Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 1: Cửa Hoàng Tuyền Chờ Đón



-…: “Tên khốn đứng lại đó!…”

-…: “Mau… mau đổi theo, nhanh lên. Phải bắt được tên bác sĩ quèn đó cho tao!.”

-…: :Đứng lại tên ngu xuẩn. mẹ nó mau lên.”

Một đám người đang rượt đuổi theo một người về phía bìa rừng. Và rồi tất cả điều dừng tại một mép vực thẳm sâu hút.

-…: “Chạy đi, có giỏi thì chạy nữa xem nào. Tên bác sĩ ngu như mày thì chỉ có chết mới khôn ra được”

Người đàn ông cầm đầu cười mang rợn, hắn cùng đám thuộc hạ điều có trang bị hàng nóng trên tay hướng về phía Bạch Tử Khiêm, những tiếng kim loại và chạm và các viên đá dưới chân, chúng tiến vài bước anh lại lùi vài bước, đến khi chân anh chạm mép vực thì những hòn đá vô tình rơi xuống vực làm mất dạng. Anh thở gấp mồ hôi đổ như tắm ướt hết cả chiếc áo, có vẻ anh chạy cũng khá lâu, nhìn vào tình thế hiện tại anh không còn đủ sức chống lại, ý thức lóe lên anh không nói không rằng nhếch mép cười thách thức quay người lau nhanh xuống vực.

Ở một diễn cảnh khác nhóm người của tên Bạch Gia Khanh vây quanh một dân nữ, chúng có những hành động đồi bại với nàng, nàng ta khóc lóc, kêu rào cầu cứu đến khang cả cổ mà chẳng ai nghe vì đây là khu ngoại thành cây cối thì um tùm có mà ra tay thì ma không hay quỷ không biết. Quần áo ai cũng xộc xệch và nữ nhân kia lại không còn mảnh vải trên người.Nhưng xui thay, một gã đàn ông trên tay là một chiếc rìu sắt bén, những sợ gân nổi lên chảy dài từ tay đến cổ, mắt phát ra tia lửa. Chạy nhanh bổ rìu về phía đám người Bạch Gia Khanh. Nghe tiếng động đám người của tên họ Bạch đó quay đầu lại nhìn, thì đã kịp phản ứng mà tránh né được.Gã đàn ông càng tức giận khi nhìn thấy viễn cảnh của người phụ nữ trước mắt hắn, hóc mắt đỏ, nước mắt chảy dài trên má, đặt biệt là thân thể trần như nhộng hắn lao đến ôm thân thể mỏng manh đang run lên từng cơn và nước mắt thì chảy thành dòng.

-Gã lên tiếng chửi rủa: “Tên khốn Bạch Gia Khanh…ngươi là tên cầm thú, chó má nhà ngươi ỷ quyền thế làm chuyện đồi bại, ta nguyền rủa luôn cả tổ tiên nhà ngươi không có người nối dõi tông đường, hôm nay ta có chết cũng lôi ngươi đi cùng.” Nói rồi hắn lao như điên về phía tên họ Bạch, bỏ mặt người phụ nữ phía sau kêu khóc thảm thiết, một phần là vì cầu xin gã đừng làm điều dại phần còn lại là xấu hổ tủi nhục vì thân thể ô uế.

Tên Bạch Gia Khanh cười mỉa mai thách thức rôi tung một cước vào bụng gã lại một cước vào ngực rồi một đấm vào mặt, gã ngã sõng soài thì hai tên đệ là Liễu Tuấn và Triệu Quốc Khải bắt lấy mỗi bên một tay, đè đầu cuối rạp, hai gối thì quỳ trên đất.

-Bạch Gia Khanh: “Mày cả gan động vào lão gia gia đây, mày không muốn dùng cơm mà lại thèm canh mạnh bà sao.” Vừa nói chân vừa đạp vào đầu gã, mặt gã chạm đất mắt trợn trắng.

Cả đám cười hả hê, người đàn ông không thể nhịn được nữa mà lại vùng vẫy cố đứng dậy lao về phía tên họ Bạch nhưng chưa kịp thì Bạch Gia Khanh lôi đầu người phụ nữ không mảnh vải thay vào đó là máu đến trước mặt gã.

Nhà họ Bạch một tuần nay đã cho gia đinh tìm kiếm khắp kinh thành và các vùng lân cặn đúng hơn là mẫu thân của Bạch Gia Khanh cho người tìm hắn. Hắn đã mất tích gần hai tuần trăng. Ngày cuối cùng có người gặp được hắn là khu rừng ngoại thành phía nam hắn như điên hoảng sợ mà chạy. Đến giờ vẫn không ai biết hắn ở đâu. Ngoại trừ sự lo lắng từ người mẹ của hắn thì thay vào đó là niềm vui của người dân kinh thành. Họ nguyền rủa và cầu trời là hắn chết quách đi cho xong.



Hôm nay là tròn hai tuần Lý Gia Khanh mất tích.

-…: “Bẩm… bẩm lão phu nhân… đã…đã tìm được tam công tử.” Tên gia đinh thở hổn hển và sau đó là hai tên gia đinh khác dìu Bạch Gia Khanh vào.

-Ngọc Tiêu Vân đứng phất dậy giọng run rẫy. “Mau…mau gọi đại phu mau lên.”

Sau khi đưa hắn về biệt phủ riêng, người hầu kẻ hạ mau chống lau người thay đổi xiêm y đặt hắn nằm gọn gàng trên giường và đắp chăn cẩn thận. Cùng lúc đó đại phu đến và thăm khám bắt mạch, ông hoàn thành xong các bước chửa trị băng bó lại vết thương cho hắn.

-Ngọc Tiêu Vân: “Đại phu… Khanh nhi sao rồi?” Bà nói giọng nghẹn.

-Đại Phu: Ông ôn giọng đáp “Bẩm phu nhân! Công tử do vết đâm ở vùng bụng gây ra mất máu quá nhiều cũng may là không ảnh hưởng tính mạng đúng là kì diệu. Tôi đã kê toa thuốc bồi bổ và giúp mau chống lành vết thương. Hãy để công tử tĩnh dưỡng, tránh vận động mạnh gây rách miệng vết thương.”

-Ngọc Tiêu Vân: Bà thở phào một hơi “Đa tạ đại phu và đây ta gửi ngươi.”

-Đại Phu: “Đa tạ phu nhân xin cáo từ.”

- Ngọc Tiêu Vân: bà quay về hướng một tên gia đinh nói “Tiễn đại phu giúp ta.”

-…: Hắn cúi người nói “Nô tài đã rõ”. “Đại phu đi hướng này”

-…: “Chó chết Bạch Gia Khanh, trời cho ngươi sống thì ta thành Diêm La lôi ngươi xuống hoàng tuyền”.