Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 79: Lập Trận



Phần thắng có thể nhìn thấy đang nghiên về phe Triều Đình. Các đội quân phản loạn tư binh đang dần yếu thế vì không có tiếp viện từ quân Tây Phạn. Nên không còn trụ vững nổi.

-Lục Hoàng Tử: Mặt giận dữ vô cùng “Tại sao quân triều đình như gần đoán được tất cả các kế hoạch của ta. Khốn nạn. Ai là người nhúng tay vào chuyện này.”

-Liêu Thái Sư: Nhíu mài “Chủ tử có khi nào là Bạch Gia Khang hắn…”

-Lục Hoàng Tử: Quát lớn “SAO CÓ THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ.”

-Liêu Thái Sư: “Vậy tại sao…”

-Lục Hoàng Tử: Hét lớn “Ngươi là dám nghi ngờ ta sao. Chính mắt ta thấy hắn nhảy xuống vực, với 1 nhát đâm ở vai, máu chảy không ngừng.”

-Liêu Cao Lãnh: “Chủ tử người không nghĩ nếu không phải là hắn thì…”

-Lục Hoàng Tử: Trừng mắt “Đến ngươi cũng thế sao?”

-Liêu Cao Lãnh: “Người không thấy dịch bệnh đã có thuốc đặc trị sao?”

Mọi người im lặng sao câu nói đó.

-Lục Hoàng Tử: “Thế thì. Chơi chiêu cuối. Được ăn cả không thì kéo thêm người chết chung.”

--------------------

-…: Hét lớn “CÓ THÍCH KHÁCH, CÓ THÍCH KHÁCH.”

-Ngũ Hoàng Tử: Đuổi theo “Đứng lại đó cho ta.” Phi kinh công đứng trước mặt hắn. Cả một đội binh lính bao quây hắn.

-Thích Khách: Kề kiếm lên cổ con tin “Đứng yên không thì Hoàng Hậu khó mà toàn mạng.”

-Ngũ Hoàng Tử: Chỉa kiếm về phía hắn “Thả Mẫu hậu ra mau.”

-Thích Khách 1: “Nếu ta nói không thì sao?”

-Ngũ Hoàng Tử: “Thì đừng trách ta.”



-Thích Khách 2: Cười lớn đứng ở ngoài vòng quay “Thế ngươi muốn đánh đổi 2 mạng luôn sao?”

-…: “Đại…Đại Công Chúa.”

Thích Khách 2: Kiếm đúng thật là đang kề lên cổ của Đại công chúa “Hahaha. Ngươi nghe đây Ngũ Hoàng Tử. Ngươi bỏ vũ khí xuống và đi theo bọn ta. Còn tất cả thị vệ binh lính không được theo. Không thì từng nhát sẽ phế đi tứ chi của con tin.”

-Ngũ Hoàng Tử: “Được ta theo các ngươi.” Bỏ vũ khí xuống. “Tất cả y lệnh không được đi theo. Bảo toàn tính mạng Hoàng Hậu và Đại Công chúa.”

-Thích Khách 2: “Tốt rất ngoan ngoãn. Ngươi đi trước cho ta.”

--------------------

-Hoàng Đế: Tức giận như trận cuồng phong “BỌN VÔ DỤNG. ĐẾN GIỜ THÌ CẢ NGŨ HOÀNG TỬ CŨNG 1 ĐI KHÔNG TRỞ VỀ.” Ném tất cả mọi thứ có trong tầm mắt.

-Triệu Quốc An: Trầm ngâm “Tổng trong tay bọn chúng có 3 con tin.”

-Hoàng Đế: Mắt đỏ ngầu “CÓ AI CÓ CAO KIẾN GÌ?” Một sự im lặng đến đáng sợ. Chẳng ai có cao kiến gì.

“KHỐN KIẾP. NUÔI QUÂN 3 NĂM DỤNG 1 GIỜ CŨNG KHÔNG ĐƯỢC. ĐÚNG LÀ ĂN HẠI.” liếc mắt xuống văn võ bá quan “Nội trong ngày mai trẫm muốn có những cao kiến hay và cứu được 3 người họ. Không thì các ngươi CHỜ CHẾT đi.” Quay lưng rời đi.

-Lý Công Công: Hô Lớn “Bãi Triều.”

--------------------

Tối đó 1 bức thư được gửi đến cung. Với nội dung ép quân ta rút lui và cho quân của Tây Phạn vượt qua lãnh thổ. Nhưng vậy cũng có nghĩa là bọn chúng sẽ đỗ bộ vào kinh để tiếp ứng tư binh. Và có nguy cơ chiếm đống kinh thành. Hạ màng tranh ngôi đế.

Tại Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng. Tối đó cũng là lúc người cho triệu kiến tất cả các cận thần gấp rút vào cung để bàn bạc chính sự.

-Hoàng Đế: Mặt lạnh như băng “Các khanh có cao kiến gì? Lần này là an nguy của các đất nước còn có 3 tính mạng của hoàng tộc.”

Ai trả biết tất cả điều phải hy sinh vì đất nước, nếu là con tin bình thường thì có thể bỏ mạng. Nhưng lần này là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Ngũ Hoàng Tử 1 trong các đích tử và vị công chúa thông minh tài sắc. Làm Hoàng đế phải đắng đo căng nhắc. Vì họ là người mà Hoàng thượng yêu thương vô cùng.

-Hoàng Đế: Cười như mất kiểm soát khi thấy tất cả cái đại thần thân tính điều không đưa ra được kế sách và cao kiến gì “Hahaha. Thê tử đầu ấp tay rối, còn có cả nhi tử. Ta là 1 bật đế vương không bảo vệ được họ thì làm sao, làm sao có tư cách bảo vệ gian sơn xã tấc đây.” Nước mắt hoàng thượng đã chễm chệ trên mặt. Tất cả cũng cứng đờ. Không khí của căn phòng cũng im ái và lạnh lẽo. Thì bị phá tan bởi tiếng chạy nhanh vào phòng.

-Lục Minh: Hành lễ “Thần đến trễ mong Hoàng Thượng sá tội.”



-Hoàng Đế: Mắt sáng lên “Ái khanh đứng lên. Mọi chuyện sao rồi, có thể không?”

-Lục Minh: Đứng dậy “Bẩm Hoàng Thượng. Theo thông tin nhận được là có thể nhưng chúng ta phải cẩn thận từng bước đi.”

-Hoàng Đế: Vui mừng “Nói mau. Nói trẫm và mọi người nghe kế sách.”

-Lục Minh: “Chúng ta sẽ chấp nhận rút quân cho nước Tây Phạn vượt vào lãnh thô như yêu cầu.” Mọi người điều há hốc mồm khi nghe.

-Hoàng Đế: Nhíu mài “Tiếp theo đó.”

-Lục Minh: “Với yêu cầu thả 1 con tin. Là Ngũ Hoàng Tử.”

-Hoàng Đế: Trừng mắt “Tại sao là Ngũ Hoàng Tử mà không phải là Hoàng Hậu?”

-Lục Minh: “Vì nếu như chúng ta yêu cầu là Hoàng Hậu thì chúng biết chắc con tin quan trọng là Hoàng Hậu. Chúng sẽ không càng lộng hành và đưa ra các điều kiện quá mức không thể cho phép.” Mọi người điều gật đầu cho là cao kiến.

-Triệu Quốc An: “Nếu bọn chúng cũng biết được dụng ý của chúng ta thì sao?”

-Liễu Thái Úy: “Nếu hắn biết được cũng là mối hiểm họa cho Hoàng Hậu.”

-Lục Minh: “Theo như tình trạng hiên nay các hoàng tử chỉ còn có 2 vị trí được hoàng thượng nhìn đến là Thất Hoàng Tử và Ngũ Hoàng Tử thì tôi tin chắc hắn cũng sẽ có lòng tin về nó. Giả sử họ thả Đại Công Chúa thì chúng ta sẽ cố gắng truy tìm nơi bọn chúng giam cầm. Dù là con tin nào cũng được. Chúng sẽ hoài nghi về 2 con tin còn lại và sẽ chia nhân lực canh con tin. Chúng ta sẽ dễ dàng mà cứu hơn.”

Tiếp đến trông khi chúng ta giải cứu con tin thì Hạm Đội Binh Lính ở biên cương sẽ chia làm 2 cánh theo phía sau quân Tây Phạn. Trong thành sẽ cho quân đánh ra. Chúng ta sẽ đảo ngược tình thế.”

-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): “Là thế gọng kiềm của chúng từng dùng.”

-Lục Minh: “Phải. Nhưng Bạch Tướng Quân sẽ là người chỉ đạo trực tiếp cho 2 nhánh quân đó. Vì kinh nghiệm của người chỉ đạo sẽ làm chúng khó phát giác.”

-Bạch Gia Khánh: Cong môi rồi gật đầu như đồng thuận /Đúng là…/

-Lục Minh: “Phía trong đánh ra sẽ do Liễu Thái Úy chỉ huy. Và đặc biết trước khi chúng tiến vào được kinh thành thì chúng ta sẽ trận chúng ở con sông Hoàng Giang. Chúng ta sẽ bày trận tại đó phải đánh rụt hơn phân nữa số quân trước khi chúng tiếp ứng cho tư binh.”

-Hoàng Đế: Mặt đã có phần phấn trấn hơn rất nhiều “Các Khanh Đã Nghe Rõ Kế Hoạch Rồi Đúng Chứ?”

---Tất cả: “Chúng thần đã rõ.”