Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ

Chương 29: Ngày Vui





Khắp nơi rộn ràng pháo hoa vì ngày hôm nay là một ngày hết sức đặc biệt đối với người nhà họ Hà.

Ngày mà Hà Nhiêm Ấn - con trai duy nhất của Hà Ưng kết hôn.

Chiếc xe đến rước dâu về lễ đường đã đến hai nơi, tuy là đến hai nơi như vậy nhưng chỉ là người vợ chính thức mới được bước chân vào lễ đường để cầu nguyện cùng chồng mình.

Từ Lộ Hà nhất quyết không bước lên xe, cô vùng vằng buộc Hà Nhiêm Ấn phải đến đón mình thì mới đồng ý đến lễ đường.

Chuyện này là do kế hoạch của cha cô sắp đặt, cô nghĩ nó sẽ có tác dụng.

"tiểu thư, xe đã đợi cô hơn 30 phút rồi, tiểu thư nên...." - người giúp việc lo lắng cho việc này liền đi ra đi vào thúc giục.

Thay vì tỏ ra nghe lời, Từ Lộ Hà lại cáu gắt, khuôn mặt không chút lấy làm vui vẻ.

"bị điên à? Không thấy chú rể đến thì lên xe rồi đến đó một mình sao? Cô ở nhà này thì đáng lý ra phải biết cành vàng lá ngọc Từ Lộ Hà là ai chứ!"
"dạ...con...con...xin lỗi...."
Một phen bực mình lại càng dồn dập đến hơn, dù đã cho người đến nói với nhà họ Hà phải yêu cầu Hà Nhiêm Ấn đến đưa mình đi nhưng hình như không có tăm hơi gì.


Cô cũng không nao núng mà lên xe ngay.

"để xem....anh ngoan cố được bao lâu!"
Về phần Trương Lệ Tường, hôm nay cô rất xinh đẹp trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi.

Mái tóc thướt tha có vải voan dài chạm đất.

Chiếc váy dường như càng tôn lên sự trong trẻo của nước da trắng ngần của cô.

Chiếc váy này được đặt riêng bởi nhà thiết kế nổi tiếng, với đường nét tinh sảo: cổ chữ V khoét sâu làm cho khuôn ngực cô trở nên đầy đặn và quyến rũ hơn, eo basque ngược, dáng váy xòe bồng...tổng thể khiến cô như trở thành một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Chú Hải đã có mặt từ rất sớm để ngắm nhìn đứa cháu cưng kết hôn, dù chỉ là giả vờ đóng vai này, nhưng ông ấy không khỏi xúc động.

Đôi chân tật nguyền không cho phép ông nhìn ngắm cô một cách trọn vẹn nhưng đây cũng đủ lắm rồi.

Ông không còn lời nào để diễn tả được: cháu gái mình hôm nay rất xinh đẹp!
Trước khi bước ra ngoài để lên xe, ông có đôi lời dặn dò.

"Lệ Tường, nhớ những lời chú dặn, trước mặt mọi người, hãy gọi chú là Lâm, và hơn hết cứ xem như chú không thấy gì cả, người khác sẽ không nghi ngờ con"
"chú Hải....chuyện này..." - cô khó xử
"ta biết con rất muốn được ta nắm tay lên lễ đường, nhưng không hề dễ dàng chút nào, hãy tha thứ cho ta"
"chú Hải, con hiểu rồi"
Ông ôm lấy cô bằng tất cả tình thương yêu, sau đối cho người mang chiếc kính đen vào đeo, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông ở ẩn, nay bước ra ngoài ánh sáng.

Ở Hà gia, mọi người đã có mặt đông đủ, Hà Ưng cảm thấy không hài lòng khi Từ Út Phỉ lại hành xử một cách đáng xấu hổ như vậy.

Rõ là biết con gái mình sẽ được gả vào làm vợ cả, vậy mà đến giờ vẫn không có mặt!
"ông bình tĩnh đã, chuyện nào cũng có cách giải quyết"
"bà bắt tôi bình tĩnh ư? Có phải quá mất mặt rồi không? Tại sao ông ta lại bắt con gái mình làm chuyện động trời này được chứ!"
Hà Nhiêm Ấn cũng chẳng bận lòng về việc này, ngồi chễm chệ trên ghế cùng ba đồng đội của mình.

Họ ăn vận lịch sự, sang trọng, khuôn mặt lại còn khá điển trai, làm say đắm biết bao nhiêu người có mặt ở nơi đây.

Không ai không khỏi trầm trồ với nhan sắc hấp dẫn này.


Hà Nhiêm Ấn bật cười khi nhìn thấy Trương Lệ Tường, không ai thấy hành động nhếch môi đó của anh, nhưng người ta lại phát hiện anh nhanh chóng đi đến cầm lấy tay cô ấy như một cách quen thuộc.

Không đợi chờ nữa, báo chí cũng đã có mặt, Hà Ưng lập tức cho tiến hành buổi hôn lễ này dù không có sự có mặt của Từ Lộ Hà - người đáng lẽ ra phải đi cùng Hà Nhiêm Ấn lên lễ đường.

Trương Lệ Tường ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao mình lại cùng anh ta lên lễ đường chứ? Còn Từ Lộ Hà đâu? Cái gì thế này?
Không để cô thắc mắc, Hà Nhiêm Ấn đưa bàn tay to lớn ra trước mặt cô, đồng nghĩa với việc anh muốn nắm lấy tay cô để cùng cô tiến lên phía trước.

"anh...."
"buồn cười lắm đúng không? Chuyện là như vậy đó" - Hà Nhiêm Ấn thì thầm vào tai cô.

Cử chỉ thân mật của hai người họ được rất nhiều người quan tâm.

Ai cũng tấm tắc khen đây là một cặp trời sinh phải ở bên nhau.

Chú Hải ngồi phía dưới cũng hạnh phúc không kém, nếu không vì mối thù này thì có lẽ đây là cái kết viên mãn cho đứa cháu cưng rồi.

Trước khi vào đây, Phó Hải đi ngang qua vào nhìn thấy Hà Ưng, lòng ông như chẳng kiềm chế được bình tĩnh, muốn vồ đến mà xé ông thành trăm mảnh, nhưng sực nhớ lại, hôm nay và sau này, trong mắt mọi người và nhà họ Hà, ông chỉ là người tàn phế.

[không phải theo đạo mới vào nhà thờ để làm lễ]
Hà Nhiêm Ấn cùng Trương Lệ Tường nắm tay nhau bước đến linh mục.

Ở đó khuôn mặt hai người như là một đôi uyên ương trời định sẵn.

"các con nghe và lặp lại những lời Cha nói"
Sau khi nghe Cha nói xong câu, mặt Lệ Tường đỏ ửng lên, cô không ngờ mình là người nói câu này cùng với Hà Nhiêm Ấn.

Tại sao trớ trêu như vậy chứ, không được, đây chỉ là diễn thôi, đừng quá lo lắng.

"Tôi là Hà Nhiêm Ấn, xin nhận làm chồng và hứa chung thủy với Trương Lệ Tường dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe.

Tôi hứa sẽ yêu thương và tôn trọng Trương Lệ Tường đến hết cuộc đời." - sau đó nhìn vào đôi mắt long lanh của cô - "hứa sẽ luôn yêu em mãnh liệt và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa.

Anh sẽ luôn ghi nhớ rằng, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này."
Trương Lệ Tường như bị mê hoặc ngay lập tức, cô đã từng nghe những lời xến xẩm này từ các đại gia, thương buôn giàu có thề non hẹn biển ở phòng trà, nhưng hầu như cô đều bỏ ngoài tai.

Nay chỉ là giả vờ đóng vai, nhưng những lời nói này từ anh khiến cô....bị lay động.


"đến lượt con đó Trương Lệ Tường"
Cô nhìn vào anh, trái tim bỗng nhiên rung động, đập loạn xạ.

"Em Trương Lệ Tường hứa sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp, em sẽ luôn yêu anh bằng sự dìu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta.

Em cũng hứa sẽ nói với anh những điều cùng nói và chia sẻ cùng anh những lúc im lặng khi cần.

Em sẽ một lòng hứa về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em."
Hai người cùng trao nhẫn cho nhau, chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu của vợ chồng hàn gắt như keo sơn.

"ta tuyên bố, cả hai con chính thức là vợ chồng hợp pháp." - Cha gõ vào bàn xác nhận với mọi người.

Bên dưới là những lời cỗ vũ, hò reo, nhất là từ phía Lệ Túc.

Anh hô rõ to
"hôn đi, hôn đi"
Một lúc sau thì rất nhiều người tán dương ý kiến "hay" này, cả hai nhìn nhau, Trương Lệ Tường như mất đi cảm xúc, ngượng đến chín mặt.

Còn Hà Nhiêm Ấn trước giờ chưa trãi bao cảm xúc của những cặp đôi tình nhân thường ngày ra sao.

Anh nắm lấy tay cô, một tay đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn, nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng như kẹo ngọt đặt trên môi cô.

Vì cô chỉ đứng đến ngực của cô cho nên lúc hai người ở cạnh nhau, với chiều cao này thật sự toát lên khẩu khí "tương phùng".

Nụ hôn này làm những cơ quan thần kinh trong con người anh như thức tỉnh, anh còn cảm nhận rõ tiếng thở gấp của hai người.

[theo Trung Quốc, với tỉ lệ chiều cao chuẩn mực mà nữ đứng ngang ngực nam rất được ưa chuộng và họ tin rằng đó là sự hợp nhau như uyên ương trời định].