Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 12



Rít thêm một hơi thuốc, nhấm thêm một hớp trà nóng. Tiểu Vũ nhanh tay cầm ấm lên rót lại vào chén. Nàng từ trước đến nay cũng hay phục vụ sự phụ nàng, phần lớn thời gian đều đắm chìm trong tu luyện, rất ít tiếp xúc thế giới bên ngoài vì thế nên nàng cũng chỉ như cô nhóc 19,20 tuổi. (Thế giới tu đạo không nói đến tuổi - tuổi tác không ý nghĩa - tuổi, cân nặng của nữ nhân là điều cấm kỵ). Ném cho nàng một ánh mắt hân thưởn.

"Ta tên Trần Tử Phong, nam nhân, 25 tuổi, không cha mẹ, anh em vì là trẻ mồ côi, chưa lập gia đình, không môn không phái, công việc hiện tại: không làm gì, à mà có thể cho là làm lão sư đi, ta có một đồ đệ nữa nhưng hắn đi rèn luyện thực tế rồi. Sở thích: yên tĩnh ngắm sen, ngắm trúc, ngắm trời, câu cá,... Sở ghét: ừm chắc là ngược lại với sở thích đó là ồn ào, phiền nhiễu đi. Ta con người hiền lành tốt bụng, lấy tình yêu thế gian làm niềm vui động lực, luôn luôn giúp đỡ người khó khăn, gặp việc ác sẵn sàng rút đao tương trợ, ta công bằng, khẳng khái, nghĩa khí,... Ấy ấy tiểu Vũ đứng lại, ta chưa nói hết mà, còn nữa còn nữa" - Tử Phong làm một tràng một hạt ra, tiểu Vũ lúc nghe mấy câu đầu thỳ yên tĩnh lắng nghe, càng nghe nàng càng cảm thấy có gì đó sai sai, đến hiện tại thỳ nàng không chịu được nữa, đứng dậy bịt tai chạy nhanh vào nhà kèm theo tiếng với gọi của Tử Phong. Nàng sợ nàng nghe tiếp nàng không nhịn được mà đánh kẻ vô sỉ này. Cái gì mà hiền lành tốt bụng, có thấy ai hiền lành tốt bụng mà người khác vặt một cái lá trong rừng cây của ngươi, ngươi lại chặt phăng tay của người ta đi không. Cái gì mà luôn giúp đỡ người gặp khó khăn, gặp việc ác sẵn sàng rút đao tương trợ, cái lúc nàng ngã xuống rồi bị Tiêu Thụy uy hiếp thỳ kẻ nào vẫn vô tư nhẹ nhàng ngồi xuống chăm chú như đang xem kịch hay. Nàng thật sự không thể chịu được, quá vô sỉ, quá mặt dày, quá không biết xấu hổ. Thế nào mà hắn lại thành cường giả được cơ chứ.

Sáng hôm sau, Tử Phong thức dậy lúc 9h, hắn cảm thấy một giấc ngủ không quan trọng là từ bao giờ nhưng thời điểm thức dậy lý tưởng nhất chính là 9h sáng bởi vì lúc này trời mới là thời điểm chuyển giao giữa cái lạnh của ban sáng và cái nóng của buổi trưa tuyệt vời nhất, thời tiết lúc này sẽ mát mát dịu dịu, nếu nằm trong bóng râm kèm theo đu đưa với cái võng thỳ chắc chắn đến 90% ngươi sẽ tiếp tục ngủ đến chiều. Đứng trước cửa phòng vươn vai một cái, các khớp xương kêu rốp rốp, sự sảng khoái tràn đầy cơ thể. Hắn nhìn thấy tiểu Vũ đã thay một bộ quần áo thường dân, đang cắm cúi nhóm lửa nấu nước. Hắn thấy cô nhóc này rất ngoan biết điều. Cảm thấy đáng nhẽ mình nên tìm thu một nha đầu như này sớm mới đúng, có người hầu hạ thỳ thời gian nằm lười của mình sẽ dài hơn.

"Buổi sáng tốt lành a tiểu Vũ" - "Lão sư buổi trưa rồi đó, làm gì còn sáng gì nữa" nàng phồng cái má, bĩu môi lên nói. Vì hắn tự nhận là lão sư nên nàng cũng gọi hắn là lão sư, nàng có thắc mắc hắn nói 25 tuổi mà sao lại ngoại hình lại thế này. Hắn bảo là đây là hoá trang vì chức nghiệp, nghĩ mà xem đã là lão sư thỳ phải có sự uy nghiêm thêm một chút thần bí. Vậy nên với hắn đúc kết ra rằng, để mà dạy học thỳ trang phục của lão sư cũng là một yếu tố quan trọng, và trang phục với màu trắng đen sẽ đem đến hiệu quả dạy học tốt nhất. Bởi vì màu trắng sẽ đại diện cho sự uy nghiêm trong sáng thuần khiết, đem đến cho học sinh cảm giác được học những kiến thức đấy là điều đúng đắn, vậy nên màu trắng thỳ nên được mặc ở phía trước. Tiếp theo là màu đen thỳ tạo sự thần bí, ý nghĩa là sự vô hạn về kiến thức. Ví dụ dễ hiểu: nếu học sinh hỏi ngươi câu gì mà ngươi không biết, ngươi quay lưng lại, với bóng lưng màu đen, kèm theo nụ cười cùng ánh mắt "trò nói thử xem" sẽ tạo nên cảm giác lão sư cái gì cũng biết, lại đang muốn mình tự mày mò. Do đó màu đen chiếm chủ đạo, mặc về phía sau. Tiểu Vũ nghe hắn giải thích mà cười bò lăn bò trườn ra nhà. Bảo hoá ra do thế nên hắn mới trùm cả cái áo màu đen lên người. Nàng cươi như chết đi sống lại.

Khoé môi giật giật, tức giận nói "thế ngươi không thấy mặt ta trắng thế này à" - tiểu Vũ càng cười điên.

Bực tức không thèm chấp nha đầu không phép tắc này nữa. Hắn giải thích tiếp. "Trang phục chỉ là một yếu tố, tiếp theo đó là khuôn mặt, là lão sư thỳ khuôn mặt phải nghiêm túc, không được cợt nhả vui đùa. Vì bộ mặt lão sư là cho học sinh nhìn vào. Bộ mặt nghiêm túc mới khiến học sinh hiểu được học là một việc cần nghiêm túc chăm chú. Vì thế nên các lão sư có khuôn mặt nghiêm túc, đáng sợ luôn dạy rất tốt lại còn được học sinh yêu mến. Chứ làm lão sư mà cợt nhả với học sinh thỳ lâu dần học sinh sẽ chẳng còn tôn trọng mình, dễ quên mình ngay. Còn về đầu tóc thỳ ta để tóc thế này kết hợp với trang phục, khuôn mặt sẽ tạo nên một khí thế siêu phàm thoát tục, khiến những điều ta nói học sinh thấy thần kỳ, ảo diệu nhưng lại tin tưởng và làm theo."

Nói một tràng cuối cùng hắn hất cằm ra oai với tiểu Vũ. Nàng vẫn buồn cười, thật không ngờ vị lão sư này thật thú vị. Những gì hắn nói có thứ có lý, có thứ thỳ chưa biết đúng sai, hắn nói một loạt nàng cũng chả biết đâu là thật là giả, cũng có tin vài phần, ngơ ngác không hiểu vài phần, thấy không đúng vài phần. Nhưng phải công nhận từ vẻ ngoài thêm khí thế mà hắn nói cũng khiến cho tiểu Vũ thấy ra dáng lão sư.

" Nếu vậy đây chỉ là dạng dịch dung của ngài sao, vậy ngài thật ra nhìn thế nào vậy ?"

"Không được, nếu ta bỏ dịch dung ra, ta sợ ngươi sẽ yêu ta từ cái nhìn đầu tiên mất, ta quá đẹp trai người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ta dịch dung vì một phần vì công việc, một phần vì không muốn gây hoạ cho phụ nữ tam giới, không muốn các mỹ nhân đánh giết tranh dành vì ta,... Êa tiểu Vũ ngươi đi đâu thế đứng lại, chờ ta nói hết, nếu ngươi cầu xin ta có thể cho ngươi thấy dung nhan tuyệt trần của ta, eeee tiểu Vũ nghe ta nói,..."

"Đi nấu cơm..." Đáp lại một câu tiểu Vũ nhanh chân té khỏi, thật muốn tự vả, đi chọc đúng chỗ ngứa của cái tên hâm tự luyến này.

Cảm giác sống nơi này quá thoải mái, không khí trong lành yên tĩnh, như tách biệt với cả thế giới còn lại. Nàng dang rộng tay ưỡn người hít sâu, cảm nhận thiên nhiên trong lành xung quanh. Sống nơi này, trở về sinh hoạt như một phàm nhân, ăn cơm uống nước, ngắm cảnh, vui vẻ trò chuyện, thật là thoải mái. Nàng muốn sống ở đây mãi.