Chàng Rể Chiến Thần

Chương 169: Tôi không muốn



Giờ trong lòng Trang Tất Phàm rất hoảng loạn.

Mặc dù câu lạc bộ Long Đằng là sản nghiệp nhà họ Trang anh, nhưng người tổ chức buổi đấu giá này, là nhà họ Mạnh quyền thế hàng đầu thành phố.

Dù ông nội anh ra mặt, nhà họ Mạnh cũng sẽ không hề nể mặt ông.

Quan trọng nhất là, trên người anh lấy đâu ra 450 tỷ?

Mặc dù nhà họ Trang không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không cho anh tán gia bại sản như thế.

Hơn nữa 450 tỷ không phải số tiền nhỏ, muốn huy động trong khoảng thời gian ngắn là điều rất khó.

“Trận này không tính!”

Sau một hồi ngẩn người, Trang Tất Phàm bỗng kích động hét lên.

Đại sảnh đấu giá đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Trang Tất Phàm.

“Do anh ta cố ý đẩy giá lên, quấy rối trật tự đấu giá, nên trận này không được tính.”

Trang Tất Phàm giơ tay lên chỉ Dương Chấn, đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ.

Dương Chấn cười khẩy, nhìn Trang Tất Phàm như nhìn một thằng ngốc.

Cứ xem như anh cố ý đẩy giá lên, thì cũng chẳng có nhà đấu giá nào bận tâm chuyện này?

Hơn nữa, Dương Chấn hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Mạnh, thì cần gì phải giúp họ đẩy giá lên?

“Láo xược!”

Trang Tất Phàm vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng cực kỳ hống hách bỗng vang vọng khắp đại sảnh đấu giá.

Chỉ thấy Hồng Phúc vừa rời đi bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người lần nữa, ông ta lạnh mặt nhìn chằm chằm Trang Tất Phàm nói: “Từ khi nào trong buổi đấu giá do tôi phụ trách, lại xảy ra chuyện nuốt lời thế này?”

“Nếu cậu nói cậu Dương đẩy giá lên, vậy tại sao cậu cứ liên tục ra giá? Cậu là tên ngốc à? Biết rõ đối phương đẩy giá lên vẫn không ngừng ra giá?”

“Giờ cậu có hai sự lựa chọn, một là thanh toán 450 tỷ, hai là chết!”

Hồng Phúc liên tục đưa ra nghi vấn, cuối cùng còn dùng cái chết để uy hiếp, sắc mặt Trang Tất Phàm cực kỳ khó coi, trong lòng cũng đầy sợ hãi.

Đến giờ, anh mới ý thức được, chuyện mình làm ngu xuẩn đến cỡ nào.

“Anh Trang, mời anh thanh toán ngay ạ!”

Đúng lúc này, nhân viên nhà đấu giá đi tới trước mặt Trang Tất Phàm, bình tĩnh nói.

Không phải nhân viên làm khó anh ta, mà là theo quy tắc, như mấy lần đấu giá trước đó, mỗi lần kết thúc trận đấu giá sẽ có nhân viên đích thân tới tìm người đấu thành công để thanh toán tại chỗ.

“Dương Chấn, tôi không tranh giành với anh nữa, anh tăng giá lần cuối đi, rồi Hạ Hà sẽ thuộc về anh, anh tiếp tục tăng giá đi!”

Trang Tất Phàm hoảng loạn nhìn Dương Chấn, rồi gào lên.

Dương Chấn cười khẩy: “Nếu không tại anh, thì tôi chỉ cần 60 tỷ là có thể đấu được người đẹp, giờ anh bắt tôi phải bỏ ra hơn 450 tỷ, anh cảm thấy tôi sẽ ngu xuẩn giống anh à?”

“Chẳng phải anh dan díu với người phụ nữ này à? Chẳng lẽ anh có thể trơ mắt nhìn cô ta trở thành món đồ chơi của tôi?”

Trang Tất Phàm gầm lên.

“450 tỷ, tôi muốn người phụ nữ nào mà chẳng có, cần gì phải là cô ta?” Dương Chấn cười khẩy.

“Dương Chấn, anh không thể làm thế được, Hạ Hà thích anh, anh cũng thích cô ta, anh không thể đối xử với cô ta như thế! Nếu anh thật sự nhường cô ta cho tôi, tôi sẽ cưỡng hiếp, chơi cô ta tới chết ở trên giường, chẳng lẽ anh cũng mặc kệ?”

Trang Tất Phàm đỏ mắt, mặt đầy giận dữ.

Anh ta đã mất hết lý trí, hoàn toàn quên mất đây là nơi nào.

Dương Chấn nhướng mày, ánh mắt bỗng bắn ra hai tia sát ý mãnh liệt, người này đúng là tên súc sinh, anh ta, nhất định phải chết!

“Câm mồm!”

Hồng Phúc cảm nhận được sự tức giận của Dương Chấn, nên quát Trang Tất Phàm: “Nếu cậu không chịu thanh toán, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Trang Tất Phàm mặt như đưa đám nói: “Ông Hồng, tôi không thể bỏ ra nhiều tiền như thế.”

“Không thể bỏ ra! Vậy thì chỉ có thể nhờ nhà họ Trang mang tiền tới đây chuộc người.”

Giọng nói Hồng Phúc cực kỳ lạnh lẽo, ông trầm ngâm một lúc, rồi căn dặn trợ lý đứng phía sau: “Cậu gọi cho gia chủ nhà họ Trang, bảo ông ta mang tiền tới đây chuộc người.”

“Vâng!”

Trợ lý vội đáp, rồi cầm điện thoại lên, định gọi.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, một thanh niên bỗng bước ra ngoài.

“Cậu Xuyên, sao cậu lại tới đây?”

Thấy Mạnh Xuyên xuất hiện, Hồng Phúc lặng lẽ nhíu mày.

Trước khi tiến vào câu lạc bộ Long Đằng, Dương Chấn đã va chạm với anh ta, nhưng hai tên vệ sĩ và khuôn mặt của anh ta đều bị đánh tơi tả.

Mạnh Xuyên không đáp lại, mà đi thẳng tới trước mặt Dương Chấn lên tiếng: “Anh Dương, tôi thấy anh hào phóng như vậy, có lẽ có thêm một người đẹp nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì, đúng không?”

Dương Chấn hơi buồn cười hỏi: “Cho nên?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Trang Tất Phàm ra giá, có phải anh Dương trả 60 tỷ đúng không?”

Mạnh Xuyên hoàn toàn nói bằng giọng điệu ra lệnh, nói xong, anh ta lại nhìn Hồng Phúc: “Ông Hồng, người đẹp số 1 cứ tính 60 tỷ đi, coi như anh Dương đấu thành công.”

Hồng Phúc hơi khó xử, dù gì ông cũng làm việc cho nhà họ Mạnh, dù bọn họ coi trọng ông thế nào, thì địa vị của ông cũng không thể cao hơn dòng chính nhà họ Mạnh.

“Cậu Xuyên, chúng ta làm thế không được ổn cho lắm?”

Hồng Phúc nói nhỏ: “Dù gì mọi người cũng nhìn thấy, trận cuối cùng là cậu cả nhà họ Trang đấu thành công, nếu đột ngột thay đổi sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà đấu giá Mạnh Ký của chúng ta.”

Mạnh Xuyên nhướng mày không vui: “Ông Hồng, có phải ông cho rằng lời nói của tôi không có trọng lượng?”

“Tôi không dám!”

Trong lòng Hồng Phúc hơi khó chịu, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

“Nếu ông không dám thì ngậm miệng lại! Chuyện này do tôi làm chủ, nếu xảy ra vấn đề gì thì cứ tính lên đầu tôi.”

Mạnh Xuyên lạnh lùng nói.

Dù sao cũng chỉ là một trận đấu giá, anh là dòng chính nhà họ Mạnh, nên thật sự có tư cách làm thế.

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi, Trang Tất Phàm, chuyện này xem như một lời cảnh cáo, lần sau cậu không được phép làm thế nữa.”

Mạnh Xuyên nói với Trang Tất Phàm.

Trang Tất Phàm nhất thời vui mừng, vội cảm ơn rối rít: “Cảm ơn cậu Xuyên, anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như này nữa.”

“Anh Dương, chuyện này đã quyết định như vậy, giờ anh có thể thanh toán được rồi.”

Mạnh Xuyên hoàn toàn nói bằng giọng điệu ra lệnh.

Những người có mặt trong hội trường đều tò mò nhìn về phía mấy người Dương Chấn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hồng Phúc và Mạnh Xuyên đều nói rất nhỏ, nên bọn họ chẳng nghe thấy gì cả.

Dương Chấn bật cười: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Ranh con, anh đừng được voi đòi tiên, nếu Trang Tất Phàm đã từ bỏ lần ra giá cuối cùng, thì anh phải tốn 300 tỷ mới đấu thành công, giờ chúng tôi chỉ thu anh 60 tỷ, là nể mặt anh lắm rồi.” Mạnh Xuyên lạnh lùng nói.

“Tôi đã bỏ cuộc trận đấu giá cuối cùng rồi, nhưng cậu Mạnh cứ nhất quyết tính lên đầu tôi, chẳng lẽ nhà đấu giá Mạnh Ký đang định ép mua ép bán?” Dương Chấn bỗng lên tiếng hỏi.

Anh cố ý nói lớn câu hỏi này.

Mọi người vốn đang rất tò mò về nội dung cuộc trò chuyện của họ, nên giờ ai nghe xong cũng kinh ngạc, hóa ra là vì trận đấu giá cuối cùng.

Sắc mặt Mạnh Xuyên nhất thời ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, anh định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không?”

“Dương Chấn, không ngờ anh dám đối nghịch với cậu Xuyên! Đúng là chán sống rồi, tôi khuyên anh, mau thanh toán 60 tỷ đó rồi đi đi. Bằng không, hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi câu lạc bộ Long Đằng một bước!” Trang Tất Phàm uy hiếp.

Nếu không có Mạnh Xuyên ra mặt, thì anh chỉ có thể thông báo cho gia tộc nghĩ cách mang tới 450 tỷ.

Không ngờ mình lại trong họa có phúc, có thể nhân cơ hội kết bạn với Mạnh Xuyên, tất nhiên anh sẽ không từ bỏ cơ hội để biểu hiện.

Huống hồ, câu lạc bộ Long Đằng là địa bàn nhà họ Trang của anh, nên anh sợ cái đếch gì nữa.

“Nếu tôi không muốn thì sao?”

Dương Chấn khẽ híp mắt lại, trên người toát ra khí lạnh.