Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 298: Tát vô mặt tàn bạo! Chấn động kinh đô! Chết thảm



Nghe được lời Thẩm Lãng nói, đông đảo lưu manh côn đồ hết hồn cả bọn.

Lúc đó ký kết trận cá cược này, quỷ biết Thẩm Lãng sẽ thắng.

Chuyện nghịch thiên thế này, căn bản cũng không có thể phát sinh.

Kết quả bây giờ thực sự xảy ra.

Vậy làm sao bây giờ?

Đương nhiên là lén lút chạy trốn.

Chẳng lẽ thật sự ăn mười cân à?

Thế là, một đám lưu manh côn đồ đã ký tên và lăn dấu tay đều nhao nhao bỏ trốn.

Nếu chúng ta thắng, đương nhiên là sẽ không bỏ qua Thẩm Lãng nhà ngươi.

Nhưng chúng ta thua, liền đừng hòng chúng ta thực hiện đánh cuộc.

Đám người chúng ta khi mắc nợ gì cũng xù, đừng nói là nợ cá cược, chúng ta ngay cả tiền chơi gái đều quịt.

- Chạy đi đâu?

Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, mấy chục nữ võ sĩ lại dũng mãnh tiến ra.

Trực tiếp chặn hai giao lộ, không cho những người này rời khỏi.

Những tên du côn này tức khắc nổi giận.

- Chuyện không liên quan đến ta nhé, ta căn bản không có cùng Tay ở rể họ Thẩm ký bất kỳ giao kèo gì, ta chỉ là tới xem náo nhiệt.

- Ta tới xay đậu nành, xảy ra chuyện gì hả?

- Tránh ra, chó ngoan không cản đường, chó mẹ cũng như vậy.

- Không nhường đường thì lão tử cởi quần.

Những thứ lưu manh vô lại này chuyện gì làm không được, hoàn toàn không có liêm sỉ.

Vũ Liệt chỉ vào một tên lưu manh nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngươi cứ cởi, cởi đi nào!

Vũ Liệt tuy rằng dáng dấp anh tuấn giống đàn ông, nhưng cuối cùng vẫn là nữ, hơn nữa còn là một cô gái vừa có vẻ tuấn tú của nam nhi lại có vóc dáng bốc lửa.

Tay lưu manh côn đồ này nở một tràng cười bỉ ổi, thật sự cởi phăng luôn quần, hét lớn:

- Ta cởi quần, nếu ai dám chặn đường ta, cẩn thận đụng đến thân hèn này đó.

Mặt Vũ Liệt trở nên lạnh lẽo, hạ lệnh:

- Bóp nát.

Tức khắc, một nữ tráng sĩ dưới trướng nàng đeo găng tay, chợt hướng sang tên du côn bóp một cái.

Tay du côn trong nháy mắt biến sắc.

Trong nháy mắt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc.

Cơn đau đớn kia, vượt qua sinh con gấp trăm lần.

- A...

Tiếng kêu vô cùng thảm thiết gần như xuyên phá tận trời.

Tiếp đó tay du côn này trực tiếp ngã xuống đất, che trứng ra sức quằn quại.

Quá đau đớn.

Cả người đều phải co giật.

Toàn bộ lưu manh côn đồ trong nháy mắt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trứng co rụt lại.

Dựa vào!

Thật đúng là bóp bể.

Lúc trước chẳng qua là luôn mồm uy hiếp.

Bây giờ động thật.

Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Toàn bộ lưu manh côn đồ, phàm những ai cùng công tử từng có đánh cuộc, toàn bộ ở ngay chỗ này không nên cử động, bất luận kẻ nào dám can đảm rời khỏi, trực tiếp bóp vỡ.

Lần này.

Tất cả mọi người bị dọa.

Mẹ trứng, thật là đáng sợ.

Nhưng mà những thứ lưu manh côn đồ này vẫn không lo lắng.

Ngày đó chúng ta là ký tên hơn nữa in dấu tay, thế nhưng viết là tên giả hay viết bậy viết bạ.

Thẩm Lãng nhà ngươi biết ta là ai?

Ta nói là ta chưa ký đấy, ngươi có thể làm gì ta nào?

Muốn lão tử chịu thua?

Nằm mơ đi!

Nhưng một màn kế tiếp vô cùng đáng sợ xuất hiện.

Thẩm Lãng bắt đầu chọn người.

Hắn đứng ở chỗ cao, ngón tay xoay vòng chỉ hướng vào người nào.

Tức khắc, mấy nữ võ sĩ tiến lên, chợt bắt người đó tới.

- Các ngươi làm gì, các ngươi làm gì?

- Ta căn bản không có cùng Thẩm Lãng đánh cuộc, ta không có kí tên, ta cũng không có in dấu tay.

Thế nhưng kế tiếp, Thẩm Lãng trực tiếp tìm chữ ký người này, hơn nữa còn tìm được dấu tay của gã.

Tên này nhất thời ngây người.

Điều này sao mà được kia chứ?

Thẩm Lãng thật đúng là nhận ra gã.

Đã gặp qua là không quên được.

Theo Thẩm Lãng chỉ ra và xác nhận, ngày đó phàm là lưu manh côn đồ từng ký tên đều bị bắt đi từng người một.

Không có một sai lầm, không có một sơ hở.

Thẩm Lãng đương nhiên nhớ kỹ mỗi người.

Hắn chính là có trí não, tương đương với chuyện chụp ảnh từng người lưu vào đầu.

Đến lúc cần thì phối hợp sử dụng những hình ảnh này là được.

Đông đảo du côn tức khắc luống cuống.

Chẳng lẽ thực sự ăn mười cân X sao?

Sẽ chết người đó.

Hơn nữa cả đời đều không ngóc đầu lên được.

Tức khắc có người hô to:

- Gian lận, Thẩm Lãng gian lận.

- Đúng, dưới bàn tay Thẩm Lãng nên cuộc thi khoa cử có gian lận, nhất định gian lận.

Nghe những lời này, lập tức đại đa số người hưởng ứng.

Ở đây vốn là có rất nhiều người thi rớt.

Vừa rồi nhìn bảng danh sách, cũng lười để ý tới mâu thuẫn của Thẩm Lãng và đám lưu manh côn đồ này.

Bây giờ nhìn hết lần này đến lần khác, phát hiện vẫn là không có tên của mình?

Điều này sao mà được kia chứ?

Ta tài hoa hơn người, lúc này đây sách luận và thi phú ta viết được tốt như vậy, làm sao có thể thi rớt?

Quan trọng nhất là Lan Phong Tử, gã chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, một tên ăn mày mà thôi, cho tới bây giờ cũng không có thật sự chính thức lên học đường.

Làm sao có thể đoạt hạng nhất?

Còn có mười tên ăn mày khác, luyện võ một tháng, đậu võ cử nhân?

Điều này sao mà được kia chứ?

Nhất định là gian lận.

- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công.

- Thẩm Lãng gian lận, Thẩm Lãng gian lận!

- Trời tru đất diệt, trời tru đất diệt!

Những đám người thi rớt giơ hô to, lưu manh côn đồ thua cược tức khắc hân hoan, còn sợ rằng thiên hạ bất loạn, tức khắc kêu càng thêm lợi hại.

Thế là, hơn ngàn người ở đây cùng nhau hô vang.

- Khoa khảo bất công, có gian lận, có gian lận!

- Giám khảo đi ra, giám khảo đi ra!

- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt, trời tru đất diệt!

Có mấy chục tên thí sinh thi rớt đi thẳng tới trước mặt Chúc Hồng Bình, lớn tiếng nói:

- Chúc Hồng Bình công tử, lần này ân khoa thi văn ngài vốn là hạng nhất, ai cũng thấy là vậy. Kết quả bởi vì Thẩm Lãng gian lận, để ăn mày Lan Phong Tử đoạt hạng nhất, sao mà bất công đến thế này? Chúc công tử, chúng ta nên vì ngài đòi lại một công đạo.

- Đúng, Chúc công tử hạng nhất, ngài là tôn tử của Tể tướng đại nhân, ngài kêu bệ hạ là cô phụ, làm sao có thể nhịn xuống cục tức này được?

- Đi, đi, đi, chúng ta đi đòi lại một công đạo, Chúc công tử chúng ta đều đứng ở bên phe ngài.

Những thứ này thí sinh thi rớt cảm thấy bản thân thế đơn lực bạc, có cần phải tìm một con chim đầu đàn.

Chúc Hồng Bình đã đánh mất hạng nhất, hơn nữa thân phận cao quý, nếu gã chịu nhận làm con chim đầu đàn này thì quá hay.

Chúc Hồng Bình trong lòng cũng chẳng cam tâm, gã cũng hiểu được bên trong có vấn đề.

Bằng không tại sao gã lại vuột hạng nhất khỏi tay? Hơn nữa còn là bị một tên ăn mày cướp đi?

Nhưng gã là danh môn đệ tử, làm sao có thể bị những tên thí sinh thi rớt này lợi dụng?

- Các vị, cáo từ.

Chúc Hồng Bình không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi.

Đông đảo thí sinh thi rớt hoàn toàn thất vọng, nhưng chuyện cứ để như vậy sao?

Không, tuyệt đối không có khả năng!

Có vài người là bởi vì không cam lòng, có vài người là bởi vì đơn thuần phẫn nộ muốn phát tiết, mà có vài người thì chỉ sợ cho thiên hạ không loạn.

Đông đảo lưu manh côn đồ đều nhao nhao tạo thế.

- Giám khảo đi ra, giám khảo đi ra.

- Bằng không thì liền đập trường thi, đập trường thi.

- Đi Lễ bộ, đi Xu Mật Viện, đi Thượng Thư Đài cáo trạng!

- Khẳng định có gian lận, nhất định có gian lận!

- Đập trường thi, đập trường thi.

- Đi đến Thánh miếu khóc lóc! Đến Thánh miếu khóc lóc a!

Ở dưới sự dẫn đường mấy nghìn người lưu manh côn đồ, rất nhiều thí sinh thi rớt lập tức mất đi lý trí.

Thật sự xông vào trường thi bên trong đánh đập.

Toàn bộ cục diện hoàn toàn không khống chế được.

Tầm mấy nghìn người, hoàn toàn mất đi lý trí.

- Ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, trường thi bị đập nhừ tử.

Pho tượng thánh nhân trong trường thi cũng bị nâng lên.

- Giết Thẩm Lãng, giết Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng gian lận, đầu sỏ gây nên, đánh chết hắn, đánh chết hắn...

Một bầy lưu manh nho nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn ở trong đám người hô to.

Tiếp đó, thật sự có một hai ngàn người hướng Thẩm Lãng tiến lên, muốn thừa cơ giết chết hắn ngay.

Một nửa là thí sinh thi rớt.

Nội tâm bọn họ vốn là thống hận đố kỵ Thẩm Lãng.

Ngươi vốn là con dân đen, vì sao có thể ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, vì sao có thể sinh hoạt vinh hoa phú quý, mà chúng ta lại phải tận lực học hành.

Ngươi cũng đọc sách, vì sao ngươi không cần thi liền có thể trở thành là cử nhân, hơn nữa còn có thể làm quan?

Bây giờ còn lộ ra mười một tên ăn mày cưỡi ở trên đầu chúng ta làm mưa làm gió.

Thẩm Lãng nhà ngươi để mười một tên ăn mày đi tham gia cuộc thi ân khoa, vốn là coi khinh chúng ta, bây giờ lại bọn họ đậu cao, mà chúng ta lại rớt xuống.

Một nửa kia chính là lưu manh côn đồ sợ thiên hạ không loạn, muốn cá độ mà chẳng chịu thua

Tên ở rể Thẩm Lãng nhỏ nhoi, lại vẫn muốn để chúng ta ăn phân sao? Nằm mơ đi.

Chúng ta sẽ đánh chết ngươi đó!

- Thẩm Lãng gian lận, đánh chết hắn, đánh chết hắn...

Hơn một ngàn người, cầm gậy gỗ, đá cục, hướng Thẩm Lãng phóng đi.

- Bảo hộ công tử!

Mấy chục nữ tráng sĩ hình thành một vòng tròn, chợt bảo hộ Thẩm Lãng ở chính giữa.

- Đá bất kỳ thứ gì!

Còn dư lại mấy chục nữ võ sĩ ra sức đá.

- Ầm ầm ầm...

Không đá chỗ khác, chỉ đá vào của quý của bọn người này.

Lúc này, mặc kệ ngươi là lưu manh côn đồ, hay là thí sinh thi rớt, đá bể trứng toàn bộ.

Trong nháy mắt, từng người người trực tiếp bay ra ngoài.

Phát sinh từng được kêu rên thảm thiết.

Thương thế hơi nhẹ một chút, che của quý ra sức quằn quại.

Thương thế nặng, sắc mặt tái xanh, trực tiếp đau đến co giật.

Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Còn ai nữa? Còn có ai dám xông lên.

Mà lúc này, một tên du côn xuông đến trước mặt nàng, nàng không thể ngăn lại thế vì gã xông lên quá nhanh.

Vũ Liệt sắc mặt phát lạnh.

Hướng giữa hai chân tên lưu manh kia chợt đá một cái.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết của người kia chợt ngừng, tựa như một con ếch bị đạp chết.

Trên không trung máu tươi phun ra.

Lần này không chỉ là gà đánh bể trứng, toàn bộ xương chậu đều bị đá nát.

- Còn ai nữa, còn ai nữa?

Vũ Liệt rống to hơn.

Hàm Nô rống to hơn.

Tất cả đám người ở hiện trường, cũng không dám cố tiến lên, chỉ ở trong đám người hô to.

Hơn một nghìn người chống lại trăm nữ tráng sĩ, không dám tiến lên một bước, chỉ dám vung tay hô to.

- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!

- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!

- Đi cáo trạng, đi phủ Trung đô đốc cáo trạng, Thẩm Lãng không chỉ gian lận, hơn nữa công nhiên ở phía trên phố xá đánh chết người.

- Đi cáo trạng.

- Đi đến Thánh miếu khóc lóc, đi đến Thánh miếu khóc lóc!

Tiếp đó mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp ra khỏi trường thi.

Một nhóm người đi phủ Trung đô đốc Thiên Việt, cáo trạng Thẩm Lãng khoa khảo gian lận, đồng thời bên đường hành hung giết người.

Một nhóm người khác đi đến Thánh miếu khóc lóc.

Trong nháy mắt, toàn bộ kinh đô đại loạn.

Kêu đánh kêu giết!

...

Đến Thánh miếu khóc lóc, cho tới nay cũng là sát thủ của thư sinh đòn.

Trung Quốc cổ đại cũng là như vậy.

Một khi quan hệ đến án gian lận khoa cử, các thí sinh lập tức mang thánh nhân pho tượng dạo phố nơi nơi.

Tiếp đó quỳ gối trước văn miếu gào khóc.

Thánh miếu của kinh đô mới bị cháy hồi đầu năm, lúc này còn đang sửa xây.

Lúc này trên bãi đất trống trước Thánh miếu, có chừng hai nghìn tên thí sinh quỳ ở nơi đó gào khóc.

- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công.

- Thánh nhân, các ngài mở mắt đi, xem cái thế giới ô trọc không chịu nổi này đi.

- Cái trường thi này không sạch sẽ.

- Thẩm Lãng gian lận, Thẩm Lãng gian lận. Thánh nhân, ngài hãy đánh xuống một đường sấm sét, giết ngay tên súc sinh Thẩm Lãng này đi!

Nguyên bản chỉ có thí sinh thi rớt tới đến Thánh miếu khóc lóc.

Sau đó trào người tới càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều thư sinh không có tham gia khoa khảo cũng vọt tới.

Bởi vì bọn họ đã từng thi rớt, hơn nữa hiện tại xem ra vô vọng khoa cử.

Phát triển đến phía sau, thậm chí có chút người trúng cử cũng tới.

Điên cuồng nhất chính là có hai cái thí sinh, lúc này đây ân khoa rõ ràng trúng cử, lại cũng đã chạy tới đến Thánh miếu khóc lóc.

Đây... Đây là thật đầu óc nông nỗi rồi.

Tối nay chúng ta cũng là người thi rớt.

- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!

- Trời tru Thẩm Lãng, trời tru Thẩm Lãng!

...

Quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang, còn có cái khác năm giám khảo ân khoa thi văn sắc mặt tái nhợt, thậm chí run lẩy bẩy.

Bọn họ đoán được, lần này yết bảng sẽ khiến sóng to gió lớn, nhưng thật không ngờ sẽ huyên náo lớn như vậy.

- Ta cũng biết là kết quả này, ta chỉ biết!

- Lúc đó thật cần phải để Chúc Hồng Bình hạng nhất.

- Mấu chốt là lần này cuộc thi ân khoa không có gian lận, không tin những thứ này thí sinh có thể tới điều tra tất cả bài chấm.

Viện Hàn Lâm Học Sĩ phó chủ khảo một cười lạnh nói:

- Ngươi cho là bọn họ quan tâm chân tướng à? Bọn họ chỉ là muốn gây rối, muốn làm lớn chuyện, tiếp đó muốn thi lại một lần nữa mà thôi.

- Dù cho không còn thi được lần nào, cũng muốn thúc ép bệ hạ thỏa hiệp, trục xuất Lan Phong Tử khỏi hạng nhất, trục xuất mười tên ăn mày kia khỏi thi.

- Bọn họ điên rồi sao? Tính cách của bệ hạ bọn họ sẽ không biết? Vài ngày trước, lúc bọn họ bao vây tấn công Lễ bộ, bao vây tấn công Xu Mật Viện, không phải là bị bệ hạ trực tiếp đuổi đi à?

Phó chủ khảo một nói:

- Lúc đó bọn họ nghĩ ngày kế sẽ phải thi, hơn nữa đám người Lan Phong Tử sẽ không thi đậu, cho nên tạm thời rút lui mà thôi. Bây giờ nếu đã thi rớt, đương nhiên vò đã mẻ không sợ rơi, mượn cơ hội phát tiết với bệ hạ, với Thẩm Lãng bất mãn, ra sức làm lớn chuyện.

- Chúng ta có thể bị hi sinh hay không hả? Nếu như bệ hạ vì trấn an mấy nghìn tên thí sinh này, nói không chừng thực sự sẽ định làán gian lận, sáu người chúng ta đây liền trở thành bia đỡ đạn.

- Đều do Thẩm Lãng, tên tiểu súc sinh này vì sao phải làm việc không nên làm? Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày đều đã i qua có tên trên bảng, ngươi lén lút ở nhà vui vẻ cũng được, vì sao còn muốn đi ra làm mưa làm gió, còn muốn làm tức giận những người này?

Phó chủ khảo một nói:

- Vô dụng, Thẩm Lãng đi ra khiêu khích những người này cũng như lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng nếu như hắn trốn ở trong nhà không lộ diện, cũng sẽ bị người coi là có tật giật mình, tóm lại nếu người ta muốn gây chuyện thì sẽ phá thôi.

- Vậy làm sao bây giờ? Phải làm sao?

Chủ khảo Lễ bộ Thị lang nói:

- Bây giờ then chốt nhìn gia tộc họ Chúc, nếu như Chúc tướng cho đám này thư sinh chỗ dựa thì kia bệ hạ cũng phải nhượng bộ, cũng phải nghiêm phạt Thẩm Lãng.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, là cột chống trời trong quan trường Việt quốc, chân chính văn đảm.

...

Bên trong gia tộc họ Chúc!

Chúc Hồng Bình ở trước mặt ông nội lộ ra tính tình thật.

- Ông nội, tôn nhi không phục, tôn nhi nuôi hy vọng bốn năm, với cuộc thi ân khoa lần này nhất định phải được hạng nhất, tôn nhi muốn thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, bây giờ lại bại bởi một tên ăn mày, điều này làm cho tô nhi làm sao chịu nổi.

- Phương diện này khẳng định có gian lận, xin tổ phụ tra rõ.

Ánh mắt Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nhìn phía cháu mình vô cùng ôn hòa.

- Tình hình bên ngoài như thế nào? - Chúc tướng bèn hỏi.

Quản gia nói:

- Mấy nghìn người đi phủ Trung đô đốc cáo trạng, nói Thẩm Lãng gian lận khoa khảo. Mấy nghìn người khác đến Thánh miếu khóc lóc, người càng ngày càng nhiều, chuyện huyên náo càng lúc càng lớn.

Chúc tướng nói:

- Trong cung có phản ứng gì?

Quản gia nói:

- Không phản ứng chút nào, bệ hạ giống như hoàn toàn không biết việc này vậy.

Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:

- Biết rồi.

Quản gia nói:

- Chủ nhân, bệ hạ đây là ý gì? Bệ hạ muốn hi sinh Thẩm Lãng à? Hướng mấy nghìn người thư sinh thỏa hiệp à?

Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:

- Không, bệ hạ chẳng qua là đang đợi phản ứng của ta mà thôi.

Cục diện dưới mắt đã vô cùng sáng suốt.

Ánh mắt mọi người đều đang ngó chừng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.

Nếu như khoa cử có gian lận, Chúc Hồng Bình chính là người bị hại nhiều nhất.

Hơn nữa Chúc Hoằng Chủ còn là lãnh tụ của đám văn nhân.

Một khi lão quyết định đứng về phía đám thí sinh thi rớt, đương nhiên thu mua vô số nhân tâm.

Cho đến lúc này, Thẩm Lãng chắc chắn đỡ không được vị Tể tướng già này.

Thậm chí Ninh Nguyên Hiến cũng có thể phải nhượng bộ.

- Chủ nhân, đã có rất nhiều thư sinh đi tới cửa nhà của chúng ta quỳ xuống.

- Càng ngày càng nhiều.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nhắm mắt lại, vễnh tai lắng nghe.

Quả nhiên nghe được.

- Chúc tướng, xin vì thư sinh thiên hạ làm chủ.

- Chúc tướng, xin ngài ngăn cơn sóng dữ, cho khoa cử thần thánh một sự trong sạch.

- Chúc tướng, xin ngài bảo vệ tôn nghiêm của thánh nhân.

Những thư sinh này không chỉ đến Thánh miếu khóc lóc, hơn nữa còn tới khóc phủ Tể tướng.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ phất phất tay.

Những người khác đều lui xuống chỉ để lại đứa cháu trai Chúc Hồng Bình.

- Cháu ngoan, cháu vô cùng kiêu ngạo tự phụ, đây là chuyện tốt, trẻ con nhà họ Chúc chúng ta phải có ngạo khí như thế này. - Chúc Hoằng Chủ ôn hòa nói:

- Thế nhưng kỳ này cháu hạng nhì, ông nội kỳ thực thật cao hứng.

Nghe những lời này, Chúc Hồng Bình kinh ngạc.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Cháu ngoan, hôm nay tổ phụ sẽ dạy cháu một câu nói, phàm là việc gì cũng không nên theo đuổi hoàn hảo tuyệt đối.

Chúc Hồng Bình nói:

- Không phải là kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu (nếu kiêu hãnh, hối hận không kịp), tôn nhi đã đọc hơn trăm lần!

Chúc Hồng Bình này trước mặt người khác coi như là nhã nhặn lễ độ, thế nhưng ở trước mặt ông nội không che giấu chút nào, nói chuyện thẳng tuốt tuồn tuột.

- Cũng phải, cũng không phải. - Chúc Hoằng Chủ nói.

Chúc Hồng Bình nói:

- Bản thân tôn nhi tới có thể được hạng nhất, lẽ nào cũng bởi vì thân phận của tôn nhi mà xếp cho tôn nhi hạng nhì? Cái này cũng không tránh khỏi quá dối trá, tôn nhi không phục, làm người sợ hãi rụt rè như thế còn có ý gì nữa?

- Ha ha ha... - Tể tướng Chúc Hoằng Chủ cũng không tức giận, đưa tới vài tờ giấy rồi cười nói:

- Cháu ngoan của ta xem thật kỹ một chút, xem phần sách luận, còn có thi phú trên bài thi này viết thế nào? So với cháu thế nào?

Chúc Hồng Bình nhận lấy vừa nhìn.

Trước tiên đọc một lần thật nhanh, tiếp tục lại đọc thật kỹ hai lần.

Tức khắc mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ không ngớt.

Chúc Hoằng Chủ càng cao hứng hơn nói:

- Cháu ngoan, sách luận và thi phú này, so với cháu thế nào?

Chúc Hồng Bình cúi đầu nói:

- Viết hay hơn tôn nhi.

Chúc Hoằng Chủ hỏi:

- Hơn bao nhiêu?

Chúc Hồng Bình đáp:

- Tốt hơn rất nhiều rất nhiều.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Bây giờ cháu còn cảm thấy có người chèn ép cháu sao?

Chúc Hồng Bình lắc đầu.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cháu ngoan của ta tuy rằng xuất sắc, thế nhưng khó tránh khỏi xuất hiện một tên yêu nghiệt, không thể so được.

Chúc Hồng Bình trong lòng lại vùng lên sự không cam lòng.

Cho thêm ta mười năm, ta chưa chắc không bằng người này.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:

- Kỳ thực nói lần này khoa khảo có gian lận cũng được, cái phần sách luận, còn có thi phú này căn bản không phải cái Lan Phong Tử làm, mà là Thẩm Lãng làm.

- Thẩm Lãng? - Chúc Hồng Bình hết hồn nói:

- Hắn sao?

- Đúng vậy! - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Hắn năm nay cũng mới hai mươi tuổi, lớn hơn cháu ngoan không được ba tuổi. Vì cuộc thi ân khoa kỳ này, hắn đã viết rất nhiều rất nhiều sách luận và thi phú để Lan Phong Tử học thuộc lòng, kết quả thật sự trúng tủ.

Chúc Hồng Bình nói:

- Tổ phụ, ngài làm sao biết?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Đương nhiên là bệ hạ nói cho ta biết, loại chuyện này hắn sẽ không lừa gạt ta.

Tiếp tục, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:

- Cháu ngoan, bây giờ cháu còn muốn đi lấy lại công đạo à? Lan Phong Tử giành được hạng nhất, quả thực không dựa vào bản lĩnh thật sự, văn chương của hắn thật sự không tốt bằng cháu.

Chúc Hồng Bình lắc đầu nói:

- Khoa khảo vốn cũng không cấm đoán tủ, tôn nhi cho là có người chèn ép mới không cam lòng. Bây giờ... Tâm phục khẩu phục.

Tiếp tục, Chúc Hồng Bình nói:

- Tổ phụ, ta xem Thẩm Lãng này bạ đâu nói đấy phóng đãng cực kỳ, sợ thiên hạ bất loạn, hoàn toàn không giống như là một đại tài.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Người này, chính là một Hỗn Thế Ma Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, chớ trêu chọc hắn.

Tiếp tục, ánh mắt Chúc Hoằng Chủ chuyển qua nơi khác nói:

- Thế nhưng cũng không cần đi quá gần, đỡ phải tuyển họa!

...

Trời tối!

Nhưng cả kinh đô vẫn không yên.

Giống như sôi trào vậy.

Bên ngoài phủ Trung đô đốc Tam vương tử, mấy nghìn người quỳ ở nơi đó, không ngừng gõ trống.

- Đô đốc đại nhân, chúng ta cáo trạng.

- Đô đốc đại nhân, Thẩm Lãng bên đường giết người, tội không thể tha!

Mà ngoài Thánh miếu.

Mấy nghìn tên thư sinh, cộng thêm đám vây xem xem náo nhiệt, có chừng hơn vạn người.

Đốt vô số ngọn nến, chi chít như là ngôi sao vậy.

Vô số thư sinh bắt đầu tuyệt thực.

Hơn nữa thay phiên khóc thét.

Thế là đám người khóc thét thực sự cuống họng chịu không nổi.

Một lần một nghìn người, thay phiên khóc.

Hơn nữa khóc có vần có điệu, như thế khóc lên mới có thanh thế.

Ngay từ đầu kể lể rất nhiều câu, sau đó phát hiện vẫn là một câu có hiệu quả tốt, không ngừng lặp lại cũng được.

- Thiên đạo bất công, thánh nhân hổ thẹn, Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!

Các thí sinh đập trường thi, vừa đến Thánh miếu khóc lóc, huyên náo lớn như vậy, bên trong vương cung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Điều này làm cho các thư sinh thấy được hy vọng.

Bệ hạ chỉ sợ là phải thỏa hiệp, mọi người không ngừng cố gắng, sẽ làm lớn chuyện lên.

Người sẽ nhiều hơn chút.

Như thế Thẩm Lãng liền hẳn phải chết chắc rồi.

Lần này cuộc thi ân khoa dù cho không có gian lận cũng muốn trở nên có gian lận.

Chuyện đầu tiên, nhất định phải thi lại.

Mà một số ít thí sinh đã đậu trong đại bộ phận thí sinh đương nhiên không muốn làm việc không nên làm.

Nhưng lúc này người nào dám mở miệng, ngươi phải mở miệng chính là kẻ thù chung của thư sinh, ngươi chính là cùng Thẩm Lãng một phe.

Thẩm Lãng gian lận, các ngươi cũng gian lận, bằng không làm sao các ngươi thi đậu?

Mà lúc này, lũ hoa khôi kinh đô lại không muốn làm người ngoài cuộc.

Tầm mười mấy hoa khôi đều tới lên tiếng ủng hộ các thí sinh.

Thứ những ả này có thể làm đương nhiên là miễn phí.

Nhưng mà, bán không phải thân thể, mà là giọng hát.

Những con ả này không biết mệt mỏi ở ngoài Thánh miếu, hát khúc cổ vũ cho đám thí sinh thi rớt.

Hơn nữa hát cũng là thơ từ của thánh nhân.

Hơn nữa còn sáng tác tạm thời.

Hơn nữa sáng tác mỗi một bài hát, đều bao hàm cái này mười sáu chữ.

- Thiên đạo bất công, thánh nhân hổ thẹn, Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!

Đương nhiên vì đạt được hiệu quả hút mắt kẻ khác, họ tăng thêm rất nhiều từ ngữ kinh người hơn.

Ví như trời khóc gào.

Lại ví như thiên liệt mà khóc, đất nứt mà tê.

Đám hoa khôi này không muốn bỏ qua bất cứ sự kiện nóng hổi nào, kiểu thời khắc như vầy là cơ hội tốt nhất tăng danh tiếng, danh tiếng chính là giá trị con người.

Hơn nữa họ cũng không thích Thẩm Lãng.

Vì sao?

Bởi vì Thẩm Lãng chưa từng có đi tìm họ, cũng không có tới nâng niu họ.

Ngược lại, hắn còn dấu đầu lộ đuôi lén lút đi thanh lâu tìm mấy con thanh quan nhi thấp hèn.

Thẩm Lãng nhà ngươi dầu gì cũng là tài tử phong lưu, không tới tìm những thứ hoa khôi tiếng lành đồn xa như chúng, ngược lại đi tìm những con tiện nhân bán thân kia, ngươi có ý gì hả?

Coi thường chúng ta à?

Thẩm Lãng quả thật không có coi thường họ, đơn thuần chính là không muốn trêu chọc.

Quá phiền toái.

Ta còn muốn ngâm thơ đối đáp mới có thể được sự ưu ái của ngươi, tiếp đó đi đến lầu của người uống một chén rượu, còn cảm thấy quang vinh vô cùng.

Thẩm Lãng ta đây cũng không phải ngu ngốc? Chạy đến đó để bơm hơi cho ngươi à?

Mọi người giản đơn trực tiếp một chút không tốt sao?

Một tay giao tiền, một tay giao thân.

Quả thật Thẩm Lãng ta đây cố tình nhát gan, không có chân chính đi giao dịch, nhưng chính là nghĩ như vậy.

Thế nhưng nếu ta cùng những thứ hoa khôi các ngươi ngâm thơ đối đáp, ra vẻ gian tình cuồng nhiệt, chẳng phải là có lỗi với nương tử ta sao?

Ta yêu cục cưng Mộc Lan vô cùng, tinh thần tuyệt đối không chệch hướng.

Chính là bởi vì loại đối đãi lạnh nhạt này, Thẩm Lãng cũng trở thành kẻ thù chung của giới hoa khôi.

...

Triều hội ngày kế!

Rất nhiều Ngự Sử, rất nhiều quan viên văn võ đều mài đao soàn soạt.

Hôm nay kinh đô đại loạn.

Mọi người vừa lúc thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu.

Nhất định phải thừa cơ phế bỏ công danh mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng kia.

Nhất định phải thừa cơ bắt Thẩm Lãng.

Đám người kia cứ như vậy hận Thẩm Lãng à?

Có lẽ đúng như vậy!

Nhưng mục tiêu của bọn họ cũng không phải Thẩm Lãng, mà là muốn mượn Thẩm Lãng để quốc quân cúi đầu mà thôi.

Quốc quân để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa, quả thực chọc giận những thứ quan viên văn võ này.

Chúng ta đọc sách mười năm, luyện võ mười năm, mới có tư cách đến trường thi, mới có tư cách có chức vị.

Bây giờ Thẩm Lãng cũng bởi vì được bệ hạ ân sủng, hắn tùy tiện tìm mười một tên ăn mày là có thể tham gia cuộc thi khoa cử?

Thiên hạ nào có đạo lý như vậy?

Như thế thể diện của chúng ta đâu còn?

Không, như thế đạo của thánh nhân đâu còn?

Lúc đầu mười một tên ăn mày không thi đậu thì thôi.

Hết lần này tới lần khác mười một người thi đậu, hơn nữa cái Lan Phong Tử lại vẫn đoạt hạng nhất.

Đây là sao?

Đám quan viên văn võ chúng ta đây chẳng phải là bị mất mặt à?

Chứng minh chúng ta lúc trước tố cáo Thẩm Lãng cũng đố kỵ, cũng là càn quấy?

Chứng minh bệ hạ là tuệ nhãn thấy anh tài, những thứ thần tử chúng ta đây đã bị mỡ heo che tim?

Chuyện này sao được?

Bây giờ mấy nghìn tên thí sinh rớt, mấy nghìn tên thư sinh đứng dậy nháo sự.

Vừa lúc cho chúng ta cơ hội.

Mọi người nhân dịp lửa cháy đổ thêm dầu, nhất định phải đưa cái án gian lận này làm cho ván đã đóng thuyền.

Quốc quân dù cho có ân sủng Thẩm Lãng, cũng đỡ không được mấy nghìn tên thư sinh, cũng đỡ không được trên trăm quan viên văn võ đâu.

Cho nên, trên trăm tên quan viên bên trong tay áo đều giấu tố chương tấu cáo.

Chờ triều hội bắt đầu, tiếp đó giáng một gậy chết tươi Thẩm Lãng.

Còn chân tướng?

Hoàn toàn chẳng còn quan trọng nữa.

Trên đại điện.

Trên trăm quan viên văn võ xoa tay.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên một trận ồn ào xôn xao.

Tiếp đó nhìn thấy tất cả mọi người đều lạy xuống.

- Chúc tướng!

- Lão sư!

- Chúc sư phụ!

Chúc Hoằng Chủ đến, nơi lão đi qua, mặc kệ văn võ đại thần đều lạy xuống.

Chúc tướng đều tới.

Mọi người có điểm tựa.

Trận chiến này tất thắng!

Chúc tướng khẽ động, bệ hạ đều phải thỏa hiệp.

Mọi người ôm lấy Chúc Hoằng Chủ.

Một vị đại thần nhiệt lệ chứa chan trong mắt:

- Chúc tướng, ngài là lãnh tụ chúng ta, ngài nên vì thư sinh chúng ta làm chủ.

- Những thư sinh này thê thảm làm sao, mấy nghìn người quỳ gối trước Thánh miếu khóc thét, cuống họng đều đổ máu.

- Hơn nữa cũng bắt đầu tuyệt thực.

- Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng nhìn không được, đều lên tiếng ủng hộ những thí sinh thi rớt này.

- Chúc tướng, lần này khoa khảo có thể thật sự có gian lận, mười một tên ăn mày, toàn bộ đậu cao, điều này sao mà được kia chứ hả?

- Chúc tướng à, Thẩm Lãng người này làm mưa làm gió, là một tai họa.

- Chúc tướng, văn võ khoa cử liên quan đến mạch máu quốc gia, nếu khoa cử có gian lận, vậy cả gốc rễ quốc gia phải thối rữa.

- Vì thánh nhân tôn nghiêm, vì sự nghiệp thiên thu Việt quốc của ta, xin Chúc tướng vì thiên hạ thư sinh làm chủ, mở ra một càn khôn tươi sáng cho thiên hạ.

Tiếp đó, trên trăm tên quan viên lạy xuống chỉnh tề nói:

- Xin Chúc tướng làm chủ văn võ thí sinh, chúng ta sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:

- Được, một hồi các ngươi đều chớ nóng vội tấu lên, ta lên trước!

Đông đảo quan viên hân hoan.

Vậy tốt nhất rồi, Chúc Hoằng Chủ là thiên hạ văn đảm, quần thần lãnh tụ, quốc quân lão sư kiêm nhạc phụ.

Có lão xuất thủ, Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quốc quân cũng phải thỏa hiệp.

Mọi người theo sát phía sau, cũng sẽ không có mạo hiểm làm tức giận quốc quân!

Một lát sau!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến giá lâm.

- Có bản khải tấu, không có bãi triều!

Tức khắc, toàn bộ đại thần toàn bộ nhìn phía Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.

Chúc tướng ra khỏi hàng, khom người nói:

- Bệ hạ, thần có bản.

Quốc quân ôn hòa nói:

- Tướng phụ mời nói.

Chúc Hoằng Chủ trong lòng run lên.

Cái từ tướng phụ này, quốc quân đã cực kỳ lâu không có hô qua.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Có người nói lần này cuộc thi ân khoa văn võ có gian lận, cựu thần đã đi điều tra qua, cái gọi là gian lận hoàn toàn giả dối hư ảo, hoàn toàn là một đám người đang gây sóng gió, kích động thí sinh thi rớt tác loạn, xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc.

Nghe những lời này.

Tất cả văn võ quan viên khiếp sợ.

Chúc tướng, ngài... ngài đây là ý gì hả?

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy theo ý kiến tướng phụ, rõ ràng nên như thế nào trừng phạt nghiêm khắc?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Lấy thủ đoạn lôi đình, lộ lòng dạ Bồ Tát. Đối với một đám người gây chuyện dụng ý khó dò này thì người nên giết thì giết, nên tước bỏ công danh thì tước, nên đày thì đày, nhưng đối với đại đa số thí sinh hồ đồ, hơi phạt cảnh cáo là được.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Gia có một người già, như có một bảo vậy, tướng phụ rõ ràng lão thành mưu quốc, liền y theo ý tướng phụ. Chư vị thần công, các ngươi cũng còn có ý kiến gì không?

Đám văn võ đại thần lúc đầu muốn tố cáo đều khom người lạy xuống nói:

- Bệ hạ anh minh, bọn thần tán thành.

Quốc quân cùng Chúc tướng đề uthống nhất ý chí, chúng ta nơi nào còn dám có thành kiến hả?

- Ninh Kỳ, con là Trung đô đốc Thiên Việt, chuyện này liền giao cho con. - Quốc quân cười nói.

Tam vương tử Ninh Kỳ khom người nói:

- Nhi thần tuân chỉ!

Quốc quân lại nói:

- Ninh Chính, con theo Tam ca của con cùng hành động đi!

Ninh Chính bước ra khỏi hàng nói:

- Nhi thần tuân chỉ!

Trong lòng mọi người ngạc nhiên.

Bệ hạ đây là ý gì hả? Tên vương tử phế vật Ninh Chính cũng có cơ hội ban sai sao?

Chỉ có trong lòng mấy đại nhân vật mới rõ ràng.

Quốc quân đây là muốn trút giận giùm Thẩm Lãng. Chẳng qua là mượn tay Ninh Chính mà thôi.

Mọi người không cam lòng.

Dựa vào cái gì hả?

Gây nhiễu loạn lớn như vậy chính là Thẩm Lãng chọc lên, ngài chẳng những trừng phạt, còn muốn trút giận cho hắn?

- Lê Ân, ngươi mang theo cấm quân cũng cùng theo.

...

Một lúc lâu sau!

Phủ Trung đô đốc của kinh đô xuất động đại quân.

Trực tiếp nhào đến Thánh miếu!

Lúc này, mười mấy hoa khôi vẫn còn làm điệu bộ tao nhã mà hát khúc, động viên các thí sinh.

Tiểu Lê công công xem họ một cái, tức khắc cau mày chán ghét.

- Giết!

Tức khắc, mấy chục tên lính như lang như hổ liền xông ra ngoài.

Giơ tay chém xuống, chém chết tất cả mười mấy hoa khôi.

Tan hương nát ngọc, máu tươi giội tung tóe.

Trong phút chốc!

Toàn bộ Thánh miếu tĩnh lặng.

Mấy nghìn tên thí sinh thi rớt vốn khóc thét tiếng như vịt bị bóp cổ, trong nháy mắt im bặt.

...

Tam vương tử Ninh Kỳ chịu trách nhiệm thí sinh thi rớt bên Thánh miếu.

Mà Ninh Chính thì chịu trách nhiệm lưu manh côn đồ gây chuyện.

Đương nhiên, cái gọi là Ninh Chính chịu trách nhiệm, kỳ thực chính là Thẩm Lãng.

Hắn lấy ra một cái danh sách thật sài.

Tầm hơn một nghìn người, toàn bộ cũng lưu manh côn đồ từng cá độ với hắn, nhưng là vì không tuân thủ ước định mà châm ngòi thổi gió, thừa cơ gây chuyện

Hắn có trí não, bất luận kẻ nào đều đừng hòng tránh được pháp nhãn của hắn.

Sau khi có được ý chỉ của quốc quân, Vũ Liệt, Khổ Đầu Hoan, còn có Lan Nhất, Lan Nhị đám người, mang theo mấy trăm tên cấm quân, như lang như hổ nhảy vào trong từng căn nhà.

Bắt hết những tên lưu manh côn đồ từng gây chuyện.

Các ngươi cho rằng trốn đi liền hữu dụng à?

Các ngươi cho rằng trốn trong nhà, đóng kín cửa phòng sẽ không sao?

Chỉ hai ngày ngắn ngủi!

Mấy trăm tên lưu manh côn đồ toàn bộ bị bắt lại, bị giải đến một doanh địa bỏ hoang ở kinh đô.

Thẩm Lãng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đám lưu manh côn đồ này đều quỳ xuống.

- Công tử Thẩm Lãng, mặc kệ chuyện của chúng ta, ngài bắt lầm người.

- Công tử Thẩm Lãng, chúng ta biết sai rồi, van cầu ngài buông tha chúng ta đi.

- Công tử Thẩm Lãng, trời cao có đức hiếu sinh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

- Công tử Thẩm Lãng, ngài chỉ cần lần này buông tha chúng ta, sau đó chúng ta mỗi ngày đều nói ngài thật tốt.

Đám du côn này đáng thương vô cùng, một bên chảy nước mắt, một bên chảy nước mũi.

Thẩm Lãng che mũi, nói:

- Phía trước có một hố phân to lớn, bên trong mấy chục vạn cân phân và nước tiểu đó, bởi vì đây là nơi ủ phân, ăn mười cân cái gì, tiêu hóa không tốt đâu! Ta chỉ có một yêu cầu, các ngươi chỉ cần nhảy vào trong hố phân này nửa khắc mà không chết, sẽ tạm tha cho các ngươi!

Theo một tiếng ra lệnh!

Cấm quân bắt đầu đẩy mấy trăm tên lưu manh côn đồ gây chuyện.

Mấy trăm người quỷ khóc sói gào, do dự không tiến lên.

Cấm quân rút đao, ở phía sau chém.

Thế là mấy trăm lưu manh côn đồ buộc phải nhào đến cái hố phân khổng lồ to như cái hồ, tiếp đó như gà trống rơi xuống nước.

Ra sức chòi đạp, mùi thúi xông lên tận trời.

Màn này, hoàn toàn vô cùng thê thảm!

Sau nửa khắc!

Kẻ sống sót bò lên, cũng chỉ có không đến năm trăm người.

Gần một nửa lưu manh côn đồ, chết chìm ở bên trong, tử trạng vô cùng thảm!