Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 255: Thẩm Lãng điên rồi! Ngày tận thế quá bộ đến! Nữ vương mang thai



Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (mất cả chì lẫn chài)!

Rõ ràng để cho người ta tức hộc máu!

Cái tay Thẩm Lãng này rõ ràng ác độc, ngang nhiên sờ sờ bẫy chết mấy vạn người!

Dù cho với khả năng kiềm chế cực kỳ tốt của Tô Nan, cũng không khỏi đầu váng mắt hoa từng cơn, cục tức cứ ứ lại trong ngực không cách chi ra được.

Tiểu tặc Thẩm Lãng đến quận Bạch Dạ mới bao lâu, để gia tộc họ Tô ăn hai thiệt thòi lớn.

Tổn thất lúc này đây càng đau triệt tim phổi.

Trên trăm vạn lượng vàng, cứ như nước trượt qua kẽ tay vậy.

Tiểu tặc này thật sự là con trai nông dân à?

Con trai nông dân mà coi tiền tài như cặn bã thế này, xem mạng người như chuyện vặt thế sao?

Đại khái cũng chỉ có Ninh Nguyên Hiến mới phá của như vậy?

Tô Nan có địa vị cao lại ở lâu trên triều đình, ông đương nhiên biết trình độ xa hoa của vị quốc quân bệ hạ này có thể được xưng là lãng phí.

Việt quốc đến tột cùng thiếu hội Ẩn Nguyên bao nhiêu vàng vậy?

Mấy cái con số này cũng chỉ có trời mới biết.

Nhưng Thẩm Lãng nhà ngươi mới phát triển bao lâu, trên trăm vạn lượng vàng cứ như vậy quăng ra?

Khí phách ngươi đến nước này, Tô Nan ta đây thật đúng là không học được.

Không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý.

Mà ngươi đã chơi lớn như thế này đến những hai lần.

Lần đầu tiên ở đảo Vọng Nhai, tiểu tặc Thẩm Lãng dùng số vàng khổng lồ tạo ra một lời đồn khủng khiếp để cho đại quân hải tặc của Cừu Thiên Nguy sập bẫy, cướp đoạt thành Nộ Triều.

Tô Nan cũng nghe nói, sau khi hắn quăng mấy chục vạn lượng vàng ngụy tạo mạch vàng thời thượng cổ bây giờ đám vàng kia vẫn còn chìm ở trong cái hố khổng lồ, chưa có vớt lên hoàn toàn.

Giờ đây, khi lần thứ hai ở quận Bạch Dạ, hắn đẫn quân đi cướp của cải dự trữ nhiều năm của thương nhân Tây Vực, bản thân còn chẳng muốn lấy một xu.

Đối mặt mấy vạn bạo dân, vẫn là không động tâm nửa điểm, trong khi số tiền này hoàn toàn có thể chuyển biến dùng cho đại quân.

Thật không biết nên nói là Thẩm Lãng lợi hại, hay là nên nói lòng dạ rộng rãi quá trớn đây.

- Lòng tham, lòng tham!

Tuy đã thốt ra lời như thế, nhưng Tô Nan lại không hối hận.

Kế sách một mũi tên bắn ba con chim của ông ta cũng không sai.

Hơn một trăm vạn lượng vàng, đổi thành Ninh Nguyên Hiến đều có thể tâm động, huống chi là Tô Nan?

Thở ra một hơi thật dài, Tô Nan đi đến dưới cửa sổ lớn, nhìn ngọn Đại Tuyết Sơn cách đó không xa.

- Ăn hai cái thiệt thòi lớn, ngã hai cái thật đau.

Tô Nan lẩm bẩm.

Nhìn ngọn Đại Tuyết Sơn hùng vĩ kia, lòng dạ ông cuối cùng thoải mái một chút.

Chuyện đã rồi cứ để nó qua luôn, có rầu rĩ với những thứ được mất cũng không có chút ý nghĩa nào.

- Nhưng mà cái này vẫn không sao cả, đại cục vẫn không có thay đổi. - Tô Nan lẩm bẩm:

- Dù cho Thẩm Lãng có cố mà lăn lộn, trong tay của Trương Xung cũng không cách nào hóa ra binh được, chỉ có trong tay hơn ba ngàn binh mã, không lật nổi được trời!

Tô Dong nói:

- Chủ công, quân đội của Tô Toàn đại nhân đã bao vây quận thành Bạch Dạ, không biết có phải đã tiến công hay chưa?

Đúng vậy?

Hẳn là đã tiến công rồi chứ?

Vây nhưng không đánh?

Không được, đây không phải là tiện nghi cho Trương Xung à?

Binh quý thần tốc, gia tộc họ Tô cần trong thời gian ngắn nhất quét ngang toàn bộ khu vực phía nam hành tỉnh Thiên Tây.

Bắt đầu một cuộc chiến không báo trước?

Vậy cũng không được, bất lợi với sĩ khí!

Nếu muốn đấu võ, vậy oanh oanh liệt liệt mà đánh.

Bây giờ sẽ phải tuyên bố khởi binh à?

Đó chính là long trời lở đất, trong nháy mắt sẽ kịch biến thành mồi lửa đốt toàn bộ Việt quốc.

- Bạch Dạ Quan Trịnh Đà, cũng có động tĩnh gì chưa?

Tô Dong nói:

- Vẫn không có, cửa thành vẫn đóng kín!

- Còn phía bên Khương quốc thì sao đây? Đại quân Arutai tới chỗ nào rồi?

Tô Dong nói:

- Thế tử mới vừa đưa tới tin tức, bốn vạn đại quân vua Khương Arutai đang hành quân với tốc độ rất nhanh, khoảng cách bộ lạc của Arunana không đến trăm dặm, một khi tiêu diệt Arunana, lập tức là có thể đông tiến cùng chúng ta hội sư.

Tô Nan đi tới trước tấm bản đồ lớn.

- Nơi này là bộ lạc Tuyết Sơn của Arunana, đại quân vua Khương Arutai hẳn là tại đây!

Ông ta chỉ vào một điểm ở trên bản đồ, từ trên bản đồ sẽ thấy khoảng cách giữa đại quân của vua Khương Arutai sẽ thực sự rất gần, chỉ có vài trăm dặm mà thôi, có điều cần phải vòng qua Đại Tuyết Sơn.

Tô Dong nói:

- Trong vòng nửa tháng, đại quân của vua Khương Arutai có thể cùng chúng ta hội sư.

Tô Nan nói:

- Nước Sở thì sao? Nước Ngô thì sao? Lúc này đây Việt quốc kịch biến, người được lợi lớn nhất chính là hai nhà này, bọn họ không thể tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ! Không thể nào chờ ta đánh trước, hai cái tên to con này, muốn đánh cũng là bọn họ đánh trước đi chứ!

Tô Dong nói:

- Vùng biển phía Đông thực sự quá xa, tin tức không cách nào đưa tới đúng lúc. Nhưng vua Ngô nhất định phải có được quần đảo Lôi Châu, hội Ẩn Nguyên nhất định phải chiểm quyền mua bán của vùng biển phía Đông, mấu chốt là nước Sở!

Tô Nan đưa mắt nhìn vào Bạch Dạ Quan.

Trịnh Đà tuy không có quá nhiều quân đội nhưng rõ ràng vẫn là một cây kiếm treo trên đỉnh đầu.

Tô Dong nói:

- Chủ công? Chúng ta khai chiến bây giờ không? Đại nhân Tô Toàn đang chờ mệnh lệnh của ngài!

Tô Nan cau mày, suy tư thật lâu.

- Không!

- Trước tiên phải bất động, đi nói cho sứ giả nước Sở, lúc nào đại quân nước Sở động binh thì ta sẽ động!

Tô Nan vẫn ra sức áp chế cảm giác bị kích động mãnh liệt!

Điểm này của ông ta không giống như dự liệu của Thẩm Lãng.

Lúc đầu Thẩm Lãng còn cảm thấy họ Tô thành tên đã trên dây, không bắn không được.

Nhưng Tô Nan người này, rõ ràng rất khó cân nhắc.

Có đôi khi vô cùng lớn mật tham lam, có đôi khi lại vô cùng bảo thủ.

Vốn tưởng rằng đã nguy cấp đến nơi thì ông ta sẽ phản ngay.

Không nghĩ đến chuyện ông ta sẽ phải cố kìm chế xúc động.

Sau một lát!

Sứ giả nước Sở vội vã vào đây, bay thẳng đến Tô Nan lạy xuống nói:

- Tô Hầu, tên đã trên dây không bắn không được, kinh thiên động địa phải vào ngay lúc này thôi!

Vô cùng hiển nhiên, ông ta cũng nghe nói chuyện tình quận thành Bạch Dạ.

Đại quân của họ Tô đã binh lâm thành hạ nguy cấp đến nơi, vậy chắc chắn liền trực tiếp khai chiến.

Thời gian ngâm chừng không đánh càng lâu, với Trương Xung càng có lợi.

- Tô Hầu à, hãy khai chiến đi, hãy thừa dịp Trương Xung đặt chân chưa ổn. - Sứ giả nước Sở hưng phấn nói.

Họ Tô ở quận Bạch Dạ bị thua thiệt nhiều đối với Tô Nan mà nói là tin tức xấu, nhưng đối với nước Sở lại chưa chắc là tin tức xấu.

Tô Nan nâng chung trà lên nói:

- Không vội, không vội!

Sứ giả nước Sở nói:

- Tô công, cái tên giặc Trương Xung này đặc biệt lợi hại, nếu để cho hắn thời gian, chỉ sợ thực sự tăng cường phòng thủ cho quận thành Bạch Dạ càng thêm kiên cố.

Tô Nan vẫn nói:

- Không vội, không vội!

Sứ giả nước Sở nói:

- Vậy Tô công muốn lúc nào mới cấp bách hả?

Tô Nan nói:

- Chờ đại quân nước Sở lúc nào không còn đóng kịch, mà thật sự tiến đánh đại quân Xung Nghiêu, đến khi Trịnh Đà không cách gì phân thân ra được, ta động thủ lần nữa không muộn.

Đây là không thấy thỏ không thả chim ưng.

Trong cái trò chơi này, kẻ muốn nhặt nhạnh chỗ tốt nhất chính là nước Sở.

Quân đội tập kết được tối đa, đánh tiếng cũng vang dội nhất, thế nhưng động tác lại ít nhất.

Nhìn sang vua Ngô nước người ta kia kia, ý chí cướp đoạt quần đảo Lôi Châu không cách gì lay chuyển được.

Nhìn sang Tô Nan mà xem, quyết tâm Tô Khương hợp nhất, phản loạn tự lập cũng không lay được.

Sứ giả nước Sở nói:

- Nhanh, nhanh thôi!

Tô Nan nghiêm mặt nói:

- Ngài Sở Sử, vở kịch lớn này bởi vì Tô Nan ta đây mà dựng lên, thế nhưng tiền vốn của ta trong các bên nhỏ nhất nên không chịu được tiêu hao, nếu nước Sở của ngươi không động thủ, ta cũng tuyệt đối không động thủ, dù sao đại quân của nước Khương vẫn còn chưa đến cùng ta hội sư kia mà!

...

Tất cả các con mắt trong thiên hạ đều nhìn chằm chằm Tô Nan.

Vốn cho rằng ông ta như tên đã trên dây không bắn không được, cứ như vậy phản.

Tất cả mọi người chờ tây nam Việt quốc trong nháy mắt long trời lở đất.

Kết quả...

Lại không có tiếng động!

Đương nhiên, gia tộc họ Tô không là hoàn toàn không có tiếng động!

Quân đội gia tộc họ Tô, xông ra hết nhánh này đến nhánh khác.

Lúc trước luôn mồm chỉ có năm nghìn tư quân, bây giờ trực tiếp nhô ra hơn một vạn, hơn nữa còn không tính mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà.

Đám võ sĩ lưu lạc của các nước Tây Vực cũng kết bè kết đội tiến vào lãnh địa họ Tô, tiếp đó bắt đầu chỉnh biên thành quân.

Đám tăng binh của Đại Kiếp Tự cũng liên tục không ngừng tiến về phía đông.

Quân đội tập hợp trên lãnh địa gia tộc họ Tô, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Thành Tuyết Lương là cái thành thị ở cực Bắc, cách Bạch Dạ Quan rất gần.

Một ngày này!

Thành chủ Tuyết Lương bỗng nhiên hướng Thái Thú quận Bạch Dạ Trương Xung cùng phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Nan cầu cứu, nói trong thành xuất hiện nhiều đạo tặc, đang ra sức cướp bóc thương nhân và các hộ giàu có.

Mẹ trứng, những lời này ngươi đi gạt quỷ ấy à?

Thành Tuyết Lương Thẩm Lãng đã sớm dẫn người đi cướp qua, lúc đó cái tay Thành chủ này đã sớm nghe tiếng mà chạy.

Thời gian đều đi qua nửa tháng, ngươi mới nói ra hiện tại đạo tặc?

Thái thú Trương Xung đã bị đại quân bao vây, đương nhiên không thể phái binh cứu giúp.

Vậy Hầu tước Tô Nan đương nhiên nghĩa bất dung từ.

Tức khắc, em trai Hầu tước Tô Nan Tô Trản dẫn binh năm nghìn tiến vào chiếm giữ thành Tuyết Lương.

Thành Tuyết Lương khoảng cách Bạch Dạ Quan chỉ có không đến trăm dặm.

Một khi Tô Nan mưu phản, đại quân của tướng quân Bình Tây Trịnh Đà xuôi nam, sẽ va chạm với thành Tuyết Lương đầu tiền.

Năm nghìn quân đội ở đây ngăn chặn đường xuôi nam của đại quân Trịnh Đà.

Ngay sau đó, một nhánh lính đánh thuê ba nghìn võ sĩ Tây Vực rời khỏi lãnh địa họ Tô đến quận thành Bạch Dạ, gia nhập đại quân của Tô Toàn.

Lúc này đại quân họ Tô bao vây quận thành Bạch Dạ, đã thêm binh đến một vạn năm.

Gần như toàn bộ ánh mắt khắp thiên hạ đều nhìn chằm chằm Tô Nan.

Lão tặc này đúng là biết nhịn nhục, còn chưa động thủ sao?

Ngươi sẽ không sợ Trương Xung ở trong thành Bạch Dạ không ngừng chiêu binh mãi mã à?

Năm đầu sỏ gồm Trương Xung, vua Ngô, vua Việt, vua Sở, Biện Tiêu gần như ngừng thở, nhìn chằm chằm Tô Nan không nháy mắt một cái.

Chỉ cần một khắc Tô Nan tuyên bố khởi binh.

Chính là long trời lở đất.

Dắt một phát mà động toàn cục!

...

Vua Việt Ninh Nguyên Hiến.

Ông mới vừa lấy được mật báo của công chúa Ninh Khiết, tức khắc cả người đều phải nhảy dựng lên.

Tiếp đó xem hết lần này đến lần khác!

Ông thực sự sợ rằng mình đọc sai rồi.

Kết quả Ninh Khiết viết rõ ràng.

Thẩm Lãng mang theo mấy trăm người đi diệt chủ lực vua Khương.

Mấy trăm người, đi diệt mấy vạn đại quân?

Là ta điên rồi? Hay là thế giới này điên rồi?

Lúc này Ninh Nguyên Hiến thật là có chút hối hận phái Thẩm Lãng đi quận Bạch Dạ.

Đây... Đây là một con chó hoang, vừa ra khỏi cửa đã thoát khỏi tay.

Ở trong kinh đô coi như ngoan ngoãn, vừa thoát khỏi tầm mắt, độ điên cuồng quả thật vô hạn vô biên.

Lúc trước mang theo mấy vạn bạo dân cướp bóc, khiến toàn bộ quận Bạch Dạ cướp sạch không còn, tuy rằng to gan lớn mật, nhưng lập công lớn.

Hơn nữa hoàn toàn cùng Trương Xung phối hợp được không chê vào đâu được, để kế sách một mũi tên ba con chim của Tô Nan thất bại.

Quốc quân mặt ngoài răn dạy, nhưng nhưng trong lòng ngầm thoải mái, tuy nhiên vẫn bị chảy một chút mồ hôi lạnh.

Thế nhưng bây giờ, ông bị hoảng sợ quá nhiều rồi.

Ta đã nói xong rõ ràng, Thẩm Lãng nhà ngươi và Trương Xung, Trịnh Đà, ba người hợp tác, khống chế đại quân của Tô Nan một hai tháng, chờ phá cuộc thành công chiến sự phía bắc coi như là đại công cáo thành.

Kiềm chế hiểu không?

Không phải để cho ngươi diệt đại quân họ Tô, càng không phải là để cho ngươi diệt đại quân nước Khương.

Ninh Nguyên Hiến ta đây coi như là điên rồi, cũng không dám để cho ngươi mang theo mấy nghìn người đi diệt Tô Nan.

Kết quả ngươi bây giờ mang theo mấy trăm người đi diệt mấy vạn đại quân vua Khương?

Ngươi có chơi tạp nham không hề gì.

Ngươi sẽ liên lụy toàn bộ bàn cờ cùng chết chung.

Ninh Khiết người này điển hình ít nói kiệm lời, lúc trước viết mật thư cho Ninh Nguyên Hiến tối đa cũng chính là mười mấy chữ.

Mà lần này lưu loát mấy trăm chữ, hận không thể cầm mỗi một chi tiết đều nói rõ ràng.

Tại sao?

Bởi vì nàng cũng sợ.

- Thẩm Lãng này thật sự là con trai nông dân à? - Ninh Nguyên Hiến rung giọng nói:

- Gan to bằng trời thế này mà do nhà nông sinh ra kia à?

Ninh Nguyên Hiến đau đầu từng đợt.

Người khác đều nói nhân tài tựa như một cây đao, nếu như ngươi không biết dùng, nói không chừng sẽ tự cắt chính mình.

Thẩm Lãng này nào chỉ là một cây đao? Quả thực là…

Ninh Nguyên Hiến không biết cái từ lựu đạn này.

Bằng không nhất định sẽ dùng ở trên đầu Thẩm Lãng.

Cho kẻ thù nổ banh xác nhưng cũng khiến cho chính mình nổ tan nát.

May là thằng điên này đều mang theo người nhà của nó, không mang quân đội của Trương Xung đi.

- Thằng nhóc điên này chơi dại cũng không sao, chí ít còn có Trương Xung, còn có Trịnh Đà!

Ninh Nguyên Hiến lẩm bẩm.

Lúc này dù ông có nổi giận cũng vô dụng, cũng ngăn không được Thẩm Lãng.

Nhưng mà vào lúc này, mật sứ Hắc Thủy Đài vội vã chạy vào.

- Bệ hạ, quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp!

- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!

Mật sứ này trực tiếp quỳ gối trước mặt Ninh Nguyên Hiến, hai tay dâng tình báo tuyệt mật của Hắc Thủy Đài, phía trên dính ba cây lông quạ đen.

Ninh Nguyên Hiến lại tê dại cả da đầu, toàn bộ cột sống chợt dựng thẳng lên.

Lại... Lại đã xảy ra chuyện gì?

Tô Nan khởi binh?

Tuyệt đối không phải, chiến cuộc phía tây cách mỗi hai canh giờ, liền có một lần cấp báo.

Đó chính là địa phương khác xảy ra chuyện?

Chẳng lẽ là nước Nam Ẩu?

Cũng không phải!

Việt quốc căn bản không có thực lực của một nước gánh chịu hai trận đại chiến, cho nên đại quân Chúc Lâm đã sớm co lại phòng tuyến, đại quân tập kết ở thành Nam Ẩu nhưng không có xuất kích, không có chuyện đại chiến.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vừa mở ra đọc.

Tức khắc trong đầu như có một vụ nổ oanh động vậy.

Phía trên mật báo viết rằng, thành chủ Thiên Phong của quần đảo Lôi Châu làm phản, đầu nhập vào nước Ngô.

Hai ba vạn đại quân nước Ngô xuôi nam, nhắm thẳng vào thành Nộ Triều. Huyền Vũ Hầu Kim Trác nghi bị đâm giết.

Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại, chống đỡ tác động của luồng tin tức này.

Thật không ngờ, thật không ngờ!

Ninh Nguyên Hiến đang chơi trò dương đông kích tây, mà mà vua Ngô trẻ tuổi cũng dương tây kích đông.

Mục tiêu của gã dĩ nhiên là quần đảo Lôi Châu.

Kim Trác bị ám sát? Cừu Hào làm phản?

Kể từ đó, còn làm sao chống được đại quân nước Ngô?

Ninh Nguyên Hiến có một chút cảm giác khó chịu.

Cuối cùng Kim Trác nhân phẩm cao thượng, hơn nữa ông ta còn là… nhạc phụ của Thẩm Lãng.

Nhưng không hơn!

Vua Ngô nhất định phải chiếm được quần đảo Lôi Châu, nhưng Ninh Nguyên Hiến cũng không phải đặc biệt coi trọng.

So với đại dương, ông càng xem trọng lục địa hơn.

Quần đảo Lôi Châu trên danh nghĩa là Việt quốc, nhưng cuối cùng là họ Kim.

- Phương diện này có bàn tay của hội Ẩn Nguyên rồi! - Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói.

Thương nhân là không có quốc gia, nhất là cái loại tổ chức tung hoành thiên hạ như hội Ẩn Nguyên này đây.

- Thật đúng là biết cách chơi lớn, tay trái cho quả nhân vay tiền, tay phải cho Ngô vương vay tiền, hội Ẩn Nguyên tính làm bàn tay đen thao túng cả thiên hạ sao? - Ninh Nguyên Hiến có chút nổi giận.

Tiếp đó, không hơn!

Thành Nộ Triều là cơ nghiệp gia tộc họ Kim các ngươi, vậy hãy do gia tộc họ Kim tự mà giữ đi, lực quả nhân có hạn.

Có thể giữ được hay không, mặc cho số phận đi!

Quần đảo Lôi Châu rơi vào trong tay nước Ngô, Ninh Nguyên Hiến đương nhiên nổi giận, vô cùng không cam lòng.

Nhưng chỉ là bởi vì danh dự chính trị, cũng chẳng vì nhìn trúng lợi ích thực tế, chí ít với bản thân Ninh Nguyên Hiến chả thấy được lợi ích gì ở quần đảo Lôi Châu cả.

Thậm chí!

Ngô vương một lòng nhìn chằm chằm quần đảo Lôi Châu, với chuyện Biện Tiêu đánh úp bất ngờ còn có tác động lớn hơn.

So với quần đảo Lôi Châu, Ninh Nguyên Hiến càng thêm chú ý vào kết quả thắng bại của chiến cuộc phương Bắc, càng tập trung vào kết quả tập kích của Biện Tiêu.

Bây giờ thật là cơ hội tốt trời ban.

Toàn bộ tinh lực của vua Ngô nằm ở quần đảo Lôi Châu cùng thành Nộ Triều, một nửa tinh lực khác đều ở thành Thượng Dã, mà Ninh Nguyên Hiến đã có mười vạn đại quân trên thân.

Phòng tuyến phía Tây rõ ràng bị ông xem nhẹ đến cực hạn.

Lúc này, Ninh Nguyên Hiến chợt phát hiện Ngô vương cùng mình có chút tương tự.

Đôi bên đều không thích chiến lược đe dọa, đều thích mạo hiểm nhưng đều chỉ chuyên chú với một phương hướng mà thôi.

Ví như mắt của Ninh Nguyên Hiến chỉ nhìn chằm chằm cuộc chiến tập kích bất ngờ của Biện Tiêu, thế là điên cuồng trải sẵn chăn nệm, ra sức sáng tạo tất cả cơ hội.

Thế nhưng quần đảo Lôi Châu bên kia, đã bị Ninh Nguyên Hiến ông ta bỏ quên.

Đây cũng là một loại ánh mắt nhỏ hẹp sao?

Vậy Thẩm Lãng thì sao? Có phải chăng hắn cũng quá tập trung vào một mục tiêu, sau đó lại bỏ sót cái gì?

Hiện tại nội bộ của hắn mâu thuẫn, thành Nộ Triều lập tức sẽ phải đã đánh mất.

Hắn lại vẫn một lòng mang theo mấy trăm người muốn đi diệt chủ lực vua Khương, cái này có tính là nhìn đầu bất chấp đuôi không vậy?

...

Trên mặt biển phía Đông!

Mấy trăm chiếc thuyền của nước Ngô, trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Từ bầu trời nhìn xuống, hạm đội này kéo dài mười mấy dặm.

Tuy rằng không thể nói là che khuất bầu trời, nhưng là tuyệt đối là vô biên vô hạn.

Gần ba vạn đại quân.

Đây đã là cực hạn mà vua Ngô có thể xuất động để tiến đánh thành Nộ Triều.

Nhưng là vậy là đủ rồi!

Kim Trác bị đâm chết, quân phòng thủ thành Nộ Triều không vượt qua năm nghìn. Một khi rắn mất đầu, nhất định là lòng người bàng hoàng.

Một trận chiến này đã tất thắng không thể nghi ngờ.

Chủ soái Nam chinh của nước Ngô là Ngô Mục đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi, sinh lòng phóng khoáng.

- Bệ hạ, ngài hãy chờ tin thắng trận lẫy lừng của ta đi.

- Trời cao nhất định muốn cho Ngô Mục ta đây lập được công trạng lớn!

...

Bên trong thành Nộ Triều!

Trong mật thất của pháo đài.

Kim Mộc Lan khổ sở nói:

- Ta thực sự không phải biết diễn trò, phụ thân rõ ràng bình an vô sự, lại muốn ta thời thời khắc khắc giả bộ bi thương, ta không biết phải làm sao.

Mộc Lan thực sự diễn không được.

Cha mẹ nàng đều an khang, hơn nữa cùng chồng mình ân ái như vậy, cả người đều vô cùng hạnh phúc.

Muốn để cho nàng đau khổ bi thương thì nàng không cách gì diễn nổi.

Kim Hối ở bên cạnh do dự rất lâu.

Chết thì chết đi!

Tiếp đó gã buồn bã nói:

- Tiểu thư, cô gia ở quốc đô đã cùng công chúa Ninh Diễm ngủ cùng một chỗ, hơn nữa không chỉ một lần, còn bị quốc quân bắt được.

Nghe những lời này.

Cục cưng Mộc Lan tức khắc đỏ cả mắt.

Phu quân cặn bã, chàng lúc trước luôn miệng nói, chàng và Ninh Diễm chẳng qua là huynh đệ, nửa điểm tư tình cũng không có.

Thiếp... Thiếp tình nguyện cho chàng đi thanh lâu, tìm một chút thanh quan nhi (kỹ nữ bán nghệ không bán thân).

Thế nhưng, thiếp không muốn cho chàng cùng có tình cảm rối rắm với người đàn bà khác, nhất là những cô gái xinh đẹp đáng yêu.

Tuyệt đối không được vượt quá giới hạn về mặt tinh thần.

Lúc này, bên cạnh An Tái Thiên nói:

- Đúng, với cái biểu cảm này của tiểu thư thì đặc biệt thích hợp. Mấy ngày nay khi ngài cảm thấy không cách nào biểu hiện bi thương thì hãy nghĩ đến chuyện cô gia vượt quá giới hạn, tất cả mọi người biết ngài không biết diễn trò, một khi thấy ngài bi thương phẫn nộ, tất cả mọi người sẽ tin tưởng chủ công đã bị ám sát.

Hầu tước Kim Trác không nói gì, dĩ nhiên là vậy à?

Mộc Lan cắn răng nghiến lợi nói:

- Cặn bã, chàng chờ đó cho thiếp, chờ đó cho thiếp. Chờ cho chàng về nhà, thiếp nhất định sẽ giết chàng, giết chàng đó!

Lần trước ở quận Lang, Kim Mộc Lan ta đây vẫn là nhân từ nương tay, còn để cho chàng ngày thứ hai mới rời khỏi giường?

Bản lãnh của chàng thế nào không biết sao?

Chỉ mỗi mình Kim Mộc Lan ta đây, chàng còn ăn không vô, còn muốn đi ra ngoài ăn vụng?

Bản lĩnh nát bét như vậy, còn có thể diện vượt quá giới hạn?

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm.

- Chủ công, mấy vạn đại quân nước Ngô đã xuôi nam.

An Tái Thiên thở dài nói:

- Đại chiến thành Nộ Triều sẽ bùng nổ vô cùng nhanh chóng. Tuy rằng cô gia không ở đây nhưng kế hoạch của ngài vẫn còn đó, lúc này đây cũng nhất định có thể đại hoạch toàn thắng.

Hầu tước Kim Trác nói:

- Chư quân, chuẩn bị nghênh chiến!

...

Dưới chân núi Đại Tuyết.

Bộ lạc Arunana!

Bởi vì nơi này miễn phí chủng ngừa đậu mùa, cho nên chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, đã có mười vạn người đến đây khiến cho nó trở thành một bộ lạc cỡ lớn.

Nước Khương luôn theo truyền thống là đi theo kẻ mạnh, cho nên những người đến tham gia vào phe của Arunana đa số là già yếu.

Nhưng mà dù cho như thế, coi như nhân số thịnh vượng, thanh thế to lớn.

Nhưng trong khoảng thời gian này, toàn bộ bộ lạc hoàn toàn thần hồn nát thần tính, vô số người hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Bởi vì nội loạn Khương quốc đã kết thúc, tân vương Arutai lên đài.

Lúc trước vua Khương Arugan với Arunana còn có một chút xíu tình cảm cha con nên không có trực tiếp phái binh đến đây vây quét.

Hôm nay Arutai chẳng có nửa điểm tình anh em với nàng, dù rằng hai người là anh em cùng cha cùng mẹ.

Giết xong ba huynh đệ đã trưởng thành, Arutai trực tiếp dẫn đầu bốn vạn đại quân đánh về phía bộ lạc Arunana.

Bốn vạn đại quân, càng ngày càng gần.

Sứ giả của vua Khương mới ngày nào cũng đến bộlạc Tuyết Sơn của Arunana kêu gọi đầu hàng.

- Nếu không muốn chết thì nhanh cút đi!

- Đại vương sẵn lòng tiếp nhận toàn bộ dân du mục, tất cả mọi người mang theo bò ngựa đi nghênh đón đại vương.

- Chờ đến khi quân đội đại vương đến đây giết, những ai dám can đảm theo Arunana sẽ giết chết ngay tại chỗ!

Thật lòng mà nói, những người này quả thực ủng hộ công chúa Arunana vô cùng.

Nàng không chỉ miễn phí chủng ngừa đậu mùa cho tất cả mọi người, hơn nữa còn bóc lột sức lao động của bọn họ cực thấp, cuộc sống ở bộ lạc của nàng khá hơn nhiều so với địa phương khác.

Thế nhưng, có cái gì còn quan trọng hơn so với tính mạng kia chứ?

Số võ sĩ bên người Arunana chỉ có năm ba ngàn mà thôi, làm sao địch nổi mấy vạn quân của đại vương được?

Nếu cố ở lại bộ lạc Tuyết Sơn, đó chính là chờ chết.

Thế là, những đám dân du mục đều đi cả.

Mỗi một ngày đều có người đi.

Lều vải của bộ lạc càng ngày càng ít, dê bò cũng càng ngày càng ít.

Công chúa Arunana đau lòng như dao cắt.

Tâm phúc của nàng không ngừng khuyên, không cho bất cứ kẻ nào đào tẩu, bằng không phải giết ngay lập tức.

Chỉ cần dùng quân đội bao vây, ngăn chặn thung lũng, những đám dân du mục này muốn chạy trốn cũng không thể nào được.

Công chúa Arunana thở dài nói:

- Con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi là người? Ta lại có quyền lực gì để những dân du mục vô tội cùng ta chịu chết?

Vào lúc trước, nàng tuyệt đối không bao giờ nói ra lời như vậy.

Trước kia nàng tính nóng như lửa, hoàn toàn coi mạng người là chuyện vặt!

Thế nhưng từ sau khi trải qua ranh giới sinh tử lúc nhiễm phải bệnh đậu mùa, nàng liền thay đổi hoàn toàn.

Nàng bắt đầu hiểu được sinh mạng đáng quý.

Chuyện này càng rõ ràng hơn sau khi cùng Đại Ngốc ngủ qua trong bụng lại có con.

Nàng bắt đầu lý giải thâm nhập một tầng với khái niệm sinh mạng.

Không sai, nàng có thai, đã hơn ba tháng.

Đại Ngốc thật là lợi hại, một phát súng trúng ngay.

Thế là, nàng không có ngăn cản những thứ này dân du mục rời khỏi.

Ngược lại công khai tuyên bố.

Bất luận kẻ nào muốn rời khỏi bộ lạc Tuyết Sơn, nàng tuyệt không ngăn trở.

Thậm chí nàng chủ động đi tiễn những người dân du mục này ra đi, đối với một chút dân du mục đặc biệt bần hàn, còn tặng thêm pho mát, trà bánh cùng thịt khô.

Tức khắc, vô số người quỳ ở trước mặt của nàng khóc không thành tiếng.

Ở Khương quốc, còn chưa từng có gặp phải một chủ nhân có lòng dạ nhân từ thế này.

- Chúng ta không đi, chúng ta cùng nữ vương bệ hạ đồng sinh cộng tử!

- Không đi, không đi, cùng lắm thì cùng Arutai liều mạng.

- Nữ vương nhân từ, chúng ta nếu là ở thời khắc mấu chốt rời khỏi ngài, chẳng phải là không bằng cầm thú?

Rất nhiều người mắt ngấn lệ, rút ra loan đao một lần nữa đứng ở sau lưng Arunana.

Nhưng mà những người không sợ chết thế này vẫn là số ít.

Đại đa số những người khác vẫn đi!

Mang theo sự không nỡ vô cùng, mang theo hổ thẹn vô hạn mà đi.

Vừa đi vừa khóc.

Bọn họ chỉ có thể hướng về trời cao cầu nguyện, hy vọng thiên thần, hy vọng thánh nhân có thể phù hộ nữ vương bệ hạ.

Thế nhưng!

Nữ vương bệ hạ đại khái là không qua khỏi cái kiếp nạn này.

Nữ vương tốt như vậy, có lẽ vốn không nên xuất hiện trên đất của Khương quốc.

Chuyện diệt vong của nàng là nhất định rồi!

Khi đó sẽ là ngày tận thế phủ xuống bộ lạc Tuyết Sơn.

Ngày tận thế nữ vương bệ hạ phủ xuống.

...

- Nữ vương, đại quân Arutai cách bộ lạc chúng ta còn có năm mươi dặm, buổi trưa ngày mai sẽ đánh tới!

Một tên võ sĩ quỳ gối trước mặt Arunana.

- Chúng ta còn có bao nhiêu người? - Arunana bèn hỏi.

Tên võ sĩ kia nói:

- Ba nghìn.

Arunana ngạc nhiên, vẫn còn có ba nghìn?

Nàng lúc đầu cho rằng tất cả mọi người sẽ chạy trốn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng giữ toàn bộ bộ lạc Tuyết Sơn.

Lại có ba nghìn người lưu lại, năm nghìn tên võ sĩ lại chỉ đi hai ngàn người.

- Nữ vương bệ hạ với mọi người ân trọng như núi, trong cơ thể chúng ta là máu nóng, không phải nước lạnh.

- Cho dù chết, chúng ta cũng phải bảo vệ nữ vương bệ hạ đến một khắc cuối cùng!

Arunana cho tới bây giờ cũng chưa từng xưng vương.

Thế nhưng sau khi Arugan chết đi, những người trong bộ lạc dần dần thay đổi xưng hô với nàng.

Xưng là nữ vương.

Bởi vì quả thực không có một người chủ nhân đối với bọn họ tốt như vậy.

Không chỉ chữa bệnh cho bọn họ, không chỉ cho chủng ngừa đậu mùa cho họ.

Hơn nữa còn phái ra đại quân dựng lều vải cho bọn họ, dê bò ngã bệnh, nàng sẽ phái người tới trị.

Có đôi khi, nàng thậm chí sẽ đích thân đỡ đẻ cho dê bò.

Mà trong khi những vua Khương trước đây, hoàn toàn có thể xưng là đại danh từ tàn bạo, hoàn toàn xem những người dân du mục như bọn họ chẳng khác gì chó lợn dê bò.

Arunana có một tòa thành đặc biệt đơn sơ, chu vi không đến một nghìn mét vuông, cao không đến mười lăm mét.

Toàn bộ bộ lạc của nàng ở bên trong một sơn cốc!

Bởi vì ở phía dưới núi tuyết, quanh năm được nước tuyết tẩm bổ, cho nên rong rêu ở đây rất phong phú.

Arunana đi ra khỏi tòa thành, đi tới trên ban công.

Lúc này toàn bộ thung lũng đều trống rỗng.

Thế nhưng rất nhiều lều vải vẫn còn, chỉ bất quá bên trong đã không còn người.

Rất nhiều dân du mục đi, nhưng lại là không có dỡ lều vải xuống, vậy đại khái coi là là một loại tưởng niệm. Tỏ ý bọn họ tuy rằng đã đi, nhưng trong tim mãi xem bộ lạc Tuyết Sơn trở thành ngôi nhà vĩnh cửu nên vẫn để lều ở chỗ này.

Nhìn thấy Arunana đi ra.

Ba nghìn tên võ sĩ quỳ xuống thật chỉnh tề, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy dứt khoát.

Arunana nói:

- Đại quân Arutai ở ngay vị trí bên ngoài cách đây năm mươi dặm, ngày mai buổi trưa sẽ giết đến đây. Các ngươi bây giờ còn có cơ hội đào tẩu, ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ trách cứ nào!

Ba nghìn tên võ sĩ quỳ rạp dưới đất, vẫn không nhúc nhích.

- Cùng nữ vương bệ hạ đồng sinh cộng tử!

- Đồng sinh cộng tử!

Arunana nói:

- Arutai là huynh trưởng của ta, thế nhưng hắn thủ đoạn độc ác, là tuyệt đối sẽ không lưu tình, ta đánh không lại hắn, các ngươi lưu lại, chỉ có một con đường chết.

- Cùng nữ vương đồng sinh cộng tử! - Ba nghìn người hô to.

Arunana nói:

- Ta có thể bỏ chạy, thế nhưng ta không muốn chạy, ta cũng không biết chạy đi đâu.

Đại Ngốc không ở đây, sư phụ Tuyết Ẩn cũng không ở đây.

Thậm chí phía sau núi chính là nhà của sư phụ.

Arunana không muốn trốn.

Mặc dù nàng không còn coi mạng người như là chuyện vặt, nhưng vẫn tính nóng như lửa, nàng có thể chết, nhưng tuyệt đối sẽ không không đánh mà chạy.

Huống chi nàng có thể trốn đi nơi nào?

Việt quốc à?

Họ Tô là kẻ thù.

Nước Sở à? Tộc Sa Man à?

Không, nàng không đi được bất kỳ nơi nào.

- Cùng nữ vương bệ hạ đồng sinh cộng tử!

Ba nghìn người không ngừng lặp lại những lời này, bi tráng dứt khoát.

Trong lời nói, đã tràn đầy quyết tâm hẳn phải chết.

Ba nghìn ngươi sẽ phải đối diện với bốn vạn đại quân vua Khương Arutai.

Hoàn toàn không có bất kỳ khả năng thắng nào!

Arunana che cái bụng, cất cao giọng nói:

- Tốt lắm, ngày mai chúng ta quyết một trận tử chiến với Arutai!

- Arunana ta đây thà đứng sống, cũng không quỳ chết, cũng tuyệt không sẽ bỏ chạy như là chó chết chủ vậy.

- Quyết một trận tử chiến!

- Quyết một trận tử chiến!

Ba nghìn người hô lên điên cuồng!

Ngày tận thế quá bộ đến à? Vậy quá bộ đến đi, cùng lắm thì chết một lần mà thôi!

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên một trận tiếng vó ngựa kịch liệt.

- Nữ vương bệ hạ, có một nhánh kỵ binh tiếp cận.

Arunana kinh hãi, đại quân Arutai không phải ở cách đây năm mươi dặm sao?

Lại đến nhanh như vậy sao?

Không tới thì cũngđã tới rồi, Arunana ta đây có gì để sợ nào?

Đại Ngốc, chàng ngốc như vậy. Nếu như ta chết đi, liệu chàng có nhớ ta không?

Nhưng mà dù cho ta có chết, chàng cũng phải vì ta thủ tiết, nếu như chàng lấy người đàn bà khác, ta biến thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.

Arunana chợt nhảy xuống tòa thành, cỡi bò trắng, nhặt lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao của nàng, lớn tiếng quát:

- Theo ta ra giết đi!

Tiếp đó nàng cưỡi bò trắng, dẫn đầu ba nghìn võ sĩ, trực tiếp từ thung lũng xung phong liều chết.

Rõ ràng là người đàn bà liều lĩnh, còn chẳng phân biệt được người đến là địch hay ta, cứ ra giết bất chấp xanh đỏ đen trắng.

Khi lao ra khỏi sơn cốc!

Nàng không khỏi ngạc nhiên!

Vậy, đó không phải là Đại Ngốc, người đàn ông của nàng à?

Trong mắt của nàng chỉ có Đại Ngốc lao điên cuồng, hoàn toàn không có Thẩm Lãng tồn tại, thậm chí còn chẳng thèm để ý với hơn hai trăm kỵ binh bên cạnh hắn.

Bởi vì Đại Ngốc thực sự quá loá mắt, đứng trên mặt đất so với người khác cưỡi ngựa còn cao hơn, chạy băng băng so với người khác cưỡi ngựa còn nhanh hơn.

Đại Ngốc vừa lao điên cuồng, vừa rống to hơn.

- Vợ ơi, vợ ơi, ta đến, nàng đừng sợ, nàng đừng sợ!

- Nhị Ngốc nói, hắn giúp nàng tiêu diệt mấy vạn đại quân Arutai, để cho nàng biến thành nữ vương toàn bộ Khương quốc.

- Vợ ơi, nữ vương là gì vậy!

Tiếp đó, Arunana cưỡi bò trắng điên cuồng xung phong ra.

Hai người cách còn có hơn mười mét, Arunana liền nhảy từ trên lưng bò xuống, một tay đè lấy Đại Ngốc ngã nhào xuống đất.

Tiếp đó, điên cuồng xé quần áo, trực tiếp muốn đè gã làm chuyện ứ ừ.

Mẹ kiếp, kịch liệt như vậy? Hoang dã đến thế sao?

Thẩm Lãng hoàn toàn ngơ ngác.

Dù đây là buổi tối, nhưng lại để cho con mắt của chúng sinh nhìn chòng chọc.

- Vũ Liệt nhanh đi, mang theo mấy chục tỷ tỷ đi dùng màn ngăn lại, không để cho cái mông tẩu tử (chị dâu) của ta cho người khác nhìn được.