Chàng Rể Chiến Thần

Chương 164: Đánh gãy chân chó



Đêm nay câu lạc bộ Long Đằng vô cùng nhộn nhịp, bãi đỗ xe trước cửa có vô số các loại siêu xe.

Ba đầu xe BBA hàng nhập khẩu ở nơi này cũng đều chỉ là hàng thấp kém, thậm chí còn không xứng với cái chứ “Giàu”.

“Anh Chấn, tối nay hình như nơi này có hoạt động gì đó.

Mã Tuân đi theo đằng sau Dương Chấn đột nhiên nói: “Cô gái lúc nãy hình như là người nhà họ Ngụy, còn cái tên đàn ông kia đến từ nhà họ Mạnh ở tỉnh thành, còn có mấy chiếc siêu xe đậu bên ngoài bãi đỗ xe, có rất nhiều biển số xe ở nơi khác.

Dương Chấn tỉnh bơ, lúc nãy anh cũng đã phát hiện ra chuyện này, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến chuyện anh cứu người cả.

“Xin chào, xin mời anh đưa ra thư mời!”

Hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên bị hai người bảo vệ cản lại.

“Đây không phải là cậu cả Dương, con rể của nhà họ Tần sao?”

“Nhà họ Tần? Cậu cả Dương? Nhà họ Tần nào?”

“Một gia tộc nhỏ sắp phá sản ở Giang Châu!”

“Hèn chi mà tôi không nghe nói đến, thì ra chỉ là một gia tộc nhỏ!”

Hai người mới đi được vài bước, đằng sau đột nhiên vang lên vài giọng nói chói tai.

Dương Chấn nhíu mày, mỗi năm đều có kẻ ngu, năm nay lại nhiều đến quá đáng!”

Lúc này, mấy người nói chuyện cũng đã đi đến, là ba người trẻ tuổi.

Dương Chấn từng gặp người vừa mới nói chuyện, là một trong hai gia tộc đứng đầu ở Châu Thành, Trần Anh Tuấn của nhà họ Trần.

Lần trước khi Tô San mời anh đi ăn cơm, tên Trần Anh Tuấn này từng xuất hiện.

Nghe nói ba của anh ta và ba của Tô San từng đính hôn từ nhỏ cho hai người bọn họ, nhưng Tô San lại không đồng ý việc hôn nhân này.

Trừ Trần Anh Tuấn ra, bên cạnh anh còn có hai người trẻ tuổi khác, đều dùng vẻ mặt đầy suy tư nhìn chằm chằm Dương Chấn.

“Xem ra đầu gối của cậu Trần đã lành lặn rồi!”

Dương Chấn híp mắt nhìn chằm chằm Trần Anh Tuấn, sâu trong đáy mắt bùng lên lửa giận.

Trần Anh Tuấn nhớ lại chuyện lần trước bị Dương Chấn đánh ngã, quỳ xuống đập mạnh hai đầu gối xuống đất, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Chuyện đó đã qua được một khoảng thời gian, đến tận bây giờ đầu gối vẫn còn chưa lành hẳn.

“Anh Tuấn, có cần anh em giải quyết giúp anh không?”

Một người đứng cạnh Trần Anh Tuấn hình như đã nhận ra anh đang sợ hãi, đột nhiên hỏi.

Người trẻ tuổi nói chuyện cũng trạc tuổi Trần Anh Tuấn, chắc là khách quen của phòng gym, người toàn cơ bắp.

Một người khác cũng dùng vẻ mặt suy tư nhìn Dương Chấn, cười nói: “Anh à, loại rác rưởi này nếu như ở Châu Thành thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!”

Hai người nói chuyện chắc là anh em ruột, gần như là được đúc từ một khuôn.

“Tạm tha cho anh ta đi, chờ chuyện tối nay kết thúc lại nói!”

Trần Anh Tuấn lại bình tĩnh hơn, tuy anh biết bạn của anh rất giỏi đánh đấm, nhưng cũng không phải là vệ sĩ của anh.

Hôm đó Dương Chấn đã nhẹ nhàng đánh bay hai vệ sĩ của anh.

Chỉ dựa vào ba người bọn họ, không thể đủ.

“Nếu anh đã nói thế, vậy coi như thằng nhóc này gặp may, tạm tha cho anh ta một lần!” Người đầy cơ bắp nói.

Trần Anh Tuấn cười khẩy nhìn Dương Chấn, sau đó đi vào trong câu lạc bộ Long Đằng.

Người đầy cơ bắp kia đưa thư mời ra, sau khi bảo vệ đứng trước cửa kiểm tra xong, cung kính trả thư mời về.

“Anh Viên Mộc, dựa theo quyền hạn của anh, có thể dẫn theo hai người vào!”

Xem ra hoạt động đêm này của câu lạc bộ Long Đằng có tiêu chuẩn rất cao, ngay cả những người như Trần Anh Tuấn cũng phải cần có thư mời mới có thể vào.

“Dù sao câu lạc bộ Long Đằng cũng là câu lạc bộ lớn nhất ở Giang Châu, buổi đấu giá đêm nay vô cùng quan trọng, các anh phải căng con mắt ra, nhất định không được cho mấy tên rác rưởi vô dụng đi vào!”

Viên Mộc thu thư mời về, tỉnh bơ nói.

Nghe vậy, hai tên bảo vệ cũng nghiêm túc lên, hai người nhìn nhau, rối rít đáp: “Xin anh Viên cứ yên tâm, chúng tôi hiểu rõ tầm quan trọng của buổi đấu giá ngày hôm nay, nhất định sẽ kiểm tra thư mời một cách cẩn thận, mọi người, xin mời vào!”

Nói xong, hai người nghiêng người mời họ vào.

Viên Mộc bí mật liếc nhìn Dương Chấn, mang Trần Anh Tuấn và em trai của anh ta đi vào câu lạc bộ.

“Anh Chấn, nếu muốn vào chỉ e là có hơi khó!” Mã Tuân nói.

Dựa vào thực lực của bọn họ, nếu mạnh mẽ xông vào cũng không ai cản được.

Quan trọng là sẽ quá bại lộ, nếu để người có tâm biết được thân phận của bọn họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

“Hai vị, nếu như không có thư mời thì xin nhanh chóng biến đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Hai tên bảo vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chấn và Mã Tuân.

Dương Chấn không nói gì, yên lặng trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.

“Một câu lạc bộ nho nhỏ mà có thể mời nhiều người thuộc các gia tộc giàu có đứng đầu đến thế, chỉ sợ buổi đấu giá ngày hôm nay cũng không đơn giản!” Dương Chấn đột nhiên nói.

“Đệt! Thằng chó, còn đứng đây làm gì?”

Bảo vệ thấy hai người còn đứng ngoài cửa, lập tức nổi giận, một người trong số đó cầm gậy nhự đi về phía Dương Chấn.

“Muốn chết!”

Mắt Mã Tuân lạnh lùng, đang định ra tay.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

“Gia chủ Quan!”

Hai tên bảo vệ kia nhìn thấy Quan Tôn Sắc thì lập tức hoảng sợ.

“Đồ ngu, ngay cả cậu Dương mà cũng dám cản!” Quan Tôn Sắc tức giận nói.

Hai tên bảo vệ đang định giải thích, lại đột nhiên nhìn thấy chủ nhân nhà họ Quan luôn cao quý trong mắt bọn họ lại đang cẩn thận đi đến trước mặt Dương Chấn.

Ông ta hơi cúi đầu, vô cùng kính sợ nói: “Xin chào cậu Dương, không biết cậu muốn đến đây, nếu không tôi đã đích thân ra đón cậu rồi!”

Hai tên bảo vệ lập tức trợn tròn mắt, mặt dại ra.

Lúc nãy Viên Mộc chỉ là một cậu cả của gia tộc giàu có đứng đầu ở thành phố ngoài, mà Quan Tôn Sắc đứng trước mặt chính là chủ nhân của gia tộc giàu có ở bản địa.

Nếu bọn họ vẫn còn chưa ý thức được thân phận của Dương Chấn thì đúng là đồ ngu.

Lưng hai người mướt mồ hôi lạnh, dựa vào thân phận của Quan Tôn Sắc, chỉ cần một cú điện thoại bảo nhà họ Trang giết chết bọn họ cũng không phải là không được.

“Bây giờ còn cần thư mời của chúng tôi nữa không?”

Mã Tuân dùng vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm hai tên bảo vệ hỏi.

Hai người làm sao dám cản nữa, lắc đầu liên tục: “Không cần! Không cần!”

Dương Chấn không thèm nhìn hai tên bảo vệ lần nào, lập tức nhấc chân bước thằng vào câu lạc bộ Long Đằng.

Mãi đến khi bước vào đại sảnh, Dương Chấn mới hỏi: “Tối nay ở đây sẽ tổ chức một buổi đấu giá lớn sao?”

Quan Tôn Sắc gật đầu, nói nhỏ bên tai Dương Chấn: “Cậu Dương, buổi đấu giá đêm nay chỉ là một chiêu trò, thứ đấu giá thậ sự là gái đẹp!”

Nghe vậy, trong mắt Dương Chấn lóe lên một mũi nhọn.

Anh nghĩ đến Hạ Hà bị bắt đến đây, chỉ sợ cũng sẽ bị coi như vật phẩm đấu giá đi?

“Do nhà họ Trang tổ chức sao?”

Dương Chấn lạnh lùng hỏi.

Quan Tôn Sắc lắc đầu, nói nhỏ: “Theo tôi biết, chủ nhân thật sự đứng sau buổi đấu giá này chỉnh là nhà họ Mạnh ở tỉnh thành.”

“Nhà họ Mạnh!”

Mắt Dương Chấn bắn ra tia sắt lạnh, đột nhiên lạnh lùng nói: “Nếu các người đã thích làm chó đến thế, vậy tôi sẽ đánh gãy chân chó của các người!”

Quan Tôn Sắc vẫn chưa hiểu Dương Chấn nói vậy là có ý gì, mặt mày ngơ ngác.

Nhưng Mã Tuân lại biết, chó mà Dương Chấn nói đến chình là nhà họ Mạnh.

Lúc trước cũng chính là nhà họ Mạnh đã cử người chụp lén mấy bức ảnh thân mật giữa Dương Chấn và Tần Yên.

Còn cả chuyện công ty chi nhánh ở Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn gặp rất nhiều phiền phức, cũng là do nhà họ Mạnh làm.

Thậm chí đến cả tin tức Dương Chấn bị gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô trục xuất cũng là do nhà họ Mạnh lan truyền.