Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 51: Người Của Hoàng Thượng



Một tuần qua anh đã không về phủ. Hoàng Thượng triệu kiến lại không thấy tung tích anh. Anh đã đi lén đi cùng đội quân triều đình đến núi Mộc Hưng. Anh sợ một viễn cảnh thảm khóc xảy ra tại nơi đây nên đã đi theo cùng để xem có cứu vãng được tình thế không. Tất cả điều không hay không biết cả Lục Minh vì đã được anh giao việc chăm sóc quận chúa.

-Triệu Đinh Yên: Ngồi tại hiên đình “Lục Minh hãy nói ta biết Quận mã đã đi đâu rồi?”

-Lục Minh: “Tam thiếu phu nhân người đã hỏi tôi một tuần nay rồi. Tôi chỉ được nhận nhiệm vụ ở lại phủ không hề biết công tử đã đi đâu.”

-Liễu Thanh Di: “Sao lại vậy chứ? Hoàng Thượng cho Lý công công triệu kiến cả tuần nay. Sao lại biến mất như thần, không một dấu vết.”

-Triệu Đinh Yên: /Quận mã chàng đã đi đâu kia chứ? Sao lại… sao lại không một tin tức thế kia?/

---------------------

Tại núi Mộc Hưng

Nhị Hoàng Tử đã đó mặt để tối nay là kế hoạch được thực hiện. Còn bên quân của Nguyên Soái đã lên kế hoạch bao quây núi và đánh úp nơi đóng binh của tư binh.

-…: Cấp cấp báo. Một tên lính của bên nhị hoàng tử chạy thục mạng.

-Lập Hung: “Có chuyện gì mà chạy như ma đuổi?”

-…: “Không biết từ đâu có có rất nhiều quan binh bao vây cả ngọn núi.”

-Nhị Hoàng Tử: Trừng mắt nắm cổ áo tên lính “Ai ai là người cầm đầu?”



-…: “Là là Phó Tướng Bạch Gia Khang cùng Liêu Cao Lãnh. Đặt biệt là Nguyên Soái Bạch Gia Khánh dưới chân núi chỉ đạo.

-Nhị Hoàng Tử: Đẩy mạnh tên lính “Khốn kiếp sao có thể như vậy? Sao chúng có thể biết được chuyện này.”

-Tứ Hoàng Tử: “Nhị Hoàng Huynh đệ nghĩ là có nội gián.”

-Nhị Hoàng Tử: “Là ai, ai dám, là ai.” Hét

-Tứ Hoàng Tử: “Nhị Hoàng Huynh, giờ không nên mất bình tĩnh mà là chỉ có hành động mới có cơ hội.”

-Nhị Hoàng Tử: Hét lớn “QUYẾT CHIẾN”

-Tất cả: “Quyết chiến, Quyết chiến, Quyết chiến.”

--------------------

Ba canh giờ hai bên đã tham chiến. Bên chuẩn bị thì sẽ là bên có lợi, thế chủ động vẫn là một điểm cộng.

-Bạch Tử Khiêm: Phóng pháo báo hiệu.

-Nhị Hoàng Tử: Nhíu mài, nhìn cái pháo “Ai ai là người phóng nó?” Hét

-Liễu Tuấn: Nhếch môi /Nữa tiếng thôi sẽ có kết quả rồi./



-Lập Hung: Chạy báo cáo “Bên bên ta thua thảm hại. Không thể trụ nổi. Quân của phe địch sẽ tiến tới đây trong nữa giờ.”

-Nhị Hoàng Tử: Quát “Lũ vô dụng, Áaaaaaa bọn chó chết sao có thể sao có thể.” Nhị hoàng tử như điên tiếc lên vì kế hoạch thất bại ngay khi chưa vào thành. Liếc mắt “Bên đó có người.”

-Tất cả: Chạy đến bắn giữ người đó. “Là một tên lính của triều đình.”

-Nhị Hoàng Tử: “Mắt đầy tia lửa “Đưa hắn đến đây” Tên lính cúi đầu đứng trước mặt hắn. “Sao ngươi có thể đến được đây? Có phải ngươi là người bắn pháo ám hiệu địa điểm?”

-Bạch Tử Khiêm: Ngước lên “Phải, là tôi.” Bất ngờ tất thẩy điều bắt ngờ vì anh xuất hiện ở đây. Kể cả Liễu Tuấn nội gián được Hoàng Thượng cử theo Nhị Hoàng Tử từ lâu. Khi nghe anh hợp tác với Hòa An Vương nên đã phòng hời.

-Nhị Hoàng Tử: Mắt lạnh lẽo “Vậy ngươi đi chết đi.” Hướng kiếm thẳng về phía anh. Anh cười rồi nhắm mắt lại.

~Keng ~keng ~keng~ tiếng hai thanh kiếm va chạm.

-Bạch Tử Khiêm: Mở mắt “Liễu Tuấn! Anh là…”

-Liễu Tuấn: Chấn kiếm của nhị hoàng tử “Người của hoàng thượng.”

-Nhị Hoàng Tử: “Khốn kiếp” Tấn công Liễu Tuấn.

-Liễu Tuấn: Chấn thủ “Bảo vệ Bạch Công Tử.” Hét. Một đội binh khoảng tầm hai mươi người cố thủ bảo vệ anh.

Thế là một cuộc chiến được xảy ra ở nơi đóng quân cuối cùng của nhóm tư binh. Lúc này quân lính triều đình cũng đến để diệt trừ bọn tư binh cuối cùng này. Chiến thắng đã được định cho Hoàng Thượng.