Chàng Rể Chiến Thần

Chương 302: Mã tuân kích động



“Anh Chấn!”

Nhìn thấy bóng dáng người đứng trước mặt mình, Irene ngạc nhiên kêu một tiếng.

“Dương Chấn!”

Sau khi Mạnh Thiên Kiêu nhìn thấy Dương Chấn thì vẻ mặt kinh ngạc.

Cho đến lúc này, ông ta mới kịp phản ứng được, khi Irene vừa thấy ông ta liền hỏi rằng có phải anh Chấn phái ông ta tới đón cô ta hay không.

Hóa ra “Anh Chấn” trong miệng Irene chính là Dương Chấn!

“Cô không sao chứ?”

Dương Chấn quay người, nhìn Irene hỏi.

Irene lắc đầu: “Nếu như anh đếm chậm thêm một giây, có lẽ tôi sẽ có chuyện!”

“Không phải đã nói mười giờ xuống máy bay sao?”

Dương Chấn nhìn đồng hồ, cười nói: “Bây giờ mới chín giờ năm mươi phút!”

Irene bất đắc dĩ giang tay ra: “Tôi cũng hết cách, máy bay đến trước giờ!”

Nhìn dáng vẻ cười nói của Dương Chấn và Irene khuôn mặt Mạnh Thiên Kiêu đã sắp biến thành gan lợn, trong lòng tràn đầy vẻ tức giận.

Hôm qua sau khi Dương Chấn nghiền nát hai tay của Mạnh Huy, ông ta liền mang theo Mạnh Huy đi tìm bác sĩ khắp nơi, nhưng kết quả không có một bác sĩ nào có thể chữa được.

May mắn là buổi sáng bác sĩ Vương nói cho ông ta biết rằng Irene có lẽ có thể chữa khỏi tay của Mạnh, điều này khiến cho ông ta lại có hi vọng trở lại.

Thậm chí trong đầu ông ta bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để Mạnh Huy trở về nhà họ Mạnh một lần nữa.

Nhưng hôm nay, chợt phát hiện ra rằng bác sĩ duy nhất có thể chữa khỏi tay cho con trai mình lại có một quan hệ rất tốt với Dương Chấn.

Sự chênh lệch to lớn này khiến ông ta bỗng nhiên có chút tuyệt vọng.

“Đi thôi!”

Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Dương Chấn định đưa Irene đến bệnh viện.

“Chờ một chút!”

Giọng nói của Mạnh Thiên Kiêu bỗng nhiên vang lên phía sau lưng hai người: “Dương Chấn, để bạn của anh chữa trị giúp con trai tôi, ân oán của anh và nhà họ Mạnh sẽ xóa bỏ!”

Hôm qua, Dương Chấn cường thế xông vào nhà họ Mạnh, sau đó các hào môn hàng đầu của tỉnh Giang Bình cùng nhau đến nhà họ Mạnh, thậm chí đến ngay cả nhà họ Hàn cũng vì Dương Chấn mà tuyên chiến với nhà họ Mạnh.

Chuyện này đối với nhà họ Mạnh mà nói, chính là sự sỉ nhục rất lớn.

Cho dù hôm qua thỏa hiệp với Dương Chấn, nhưng việc này không có nghĩa là nhà họ Mạnh sẽ bỏ qua như vậy.

Bây giờ, Mạnh Thiên Kiêu nói rằng chỉ cần Irene có thể chữa khỏi cho Mạnh Huy, món nợ này coi như xong.

Nhưng làm sao Dương Chấn có thể sợ nhà họ Mạnh trả thù?

Dương Chấn dừng chân, quay người nhìn về phía Mạnh Thiên Kiêu, híp mắt nói: “Hai tay của con trai ông là do tôi phế, bây giờ ông lại tìm bạn của tôi để giúp con trai ông chữa trị, ông cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?”

“Dương Chấn, cậu đừng quá đáng!”

“Tôi thừa nhận, cậu rất mạnh, cũng có rất nhiều người bằng lòng vì cậu mà tuyên chiến với nhà họ Mạnh!”

“Nhưng như thế thì thế nào, nhà họ Mạnh của tôi thân là hào môn đứng đầu của thành phố, sao có thể sợ tuyên chiến?”

“Cho dù thật sự tuyên chiến, cậu có thể đảm bảo những gia tộc vì cậu mà tuyên chiến với nhà họ Mạnh nhất định có thể thắng lợi?”

“Nhà họ Mạnh của tôi có thể sừng sững ở thành phố nhiều năm như vậy, bên trong phải vững chắc thế nào? Gia tộc kết giao cũng không ít, nếu thật sự muốn tuyên chiến, hươu chết vào tay ai, cũng còn chưa biết!”

Mạnh Thiên Kiêu đỏ mắt,cắn răng nói: “Chỉ cần bạn của cậu bằng lòng chữa khỏi hay tay cho con trai tôi, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt!”

Lấy cái tên Thiên Kiêu, cũng đã nói rõ được sự kỳ vọng của Mạnh Hoành Nghiệp đối với ông ta.

Mạnh Thiên Kiêu quả thật là đứa con đang tự hào của nhà họ Mạnh, nhưng quá mức tự tin, phong mang tất lộ.

Ông ta nói những điều đó rất đúng trọng tâm, Dương Chấn cũng không nghi ngờ, nếu như quả thật tuyên chiến, chắc chắn sẽ có rất nhiều gia tộc giúp đỡ nhà họ Mạnh.

Nhưng như thế thì sao?

Những gia tộc đó cũng không phải chỗ dựa của ông ta!

“Từ hôm nay, đất Giang Châu không cho phép bất cứ người nhà họ Mạnh nào xuất hiện, nếu không, giết!”

Ánh mắt Dương Chấn lạnh dần: “Trừ cái đó ra, còn có tất cả tài sản của nhà họ Mạnh ở Giang Châu đều không được phép xuất hiện, trong vòng ba ngày, hễ là sản nghiệp của nhà họ Mạnh đều phải biến mất toàn bộ!”

“Từ Giang Châu đến thành phố, bốn mươi phút là đủ, tôi cho ông một giờ, một giờ sau nếu như ông vẫn chưa rời đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại Giang Châu đi!”

Vừa dứt lời, Dương Chấn đưa Irene rời đi.

Để lại Mạnh Thiên Kiêu với vẻ mặt phẫn nộ, ông ta hoàn toàn không ngờ, Dương Chấn dám không cho phép bất cứ ai trong nhà họ Mạnh xuất hiện ở Giang Châu.

“Tôi thật sự muốn xem xem trong vòng ba ngày, cậu làm thế nào để cho tất cả sản nghiệp nhà họ Mạnh biến mất khỏi Giang Châu!”

Mạnh Thiên Kiêu cắn răng nghiến lợi nói.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút bất an, nhìn dáng vẻ của Dương Chấn không giống như chỉ phô trương thanh thế.

Ông ta biết rõ, có Dương Chấn ở đây, Irene sẽ không giúp chữa trị cho Mạnh Huy, vậy nên cũng không do dự nữa, quay người rời đi.

“Không ngờ Chiến Thần oai phong của biên giới phía Bắc, đối với kẻ thù lại có thể nhân từ như vậy!”

Irene ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, cười híp mắt nhìn về phíaDương Chấn đang lái xe.

Dương Chấn đương nhiên hiểu ý của cô ta, nếu như ở biên giới phía Bắc, đối xử với kẻ địch, từ trước đến nay Dương Chấn đều là đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng bây giờ, lại chỉ phế bỏ hai tay của Mạnh Huy, về phần Mạnh Thiên Kiêu, Dương Chấn cũng không đuổi tận giết tuyệt.

“Trước kia là ở chiến trường, gặp địch giết địch, rất bình thường, nhưng bây giờ tôi đã trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường, đương nhiên không thể nói giết là giết!”

Dương Chấn đắng chát lắc đầu, cười nói: “Hơn nữa, chỉ là một nhà giàu ở thành phố, vẫn chưa xứng đáng làm kẻ địch của tôi!”

Nhớ năm đó ở biên giới phía Bắc, khi dẫn đầu đội y tế gặp phải những chuyện đó, đến bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi.

“Anh thật sự cứ như vậy rời khỏi biên giới phía Bắc sao?” Irene đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt Dương Chấn có chút ảm đạm, gật đầu nói: “Bây giờ ở biên giới phía Bắc, đã đúc thành thành lũy vô địch, có tôi hay không cũng không quan trọng!”

“Anh là vì bọn họ nên mới trở về sao?” Irene hỏi.

Dương Chấn cũng không giấu diếm, khóe miệng bỗng nhiên câu lên một đường cong hạnh phúc, anh nói: “Tôi nợ bọn họ quá nhiều, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bù đắp!”

Bọn họ, đương nhiên là Tần Nhã và Tiếu Tiếu.

Irene hỏi: “Vợ anh, chắc chắn là rất xinh đẹp đúng không? Con gái của anh, có lẽ cùng vô cùng đáng yêu!”

Dương Chấn gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Tôi tin rằng cô cũng sẽ thích bọn họ!”

Nhìn khi Dương Chấn nói đến vợ con, trên mặt đều là nụ cười dào dạt hạnh phúc, Irene biết rằng bây giờ Dương Chấn đang rất hạnh phúc.

Hai mươi phút sau, hai người đã đến bệnh viện nhân dân Giang Châu.

Giám đốc bệnh viện tự mình dẫn đầu các quan chức cấp cao của bệnh việ đến đón Irene ở cửa.

Mặc dù Irene chỉ mới ba mươi tuổi nhưng đã nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Nhất là trong lĩnh vực y học càng đạt được nhiều thành tích, dựa vào địa vị trong ngành y học của Irene, đương nhiên sẽ nhận được sự tôn trọng.

“Chào mừng chuyên gia Irene đến thăm bệnh viện nhân dân Giang Châu để chỉ đạo công việc! Chào mừng chào mừng!”

Viện trưởng kích động kéo tay Irene nói.

Irene cười cười: “Viện trưởng khách sáo rồi!”

“Ca phẫu thuật của bà Lục Văn Tĩnh chuẩn bị thế nào rồi?”

Irene hỏi ngay lập tức.

Lục Văn Tĩnh chính là mẹ của Hạ Hà, cô ta vội vàng đến bệnh viện chính là sợ sẽ làm chậm trễ ca phẫu thuật.

Viện trưởng vội vàng nói: “Chuyên gia Irene yên tâm, dựa theo lời dặn dò của ngài, chờ đến khi quả thận đến sẽ có thể trực tiếp tiến hành phẫu thuật.”

“Tốt, vậy ta tôi đi trước thay bộ quần áo khác, đi xem bệnh nhân một chút!”

Thái độ trong công việc của Irene vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, không trì hoãn chút nào, đến ngay cả một ngụm nước cũng không uống liền tiến vào trạng thái làm việc.

Dương Chấn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, người phụ nữ này, sau khi được đưa đến bệnh viện giống như không còn liên quan gì đến anh nữa.

“Anh Chấn, chị Irene đâu?”

Irene vừa rời đi, một thân hình khôi ngô liền chạy đến bên cạnh Dương Chấn.

“Nhìn cậu kìa!”

Dương Chấn buồn cười nói: “Lần này, nếu cậu không nắm chặt cơ hội, chị Irene thật sự sẽ phải gả cho người ta!”

“Cái gì? Chị Irene phải gả cho người ta?”

Mã Tuân kích động, lớn tiếng hỏi, trong chốc lát hấp dẫn vô số ánh mắt.