo tạc uy lực không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.

Phạm vi ảnh hưởng không tưởng tượng nổi.

Thảo nào toàn bộ hải quái đều chạy đến đây, chúng nó coi kim tự tháp như thánh điện, bây giờ thánh điếp sắp nổ, chúng nó căn bản không thể ngăn cản, cho nên chạy tới chết chung.

Chúng nó dự định chết!

Thảo nào mất hết hung tính.

Thời điểm ngày tận thế tới, các quốc gia trên địa cầu, cho dù là kẻ thù sinh tử không đội trời chung, chắc cũng sẽ ngưng chiến.

Nhưng người nhà của Thẩm Lãng vẫn còn ở bên trong kim tự tháp, một khi nó phát nổ, người nhà của hắn sẽ tiêu tán.

"Nhanh, nhanh, nhanh lên!"

Cừu Yêu Nhi không nói hai lời, ôm Thẩm Lãng lao tới kim tự tháp, mà Hela thì ôm Yêu Yêu, bám sát theo hai người, còn công chúa Dora thì suất lĩnh vài cao thủ Amazon cực nhanh xông tới.

Lối vào kim tự tháp rất lớn, cao hơn hàng chục mét.

Trên cửa có một bức tranh, chạm khắc nữ hoàng Medusa nửa người nửa rắn, nhưng Thẩm Lãng không có tâm tư dừng lại chiêm ngưỡng bức tranh tuyệt mỹ này, vọt thẳng vào bên trong.

... ...

Tiến vào hành lang dài, Cừu Yêu Nhi ôm lấy Thẩm Lãng lao nhanh tới thánh điện bên trong kim tự tháp.