Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 332: Hủy diệt! Tổng bộ của hội Ẩn Nguyên san thành bình địa!



Trường Sinh Bảo, khoảng cách kinh đô một trăm năm mươi dặm.

Khu vực này vừa chưa tính là hành tỉnh Thiên Bắc, cũng không thuộc về khu trực thuộc kinh đô.

Cái thành lũy này vốn là bảo vệ xung quanh kinh đô, quy mô cũng không hề nhỏ.

Từ đó có thể thấy được năm đó đại chiến Ngô Việt vô cùng thê thảm đến cỡ nào, tiền tuyến đều tiếp cận Trường Sinh Bảo.

Thế nhưng biến cố Diễm Châu, sau đó nước Ngô thất bại thảm hại, cắt nhường chín quận khiến cho biên cảnh ở phía Bắc Việt quốc thêm mấy trăm dặm.

Thế là Trường Sinh Bảo này lại hoang phế.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến chỉ cần không thua mất cuộc chiến nghiêng nước kế tiếp này, ở trong lịch sử Việt quốc có thể xem như là một vị quân vương có thành tựu.

Dù sao thắng lợi của đại chiến Ngô Việt đại chiến cùng ông ta có quan hệ quyết định.

Thậm chí có thể nói năm đó còn là Thái tử Ninh Nguyên Hiến là công thần lớn nhất trong trận đại chiến này.

Chính là bằng vào công lao này, ông ta đánh bại Ninh Nguyên Vũ lên ngôi làm vua.

Hôm nay Thái tử Ninh Dực đương nhiên muốn sao chép quỹ tích của Ninh Nguyên Hiến.

Lần này chiến tranh Việt quốc cùng vua Căng cũng có thể xưng là cuộc chiến nghiêng nước, thậm chí nói là đánh một trận quyết định vận mệnh quốc gia.

Nếu như đánh bại vua Căng, vậy nước Sở rất có khả năng cũng không khai chiến.

Nhưng nếu như chiến cuộc vô cùng đáng lo ngại, thậm chí chiến bại thì vậy nước Sở nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, sẽ ở phía tây phát động cuộc chiến nghiêng nước.

Cái này còn chưa phải là cục diện xấu nhất.

Thảm hại hơn chính là chiến cuộc phía nam cùng phía tây đồng thời tan vỡ, phía bắc Ngô vương sẽ xé bỏ minh ước, đại quân xuôi nam.

Mà cho đến lúc này, Việt quốc cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể có thể đồng thời đánh thắng ba cuộc chiến tranh.

Đến lúc đó sẽ xuất hiện thảm kịch ba nhà chia phần.

Dĩ nhiên, dù cho như thế Việt quốc cũng sẽ không diệt vong.

Bởi vì tới trình độ nhất định, đế quốc Đại Viêm nhất định sẽ đứng ra áp chế điều giải.

Tới khi đó!

Toàn bộ phía bắc hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, bị nước Sở cắt đi.

Sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cộng thêm ba quận Diễm Châu bị nước Ngô cắt đi.

Hành tỉnh Thiên Nam hơn phân nửa kinh đô bị vua Căng nước Nam Ẩu cắt đi.

Toàn bộ Việt quốc sẽ mất đi một nửa lãnh địa, hơn nữa dù cho còn phần Việt quốc dư lại, cũng sẽ trở thành thuộc địa tuyệt đối của đế quốc Đại Viêm, hoàn toàn mất đi quyền tự chủ.

Cục diện một khi phát triển đến nước này, Việt quốc tuy rằng chưa nói tới vong quốc, nhưng kém không xa.

Cho nên ở trận chiến tranh ngày lúc đầu, đế quốc Đại Viêm là tuyệt đối sẽ không hỗ trợ Việt quốc, thậm chí sẽ ngồi xem nó thất bại thảm hại.

Cho nên nói, từ một chỗ nhìn được nhìn hưng vong.

Trở lại chuyện chính.

Thẩm Lãng phái ra mấy trăm người, dùng thời gian mấy tháng, mấy vạn lượng vàng, cuối cùng ở trong cả Việt quốc tìm được ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng.

Lại vận dụng rất nhiều quân lực, vũ lực, đưa bọn họ chuyển về quốc đô.

Những người này cũng là hạt giống vương bài quân đoàn.

Mỗi một người đều quý giá vô cùng.

Trải qua lặn lội đường xa, ba nghìn bảy trăm người này cuối cùng tụ tập ở cùng một chỗ.

Hai trăm mã tặc dưới trướng Khổ Đầu Hoan, hội Thiên Đạo xuất động tám trăm võ sĩ, hộ tống ba nghìn bảy trăm người.

Ngày mai sẽ có một nghìn quân Niết Bàn, ba nghìn Thành Vệ Quân lên bắc, cùng nhau nghênh tiếp hộ tống nhóm người có huyết mạch trống rỗng tiến vào bãi săn Bắc Uyển.

Thế nhưng vận dụng hơn một ngàn võ sĩ hộ tống, đã đặc biệt xa xỉ.

Khổ Đầu Hoan đứng ở trên tường thành, nhìn từng người một mặt ủ rũ người xuống xe ngựa.

Thật giống như thằng đần độn.

Mỗi người đều cúi đầu bước đi, không nói một câu, thân thể còn hơi hơi run.

Mỗi người đều vô cùng gầy yếu, trên người còn có đủ loại vết thương.

Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, mấy tháng sau đó bọn họ sẽ từ một phế vật biến thành một quân Niết Bàn vô cùng cường đại.

Tiến vào Trường Sinh Bảo, sau đó bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Mặc dù là tòa thành hoang phế, nhưng bọn họ vẫn là vô cùng cẩn thận, lấy nước từ giếng, kiểm tra rồi hết lần này đến lần khác.

Tiếp đó còn nấu lên một lần rồi dùng đó nấu cơm.

Căn cứ lý luận của Thẩm Lãng, phần lớn kịch độc sau khi đun sôi sẽ mất đi độc tính.

Có chút kịch độc dù cho được đun sôi vẫn còn độc tính, thế nhưng cũng có thể dùng các loại thủ đoạn kiểm tra đo lường đi ra.

Thẩm Lãng chế tạo mấy chục loại giấy thử, chuyên môn dùng để tra xét độc.

Sau khi xác nhận không còn độc.

Hơn một ngàn võ sĩ mới bắt đầu ăn cơm.

Nhưng mà...

Sau khi cơm nước xong hai khắc đồng hồ, xảy ra chuyện!

Võ sĩ Khổ Đầu Hoan cùng hội Thiên Đạo, bắt đầu xuất hiện bệnh trạng chóng mặt và sốt cao.

Tầm mắt không rõ.

Cả người đứng cũng không vững, nhìn cái gì cũng thấy chồng lên nhau.

- Không tốt, trong nước có độc!

Khổ Đầu Hoan kêu lên!

- Thủ vững tường thành, chuẩn bị nghênh địch, chuẩn bị nghênh địch...

Hơn một ngàn người, chỉ có hai trăm người không có ăn cơm, bởi vì bọn họ phải chịu trách phòng ngự, chờ sau một thời gian nữa mới ăn.

Không nghĩ tới trong nước lại bị hạ độc.

Khổ Đầu Hoan, đại tông sư Lý Thiên Thu dẫn đầu hai trăm người, đi nơi cửa thành thủ vững.

Nghênh tiếp địch nhân đến.

......

- Độc của núi Phù Đồ độc, quả nhiên lợi hại! - Trác Chiêu Nhan nói:

- Nhưng mà vì sao không chọn kịch độc đáng sợ hơn? Trực tiếp hạ độc toàn bộ bọn họ?

Tiết Tuyết nói:

- Thẩm Lãng xảo quyệt, phần lớn kịch độc đều có thể bị dụng cụ của hắn kiểm định ra hết, chỉ có loại Ly Hồn Tán này mới có thể lan tràn vào nước giếng, hơn nữa không kiểm tra ra được, bởi vì nó thậm chí không phải một loại kịch độc. Quan trọng nhất là, ăn cơm chung còn có vậy ba nghìn bảy trăm thằng đần độn, đây chính là quân đoàn hạt giống vương bài, lẽ nào cùng nhau hạ độc à?

Không sai, nó quả thực chưa tính là kịch độc, càng giống như là một loại thuốc tinh thần.

Sau khi trúng phải, cả người sẽ tiến vào trạng thái áo giác điên cuồng. Thế nhưng sau một hai canh giờ, hiệu quả sẽ rút lui toàn bộ, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Có thể thấy được Tam vương tử cùng Thái tử với ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng, đều đặc biệt coi trọng.

- Thư thiếu chủ, nhìn của ngài kìa!

- Vù...

Lúc này, ở hướng Trường Sinh Bảo chợt có một nhánh hỏa tiễn bắn lên trời.

Đây là tín hiệu tiến công.

- Động thủ!

Thư Đình Ngọc ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên nhanh chóng lao ra từ trong rừng rậm.

Bốn cao thủ tuyệt đỉnh thời thời khắc khắc ở bên người Trác Chiêu Nhan, cũng lao nhanh ra ngoài như quỷ mị vậy.

Bốn cao thủ, đối chiến một mình Khổ Đầu Hoan.

Hội Ẩn Nguyên từ nước Ngô, nước Sở đều phối hợp đến một cường giả cấp tông sư, đối chiến Kiếm vương Lý Thiên Thu!

......

- Giữ vững, giữ vững!

Hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên, như là thằn lằn nhanh chóng dọc theo bờ tường Trường Sinh Bảo mà leo lên.

- Bắn tên, bắn tên...

Khổ Đầu Hoan hạ lệnh hai trăm quân phòng thủ bình thường phản kích.

Hai trăm người đặc biệt tinh nhuệ, bắn tên coi như là đặc biệt chuẩn.

Cho võ sĩ hội Ẩn Nguyên mang đến thương vong.

Thế nhưng, số lượng cuối cùng kém xa vô cùng.

Bọn họ căn bản là đỡ không được hai nghìn võ sĩ hội Ẩn Nguyên.

Kiếm vương Lý Thiên Thu lúc đầu một kiếm một đang đại khai sát giới.

Bỗng nhiên, ông cảm giác được một nguy hiểm trí mạng.

Tiếp đó hai cái hình bóng tia chớp tới, bay bổng như là không có gì vậy.

Hai cường giả cấp tông sư.

Lý Thiên Thu chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí liền ngửi ra mùi vị trên người bọn họ, biết bọn họ là ai.

- Lý Linh Dương nước Ngô, Dương Phiêu Linh nước Sở, hai vị đường đường tông sư, vì sao cũng cam nguyện làm tay sai người khác? - Lý Thiên Thu cười lạnh.

- Lý Thiên Thu nhà ngươi còn chưa phải là vậy?

Trong nháy mắt, hai i tông sư một trước một sau, bao vây Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Kiếm vương tiền bối xem như là hết sức ngưu bức.

Lấy một địch hai, lại vẫn không có chết.

Thế nhưng trong nháy mắt rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.

Mà bốn cao thủ áo đen theo sau lưng Trác Chiêu Nhan giống như quỷ mị hướng Khổ Đầu Hoan phóng đi.

Bốn người này vừa là bảo vệ Trác Chiêu Nhan, cũng là giám sát.

Khổ Đầu Hoan rút kiếm, lấy một địch bốn, cũng trong nháy mắt rơi vào hạ phong!

Chẳng bao lâu, một bóng dáng khác ẩn hiện nhào ra.

Đường Viêm mê võ.

Gã và Khổ Đầu Hoan kề vai chiến đấu, miễn cưỡng duy trì cục diện.

Hai trăm tên võ sĩ tận lực thủ vững cửa thành.

Nhưng căn bản là không thủ được!

- Lui lại, lui lại...

Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng, sau đó cùng Lý Thiên Thu mang theo hai trăm tên võ sĩ không ngừng rút lui.

Lui lại đến đạo phòng tuyến thứ nhất.

Đạo phòng tuyến thứ hai.

Đạo phòng tuyến thứ ba.

Thương vong xuất hiện, hơn nữa không ngừng tăng lên.

Cuối cùng kéo đến tầng cuối cùng của Trường Sinh Bảo!

Kẻ địch không ngừng dũng mãnh vào!

Khổ Đầu Hoan vừa nhìn phía sau, tám trăm tên võ sĩ ở trạng thái điên cuồng, bước đi chập chững.

Mà ba nghìn bảy trăm tên đần độn, hoàn toàn nằm trên mặt đất co giật lăn lộn.

Trận chiến này không còn cách nào khác để đánh nữa.

Phải đi!

Thế nhưng muốn làm một lựa chọn.

Chỉ còn lại hơn một trăm võ sĩ bình thường.

Tám trăm võ sĩ điên cuồng, miễn cưỡng còn có thể đi đường. Mà ba nghìn bảy trăm tên đần độn, hoàn toàn không cách nào hoạt động.

Hơn một trăm người, phải gánh vác bảo vệ cho hơn ba ngàn người sao?

Cái này hoàn toàn không thể nào!

Khổ Đầu Hoan bỗng nhiên hét lớn:

- Trác Chiêu Nhan, ngươi đi ra!

Không ai xuất hiện.

Nhưng là kẻ thù thế tiến công lại ngừng nghỉ xuống tới.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Bây giờ chúng ta ở bên trong bảo, chúng ta chỉ cần bảo vệ cho cánh cửa này là được.

- Ngươi không thủ được! - Thư Đình Ngọc thay đổi tiếng nói.

- Ta biết không thủ được. - Khổ Đầu Hoan nói:

- Thế nhưng ba người gồm ta, Kiếm vương tiền bối, Đường Viêm sư đệ, bảo vệ cho một khắc đồng hồ không có vấn đề chứ? Trong vòng một khắc đồng hồ, ta sẽ giết sạch ba nghìn bảy trăm cái người huyết mạch số không, không có vấn đề chứ, các ngươi không phải là muốn có được bọn họ à?

Thư Đình Ngọc khàn nói:

- Ngươi giết, ngươi giết đi nào...

Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, trực tiếp giết chết mấy người.

- Chậm, chậm... - Thư Đình Ngọc còn không có lên tiếng, phía sau Trác Chiêu Nhan lên tiếng.

Mặc dù ả mang mặt nạ bảo hộ, toàn thân đều mặc áo choàng đen, hơn nữa còn giả giọng đàn ông.

- Đường Viêm sư đệ, ngươi mang theo các huynh đệ đi, đi...

- Trác Chiêu Nhan, các ngươi không thể ngăn chặn gì với người của bọn ta, cũng không thể giết họ, bằng không ta giết sạch ba nghìn bảy trăm c người huyết mạch số không. Thẩm công tử mặc dù xem trọng bọn họ, nhưng càng xem trọng huynh đệ của mình, những người này luôn luôn theo ta, ta không thể nhìn bọn họ chết ở chỗ này!

- Đường Viêm huynh đệ, mang theo các huynh đệ đi...

Đường Viêm mê võ kinh ngạc?

Ta mang theo bọn họ đi sao? Nhưng bản thân ta còn không biết đường mà.

Thế nhưng chẳng bao lâu một thủ lĩnh đứng dậy, mang theo hơn một trăm tên võ sĩ may mắn còn sống sót, còn có tám trăm tên võ sĩ điên cuồng, chập chững từ cửa sau rời khỏi thành lũy.

Khổ Đầu Hoan hét lớn:

- Trác Chiêu Nhan, các ngươi thả các huynh đệ của ta rời khỏi, bằng không Kiếm vương tiền sẽ chặn cửa, ta giết người! Ở trong nửa khắc, ta và mười mấy người huynh đệ là có thể giết chết toàn bộ ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không.

Trác Chiêu Nhan, Thư Đình Ngọc, Tiết Tuyết ba người liếc nhau, tiếp đó gật đầu.

Tùy ý để võ sĩ dưới trướng Khổ Đầu Hoan dưới trướng võ sĩ cùng võ sĩ hội Thiên Đạo rời khỏi.

Dù sao cũng, mục tiêu của bọn họ chính ba nghìn bảy trăm thằng đần độn này.

A không, là người huyết mạch số không.

Tầm hai khắc sau, Đường Viêm lại chạy trở về nói:

- Các huynh đệ đều chạy rồi!

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Khổ Nhất Trần, ngươi mang theo những người còn lại đi dọc theo mật đạo!

- Bây giờ ta còn có thể diện gì đi gặp công tử kia chứ? - Khổ Đầu Hoan nức nở nói.

Lý Thiên Thu hét lớn:

- Đi, đi, chẳng lẽ chết ở chỗ này à? Cút!

Khổ Đầu Hoan phát sinh từng đợt rống giận.

Nắm tay ra sức đập mạnh vào trên vách tường, toàn bộ tay đều máu tươi nhễ nhại.

- Đi, đi, đi! - Khổ Đầu Hoan hét lớn:

- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, Trác Chiêu Nhan chờ cho ta, chờ!

Khổ Đầu Hoan mang theo Đường Viêm, còn có mười mấy người mã phỉ trước tiên mở mật đạo dưới đất, thoát khỏi thành lũy.

Lúc này, chỉ có Kiếm vương Lý Thiên Thu một mình bảo vệ cho mọi thứ trong thành lũy.

Phía sau, ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không nằm trên mặt đất vùng vẫy co giật.

Kiếm vương Lý Thiên Thu vô cùng phức tạp nhìn bọn họ một cái.

- Theo lý thuyết, ta cần phải giết các ngươi, cũng không nên cho các ngươi rơi vào trong tay địch nhân, thế nhưng... Ta thực sự không hạ thủ được.

Do dự thật lâu, chung quy không hề động tay.

- Ta phải đi, ai muốn cản ta? - Lý Thiên Thu nói:

- Hơn nữa, ta không muốn từ mật đạo đi, ta muốn từ cửa chính đi ra ngoài.

- Mời! - Thư Đình Ngọc nói.

Lý Thiên Thu nói:

- Hai vị tông sư nước Ngô nước Sở, các ngươi xác định không ngăn cản giết ta?

- Mời!

Lúc này, bọn họ muốn giữ Lý Thiên Thu để giết đương nhiên có thể làm được.

Thế nhưng muốn trả một cái giá thật là lớn.

Hai tông sư, ít nhất phải chết một người.

Một khi Lý Thiên Thu liều mạng chết, nhất định có thể kéo một người chôn cùng.

Cứ như vậy, hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên nhường ra một cái lối đi, để Lý Thiên Thu rời khỏi!

Lý Thiên Thu lúc rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua, hai mắt ngấn lệ.

- Lý Thiên Thu ta đây, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái nhục ngày hôm nay!

Tiếp đó, ông ta vô cùng bi phẫn rời đi.

Thư Đình Ngọc ra lệnh một tiếng.

Mười mấy bậc thầy luyện kim nhanh chóng tràn vào.

Trực tiếp cắt mạch máu mỗi tên đần độn lấy máu.

Sau đó tiến hành tách rời hồng cầu và huyết thanh.

- Không sai, đây là cái gọi là người huyết mạch số không, cùng tư liệu Thẩm Lãng ghi lại và bản ghi chép thí nghiệm của núi Phù Đồ y hệt.

- Hàng thứ mười chín kiểm tra thí điểm đối tượng, toàn bộ cũng là người huyết mạch số không, những người này chính là mệnh căn của Thẩm Lãng, chính là quân Niết Bàn mới của hắn.

Nhưng mà vào lúc này, Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói:

- Nhóm người này, hội Ẩn Nguyên của ta muốn một nghìn người!

Nghe những lời này, Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết hết hồn.

Thế nhưng trong lòng nhưng lại chẳng quá kinh hãi, lần này bắt cóc ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng, xuất lực lớn nhất chính là hội Ẩn Nguyên, bọn họ làm sao có thể cái gì cũng không muốn.

- Được!

- Được!

Thế là, thế lực ba nhà chia của ngay hiện hiện trường, phân chia ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không hết sạch.

Hội Ẩn Nguyên một nghìn người, Thái tử cùng Tam vương tử mỗi người được chia 1350 người.

......

Sau mấy canh giờ!

Tin tức đồng thời truyền vào bên trong phủ Hầu tước Trường Bình, tổng bộ hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu, phủ Thái tử, phủ Tam vương tử.

Khoảng cách một trăm năm mươi dặm gần như rất nhiều chiến mã tinh nhuệ chạy mệt lả.

Hai mươi dặm một lần thay ngựa!

- Công tử, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, tất cả người huyết mạch số không đều bị người ta đoạt đi!

- Hơn ba ngàn bảy trăm người huyết mạch số không, đều bị người đoạt cướp đi.

Trong nháy mắt, Thẩm Lãng giống như bị sét đánh vậy!

Cả người giống như hoàn toàn không thể tin nổi lỗ tai của mình.

Ước chừng sau một lúc lâu, hắn chợt phát sinh từng đợt rống to.

- A, a, a, a...

- Lý Thiên Thu là làm ăn cái gì? Đường đường Kiếm vương, đường đường Kiếm vương...

- Khổ Đầu Hoan là làm ăn cái gì? Tu vi của hắn cũng gần tông sư.

- Hai cao thủ tuyệt đỉnh, một nghìn tên võ sĩ, làm sao có thể quăng bỏ hết?

- nhánh quân Niết Bàn của ta thì sao? Đã không có bọn họ, ta luyện thế nào ra quân Niết Bàn thứ hai, ta làm sao đánh bại Thái tử cùng Ninh Kỳ?

- Khổ Đầu Hoan ngu ngốc à? Vì sao không giết chết toàn bộ chúng nó? Vì sao phải để cho chúng rơi vào trong tay kẻ thù?

Thẩm Lãng trước nay chưa từng có nổi giận.

Hắn phát ra rống giận, cách thật là xa cũng có thể nghe được.

Ước chừng sau một lúc lâu, hắn mới yên tĩnh trở lại.

- Khổ Đầu Hoan là đúng, dù cho rơi vào trong tay kẻ thù, ta cũng không thể giết hết người huyết mạch số không, bọn họ đều là người đáng thương!

Tiếp đó, Thẩm Lãng lảo đảo mà đi trở về bên trong căn phòng.

Bóng lưng thê lương mà lại cô đơn!

Thế nhưng sau khi tiến vào phòng, toàn bộ biểu cảm trên mặt hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

...

Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên cũng thu được tin tức tốt.

Kế hoạch bắt cóc quân Niết Bàn thứ hai đại công cáo thành.

- Xác định là cái gọi là người huyết mạch số không? Không phải âm mưu của Thẩm Lãng à? - Thư Bá Đảo nói.

Thư Đình Ngọc nói:

- Gián điệp của Hắc Thủy Đài từ mấy tháng trước mà bắt đầu theo dõi giám thị, gián điệp chúng ta ở hội Thiên Đạo cũng tham gia từ đầu tới đuôi! Hơn nữa chúng ta đánh vào hiện trường, sau đó để lại một trăm xác chết của phía Thẩm Lãng. Bậc thầy luyện kim kiểm tra đo lường huyết mạch những thằng đần độn này, hoàn toàn phù hợp đặc trưng cái gọi là người huyết mạch số không.

Lúc này, một võ sĩ hội Ẩn Nguyên chạy vội vào.

- Chủ nhân, đây là thư Thẩm Lãng cho ngài!

Thư Bá Đảo vung tay lên.

Tên võ sĩ này đeo găng tay, xé phong thơ ra, rút ra lá thư này.

Quả nhiên là thơ Thẩm Lãng đích thân viết.

Phía trên giương nanh múa vuốt viết mấy chữ.

- Thư Bá Đảo, ta sẽ trả thù, ta nhất định sẽ trả thù! Không từ tất cả thủ đoạn!

Sau một lát, những chữ viết này lại biến mất.

- Ha ha ha ha, Thẩm Lãng bối rối rồi. - Thư Đình Ngọc cười to.

Nhưng mà vào lúc này!

- Ùng ùng...

Bên ngoài nhớ lại từng đợt nổ.

- Chủ nhân, triều cường phải tới, bắt đầu!

Thân thể Thư Bá Đảo run lên.

Triều cường rốt cuộc đã tới à?

Năm nay tầm chậm hai canh giờ, lúc này đã sắp chạng vạng tối om rồi.

Thế nhưng xem triều lúc chiều tà, bất quá là thời khắc đẹp nhất!

Cái này triều cường cũng rõ ràng gần thú vị, lại đến sau tin tức thắng lợi!

Triều cường cũng chúc mừng thắng lợi hôm nay của ta sao?

Ha ha ha ha!

......

Mỗi năm một lần triều cường đến.

Bên bờ sông, người tấp nập.

Thành Vệ Quân không thể không xuất động quân đội duy trì trật tự.

Từ khi triều cường bị tuần phục, sau đó mỗi một năm triều cường đều trở thành kỳ cảnh.

Thậm chí có rất nhiều người chuyên đi kinh đô tới xem triều, lúc trước ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, tiểu Băng liền như thường lệ nói phải tới thăm, bởi vì Nộ Giang bình thường đều vô cùng hung bạo, thủy triều với không thủy triều cũng không có gì khác nhau.

Năm nay số người đã coi như là ít, hai sông đổ vào chỗ bên bờ, cũng chỉ có mấy vạn người xem triều.

Bởi vì hành động Xuân Lôi đại càn quét đang bừng bừng khí thế mà tiến hành.

Toàn bộ kinh đô thần hồn nát thần tính, rất nhiều người căn bản cũng không dám ra cửa.

Thế nhưng kỳ cảnh triều cường hai sông đổ vào, vẫn không thể bỏ qua.

Người phân rõ giai tầng.

Có vài người đứng ở hai bên bờ sông xem triều.

Mà có vài người thì cao cao tại thượng, đứng ở tầng cao nhất Ân Tế Lâu xem triều, quan sát chúng sinh.

Mấy vạn người bên bờ sông ra sức ngửa đầu nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của những người ở trên tầng cao nhất của Ân Tế Lâu.

Chỉ có thể cơ bản thấy từng người một mặc gấm vóc, sang đẹp cực kỳ.

Rất nhiều mỹ nhân yểu điệu qua lại như con thoi, rượu ngon món ngon, vô số kể.

Mấy vạn người trong lòng vô cùng hâm mộ.

Lúc nào ta nếu có thể tầng cao nhất phía trên Ân Tế Lâu xem triều, vậy cũng tốt.

Nhưng mà, đại khái vẫn là nằm mơ.

Toàn bộ kinh đô, mỗi một lần có thể nhận được thiệp mời, cũng chỉ có chừng ba mươi người mà thôi.

Không chỉ nếu như quyền quý tột đỉnh, hơn nữa phải cùng hội Ẩn Nguyên có quan hệ thân mật.

......

Bởi vì quốc quân gần đây cùng hội Ẩn Nguyên trở mặt, cho nên quan viên tại chức nhận được thiệp mời, sau đó cũng sẽ không tới Ân Tế Lâu xem triều.

Thế nhưng, vợ con bọn họ có thể tới.

Đưa ra ba mươi mấy tấm thiệp mời, lại đến phía trên chừng trăm người.

Trong đó hai mươi sĩ quan lớn đã về hưu, còn có cũng là gia quyến quyền quý tột đỉnh, đại bộ phận cũng là phe Thái tử.

Kỳ thực quốc quân mấy ngày trước cũng đã chuyên âm thầm cảnh cáo đông đảo quan viên, quốc nạn trước mặt, không nên sinh hoạt xa hoa lãng phí phù phiếm, phải học cách từ chối sự ăn mòn từ tiền tài cùng đãi ngộ.

Chuyện này kỳ thực chính là đang cảnh cáo trong triều quan viên, không nên đi tham gia đại hội hội Ẩn Nguyên xem triều.

Nếu như ngươi đi, đó chính làxem lời nói của quốc quân như gió bên tai.

Kết quả, vẫn có hơn trăm người trình diện.

Hai mươi đại thần hưu trí này không sao cả, quốc quân dù cho tức giận thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ còn có thể bãi miễn chúng ta lần nữa sao?

Thế nhưng xem triều hội Ẩn Nguyên mời ngươi không đến, đây chẳng phải là đoạn tuyệt tài lộ nhà mình.

Mà những gia quyến quyền quý còn lại này, đại bộ phận cũng là phu nhân.

Quốc quân cũng không thể tính toán cùng đàn bà chớ!

- Hội Ẩn Nguyên rõ ràng lợi hại, lại xây một tòa lầu cao như vậy, có vượt qua trăm thước đi!

- Đừng xem lầu này cao, nhưng so với hoàng cung còn kiên cố hơn.

- Cũng không phải là à? Cái này mấy thập niên qua, kinh đô xảy ra ba lần động đất, có hai lần hoàng cung đều sụp đổ hai tòa cung điện, kết quả cái Ân Tế Lâu nửa chuyện chuyện không có.

- Nghe nói phía dưới Ân Tế Lâu có chín cây sột sắt siêu to, ước chừng lớn bằng bắp đùi, tùy ý ngươi dùng đao phủ chém, hỏa thiêu hay cưa đổ, đều hoàn toàn bình yên vô sự.

- Cũng không phải là à? Hội Ẩn Nguyên này cơ nghiệp nghìn năm sừng sững không ngã, cái Ân Tế Lâu này cũng sừng sững không ngã.

Trên một trăm quyền quý ở tầng cao nhất Ân Tế Lâu thật sự có một loại cảm giác lâng lâng.

Từ nơi này nhìn ra xa kinh đô, hết thảy đều nhỏ bé như vậy, cảm giác cao cao tại thượng uả thực đến cực hạn.

Lúc này, mặt trời đã ngã về tây.

Ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng mà đến, soi sáng ở phía trên Ân Tế Lâu, ấm áp động lòng người.

Nhuộm cả mặt nước thành ánh vàng, giống như có vô số lượng vàng.

Nhuộm cả Ân Tế Lâu thành màu vàng chói lọi, giống như khoác kim quang.

Tình cảnh này, ở trên lầu cao trăm thước quả thực giống như thần tiên.

- Triều đến, triều đến...

- Năm nay triều trễ thật đó.

Mọi người chợt đứng lên.

Thủy triều quả nhiên đến, giống như vô căn cứ dâng lên vậy.

Sông Thiên từ bắc chí nam, sông Việt tây hướng đông.

Thủy triều ngay từ đầu rất nhỏ, dần dần trở nên nổi lên.

Như là mười ngàn con ngựa phi nước đại về trước vậy.

- Ùng ùng...

Hai thủy triều bắt đầu ở giữa hội tụ.

Tiếp đó, chợt đụng vào nhau!

Một tiếng vang thật lớn!

Văng lên bọt nước hai mươi mấy thước.

Tức khắc, dọc theo sông hai bên bờ mấy vạn dân chúng hoan hô một trận.

Các quyền quý phía trên Ân Tế Lâu coi khinh xem thường.

Thứ phường sâu kiến mạt rệp này ưa kêu to la lối quá.

Thủy triều này mới còn chưa có gì mà?

Mới vừa bắt đầu mà thôi!

- Một khi triều lên sẽ liên tiếp.

Con sóng này vượt qua con sóng khác.

Bọt nước bắn lên ngày càng cao hơn.

Thấy tâm trạng của mọi người dâng lên như thủy triều!

Nhưng mà...

Bỗng nhiên trong quá trình đó, thủy triều biến mất.

Mặt nước ngược lại xuất hiện mấy cái vòng xoáy.

- Mọi người không nên hốt hoảng, chúng ta mở ra miệng cống sông ngầm, thử một chút sông ngầm có thông hay không. Bởi vì thủy triều sẽ càng lúc càng lớn, nếu như không khống chế được, rất có khả năng sẽ vọt tới trên bờ, tạo thành tai hoạ!

Mọi người không khỏi kinh ngạc không ngớt.

Cái hội Ẩn Nguyên này thật lợi hại.

Ngay cả thủy triều đều có thể khống chế.

Thủy triều này chính là lực trời đất mà.

Chẳng khác nào hình dạng hai con rồng nổi giận, lại bị hội Ẩn Nguyên tuần phục.

Coi như khiến cho hai long vương này ngoan ngoãn nghe lời.

Khi Thư Đình Ngọc ra lệnh một tiếng.

Mấy miệng cống sông ngầm đồng thời mở ra.

Nước của hai con sông tức khắc vọt đến sông ngào, lực trời đất đưa tới thủy triều cũng hoàn toàn bị thôn phệ.

- Sông ngầm bình thường chưa?

- Đặc biệt thông, chỉ bất quá tràn vào tới rất nhiều đồ ngổn ngang.

Đây là rất bình thường.

Bởi vì cửa vào sông ngầm đều ở dưới đáy sông, một khi mở ra miệng cống, sẽ hình thành mấy cái vòng xoáy và có lực hút rất lớn.

Lúc này, tạp vật lộn xộn ở dưới đáy hai con sông đều có thể tràn vào mạnh mẽ trong con sông ngầm.

Nhưng mà chỉ cần sông ngầm thông, những thứ tạp vật này cũng có thể dọc theo nước sông ngầm ra nước những con sông khác, sẽ không bế tắc.

- Ùng ùng...

Vô số nước sông dũng mãnh vào thủy đạo sông ngầm.

Mà những thứ thủy đạo sông ngầm này, có mấy đường chạy qua dưới đất tổng bộ hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu.

Những sông ngầm này quả thực như là mê cung vậy.

Khi dòng nước đi qua những sông ngầm này, sau đó toàn bộ mặt đất đều ở hơi run rẩy.

Gần như có rất nhiều thứ tràn vào trong thủy đạo bí mật dưới lòng Ân Tế Lâu.

Sau khi mở ra sông ngầm một khắc đồng hồ.

Liền có người đến báo cáo!

- Chủ nhân, thiếu chủ, sông ngầm thông, toàn bộ thủy triều đều dọc theo sông ngầm chảy tới hệ sông khác.

Hoàn tất kiểm tra sông ngầm.

Vậy kế tiếp có thể tiến hành chân chính xem triều.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Thừa dịp hai khắc cuối trước khi mặt trời xuống núi để mọi người xem đã ghiền!

- Đóng kín cửa vào miệng cống sông ngầm!

- Hội xem triều chân chính bắt đầu!

Tức khắc, tất cả mọi người hoan hô!

Thư Đình Ngọc bí mật hạ lệnh:

- Đi kiểm tra nước ngầm, bảo đảm không bỏ sót một ngóc ngách nào.

- Vâng!

Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ chui xuống dưới đất mật đạo, kiểm tra cống thoát nước vĩ đại dưới Ân Tế Lâu.

Ngược lại không phải là Thư Đình Ngọc có cái gì hoài nghi, hàng năm đều là làm như vậy.

Đương nhiên, gã cũng không cảm thấy sẽ có nguy hiểm gì.

Bởi vì cho dù có kẻ địch thừa dịp mở ra sông ngầm chui vào cống của Ân Tế Lâu, cũng chỉ có cao thủ cao cấp nhất mới có thể, võ giả bình thường căn bản không chịu nổi sức nước khổng lồ như vậy.

Coi như là đại tông sư vào xuống thủy đạo bí mật dưới đất cũng không làm nên chuyện gì.

Ngươi có thể làm cái gì phá hoại?

Chín cây cột sắt to như bắp đùi, coi như là đại tông sư, dùng búa sắc bén nhất mà chém, cũng phải mất nửa canh giờ mới có thể chém đứt một cột sắt.

Hơn nữa không biết phải hủy diệt bao nhiêu búa.

Đại tông sư nội lực cao cường, thế nhưng đối với cột sắt lớn thế này cũng hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

......

Khi miệng cống sông ngầm hoàn tất đóng lại.

Thủy triều lại một lần nữa xuất hiện.

Hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng kịch liệt.

Cuối cùng, chân chính xuất hiện vạn mã bôn đằng (mười ngàn con ngựa phi nước đại về trước).

Xuất hiện va chạm điên cuồng.

Kích khởi triều cường, càng ngày càng cao.

Hai mươi thước, ba mươi thước...

Quá đặc sắc!

Mọi người hoàn toàn thấy như mê như say!

Kỳ cảnh nhân gian như vậy, nhất định phải ở trên đỉnh Ân Tế Lâu mới xem không phí!

Thái tử chưa có tới, Tam vương tử cũng không đến.

Thế nhưng Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết đến, Thư Đình Ngọc cùng đi.

Thậm chí thế tử Tiết Bàn gia tộc họ Tiết, cũng lần đầu tiên xuất hiện ở trong buổi tụ hội xem triều.

Lục vương tử Ninh Cảnh cũng tới.

Dù sao gã phá hoại toàn bộ cơ thể rồi.

Đối với gã mà nói, không còn có tiền đồ nhưng ta vẫn là con trai ruột của phụ vương, phụ vương không thể giết ta.

- Nghe nói chưa? Khổ Đầu Hoan quỳ gối ở ngoài phủ Hầu tước Trường Bình, bị Thẩm Lãng đánh hai cái bạt tai! Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?

Không có người trả lời Ninh Cảnh!

- Nghe nói nhóm quân Niết Bàn hạt giống thứ hai, tầm ba nghìn bảy trăm người của Thẩm Lãng đã bị người khác đoạt hết, nghe nói hắn ở nhà chửi ầm lên, trực tiếp hộc máu?

Vẫn không có người trả lời Ninh Cảnh!

- Ha ha ha, thoải mái, thoải mái! Lần này nhìn hắn làm sao phách lối?

- Không có quân Niết Bàn, nhìn xem thằng ngu ngốc Ninh Chính làm sao tranh ngôi, ha ha ha!

......

Phụ tá gia tộc họ Chúc Ngôn Vô Kỵ đang cùng Thư Bá Đảo chơi cờ.

Nhưng mà không ở Ân Tế Lâu, mà đang ở trên một căn lầu cách đó không xa.

Người khác thích ở Ân Tế Lâu xem triều, nhưng Thư Bá Đảo hàng năm đều phải một lần nhìn, đã sớm chán ngấy.

Hơn nữa ông ta lớn tuổi, thần kinh còn có chút suy nhược, triều cường này thực sự quá ồn.

Cho nên mỗi một lần triều cường nổi lên, ông ta đều phải rời Ân Tế Lâu vài ngày.

- Lớn tuổi, chịu không nổi kích thích lớn tiếng như vậy! - Thư Bá Đảo cất giọng thản nhiên.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Thư công, ngài và Thẩm Lãng có thể nói thù sâu như biển. Hai mươi năm trước, ngươi và gia tộc họ Tiết liên thủ hại Bá tước Kim Vũ, gần như để gia tộc họ Kim gặp tai họa ngập đầu. Lần trước ngài tiết lộ vụ mật thư cho Tô Nan, khiến cho Tô Kiếm Đình dẫn đầu cao thủ Tây Vực tiến công phủ Bá Tước Huyền Vũ, bị thương Tô Bội Bội. Lúc này đây ngài lại đoạt mệnh căn Thẩm Lãng, tầm hơn ba ngàn cái người huyết mạch số không.

Thư Bá Đảo nói:

- Ngôn tiên sinh có chuyện nói thẳng.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Thẩm Lãng có thù tất báo, hắn nhất định sẽ điên cuồng trả thù, Thư công ngẫm lại xem, quả thực không có gì sơ hở à? Ví như một cái kho vàng bí mật...

Thư Bá Đảo mỉm cười.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- A, đã hiểu! Một cái kho vàng bí mật là ngài cố ý tiết lộ cạm bẫy ra ngoài? Để Thẩm Lãng giận dữ mất trí, đi sập bẫy chịu chết?

Thư Bá Đảo không nói gì.

Cái kho vàng bí mật đúng là thực sự, nhưng vàng đã được chở đi hầu hết, còn dư lại một bộ phận cũng căn bản lấy không được.

Toàn bộ bị hòa trên mặt đất.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Thẩm Lãng đã phái người đi cướp cái kho vàng bí mật, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Thư Bá Đảo nói:

- Đại khái là biển lửa động trời, tại đây vừa vặn có thể thấy.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Chúng ta đây sẽ chờ xem kịch vui, nhìn đám quân dưới trướng Thẩm Lãng táng thân biển lửa, tự chui đầu vào lưới! Hôm nay ngay thua cả hai trận, e rằng Thẩm Lãng thực sự phải hộc máu.

...

Mấy trăm võ sĩ hội Ẩn Nguyên tiến vào thủy đạo bí mật dưới Ân Tế Lâu.

Cống thoát nước chỗ này lớn phi thường lớn, xấp xỉ rộng ba bốn mét, cao hai mét.

Mặc dù phía trên thông khí.

Nhưng vẫn là vô cùng khó chịu, hơn nữa tanh hôi vô cùng.

Ở đây vẫn có không ít nước đọng, vô số tạp vật trôi nổi lơ lửng.

Không có biện pháp, vừa rồi miệng cống sông ngầm mở ra có quá nhiều đồ tràn tới.

Mùi gì mà thúi như vậy?

- Nhiều tạp vật như vậy chồng chất ở cống thoát nước, phải làm sao hả?

- Phải mở miệng cống sông ngầm vài ngày, cho mấy thứ này thoát hết.

- Đi, đi kiểm tra lớn cột sắt, địa phương khác không cần quan tâm!

Mấy trăm tên võ sĩ, chia làm mấy đội, đi kiểm tra mệnh căn Ân Tế Lâu.

Chín cây cột sắt lớn.

Đây là thứ chống đỡ cả Ân Tế Lâu, chống đỡ toàn bộ tổng bộ hội Ẩn Nguyên.

Tuyệt đối không thể có việc!

Không biết vì sao, càng tới gần, càng cảm giác nóng rực.

Bây giờ vẫn là đầu xuân, cần phải rất lạnh, vì sao nóng như vậy?

Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến chỗ mấy cây cột sắt dưới đất.

Tiếp đó, bọn họ triệt để kinh ngạc sững sờ!

Bởi vì!

Cái cột sắt to bằng bắp đùi, đang bị đốt!

Toát ra ánh lửa màu trắng.

Đây… Đây là gặp quỷ à?

Sắt cũng đốt cháy được sao?

Cột sắt to bằng bắp đùi này, lại đã sắp bị đốt gãy.

Cái này... Đây tột cùng là cái gì hả?

Cái này... Đương nhiên là Thermite (nhiệt nhôm)!

Có thể phóng ra nhiệt độ cao hai ngàn năm trăm độ, có thể dễ dàng đốt gãy bất kỳ sắt thép nào.

Độ ấm trong không khí càng ngày càng cao, càng ngày càng cao!

Cuối cùng!

Có một thùng gỗ trên cống thoát nước, phốt pho trắng bên trong không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy.

Chợt bốc cháy!

- Rầm!

Thùng gỗ bị đốt.

Bên trong dầu cá chảy ra.

Ngay sau đó.

- Ầm ầm ầm rầm...

Trong cống thoát nước, hơn mấy trăm ngàn thùng gỗ chợt bùng nổ.

Mấy vạn cân dầu cá trào ra.

Tiếp đó!

Lửa đốt dầu cá!

- Rầm rầm ầm...

Lửa rực trời dấy lên.

Năng lượng đáng sợ căn bản không cách nào thả ra.

Tức khắc, gây ra vụ nổ kinh người.

Một khắc kia, giống như ngày tận thế đến!

Rầm rầm ầm!

Sau khi nổ một trận rung trời!

Tổng bộ của hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu, chợt sập!