Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 202: Ảnh tử yêu người



Với góc nhìn của Vương Nhất và Lương Nhật Tân, bọn họ là một bên đồ sát và một bên bị đồ sát rất rõ ràng, nhưng ở góc nhìn của đám người Thái Phiên, Vương Thanh Hòa, Lý Khinh Hồng, bọn họ là đang quay quảng cáo.

Chỉ có điều, cảnh quay có hơi thật quá, nhìn trông giống như thật.

Dần dần, Từ Hi cũng phát hiện điều không đúng, ông ta nhìn thấy máu trên mặt Lương Nhật Tân, nhìn thấy biểu cảm vừa kinh sợ vừa tức giận của Lương Nhật Tân --- Đây đâu phải là quay quảng cáo? Rõ ràng là đánh nhau ác liệt!

“Đừng quay nữa, đừng quay nữa, Nhật Tân đã chảy máu rồi---” Từ Hi vội vàng chạy tới trước máy quay, lớn tiếng nói.

Thái Phiên lúc này mới hô dừng, mọi người vội nhìn qua, chỉ thấy mặt của Lương Nhật Tân đã sưng thành cái đầu heo, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Ánh mắt của anh ta đầy sợ hãi nhìn Vương Nhất, vội vàng lùi lại, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, trốn ở đằng sau Từ Hi.

Vương Nhất đi tới trước mặt Từ Hi, cười hờ hững: “Trở về nói với Bạch Vũ, anh Lương hiến thân vì nghệ thuật, chúng tôi sẽ nhớ ơn anh ta.”

Nhìn Lương Nhật Tân đã thoi thóp, ánh mắt của Từ Hi rất kinh sợ: “Cậu đây là cố ý làm người khác bị thương, tôi phải báo cảnh sát.”

“Cố ý làm bị thương người khác sao?”

Vương Nhất bị chọc cười, cười nhìn Từ Hi, hỏi ngược lại: “Chúng ta không phải đang quay hay sao? Tôi nhớ tôi trước đó đã hỏi anh Lương, có cần diễn viên thế thân không, là anh ta nói không cần thế thân, bây giờ bị đánh đau rồi thì nói tôi cố ý làm bị thương người khác?”

“…”

Từ Hi vừa tức giận vừa sợ hãi mà nhìn Vương Nhất, một câu cũng không nói ra được.

“Bây giờ đưa tới bệnh viện, nói không chừng còn có thể cứu.” Vương Nhất bỗng nheo mắt lại, nói với Từ Hi.

Tâm thần của Từ Hi run rẩy, dưới cái nhìn từ ánh mắt của Vương Nhất, linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy kịch liệt, ngay sau đó cũng không dám chọc vào, mang Lương Nhật Tân vội vàng rời đi.

Sau khi Lương Nhật Tân và Từ Hi rời đi, trong tổ quay phim yên tĩnh một lúc lâu, tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn Vương Nhất, một lúc cũng không nói nổi một câu.

Chỉ có Lý Khinh Hồng vẻ mặt bình tĩnh, cô cũng không bất ngờ đối với kết quả như này, vừa rồi khi Vương Nhất ra tay với Lương Nhật Tân, Lý Khinh Hồng luôn ôm Vương Tử Lam chơi đùa, vì vậy Vương Tử Lam không có nhìn thấy hình ảnh máu me này.

Vương Nhất đi tới trước mặt Thái Phiên, hỏi: “Vừa rồi quay như nào?”

Thái Phiên mở máy quay, xem một lượt tất cả cảnh quay được, cuối cùng chọn một đoạn hay nhất, vẻ mặt rạng rỡ, khen ngợt không ngớt: “Không tồi, rất chân thực, dùng thế thân quay, xét cho cùng không được như vậy.”

Câu nói này là lời khán xuất phát từ tận đáy lòng của ông ta, dùng thế thân, tóm lại sẽ sợ đầu sợ đuôi, từ đó quay không được hiệu quả, nhưng đánh thật, diễn viên chính lại không dám lên --- Không phải ai cũng kính nghiệp giống như ông cụ Cao Long.

“Tiếp theo, chính là đoạn quảng cáo.” Thái Phiên cẩn thận nhìn sang Vương Nhất, nói.

Ông ta không phải kẻ ngốc, Vương Nhất chỉ đích danh muốn Lương Nhật Tân chịu trách nhiệm quay cảnh đánh nhau với anh, không phải là vì Vương Nhất khoan dung, mà vì anh muốn trả thù Lương Nhật Tân.

Mà thân phận của Lương Nhật Tân, Thái Phiên cũng biết một chút, tới từ nhà họ Lương – một trong bốn đại hào môn của Thiên An, nhưng người thanh niên này vậy mà không chút kiêng kỵ mà ra tay, có thể thấy anh không đặt nhà họ Lương vào trong mắt.

Vương Nhất gật đầu, chìa tay về phía ông ta: “Hợp tác vui vẻ.”

Lần này, hai tay của Thái Phiên nắm chặt tay của anh, vẻ mặt rất kích động: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau những lời khách sáo, lại bắt đầu quay tiếp.

Cảnh quay tổng cộng chia thành hai cảnh, Vương Thanh Hòa là nữ chính của cảnh một, Lý Khinh Hồng là nữ chính của cảnh hai, thuật lại cuộc sống từ xưa tới nay.

Ống kính sẽ không ngừng chuyển đổi, rất thách thức bản lĩnh của người quay phim.

Thái Phiên ngay cả cổ đỏ lên, gào lên: “Nam nữ chính từng bước đi về phía đối phương, đến lúc đó sẽ cho mỗi người một máy quay đặc tả, nữ chính phải diễn ánh mắt đan xen kinh ngạc và u oán, rất thách thức khả năng của diễn viên, sau đó hai người thâm tình nhìn nhau.”

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Vương Nhất mặc đồ cổ trang, đi từng bước về phía Vương Thanh Hòa.

Vương Thanh Hòa không hổ là đồ đệ của Lạc Si, khi âm nhạc vang lên thì cô ta hoàn toàn nhập vào trong vai diễn, khi ngẩng đầu nhìn sang Vương Nhất, trong mắt vụt qua sự ngạc nhiên, sau đó biến thành sự ai oán sâu sắc, diễn ra dáng vẻ của một cô gái khuê phòng tới cực điểm.

“Hoàn mỹ!”

Thái Phiên vỗ tay cười lớn: “Cảnh 1 quá hoàn hảo, tiếp theo là cảnh 2 hiện đại!”

Tới lượt Lý Khinh Hồng ra sân, cô thay một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, Lý Khinh Hồng mặc đồ công sở, lập tức hiện ra khí chất mãnh mẽ, hoàn toàn là nguyên mẫu của vai diễn.

Vương Nhất đứng ở trước mặt Lý Khinh Hồng, hai tay giữ vai của Lý Khinh Hồng, ánh mắt thâm tình nhìn Lý Khinh Hồng.

“Cắt---”

Thái Phiên hô dừng, đi tới trước mặt Vương Nhất nói: “Vương Nhất, bảo cậu nhìn mặt của Lý tổng, không phải ngực---”

Lời này vừa dứt, Lý Khinh Hồng lập tức che áo trên người lại, ánh mắt lạnh lùng lại cổ quái liếc nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất lau mồ hôi lạnh ở trên trán: “Tôi sẽ chú ý.”

“Cắt---”

Lần thứ 2, Thái Phiên lại hô dừng: “Nữ chính, cô đỏ mặt cái gì, hai người là vợ chồng lâu năm, không phải là cặp đôi vừa ở bên nhau.”

“Tôi không có...”

Lông mày của Lý Khinh Hồng nhướn lên, đang muốn giải thích, Thái Phiên lại đi ra, chuẩn bị quay lần thứ 3.

“Cắt --- Nam chính, cậu cười cái gì?”

“Tôi không có cười, là con gái của tôi đang cười.”

Thái Phiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Tử Lam đang nhìn Vương Nhất cười khanh khách, vì vậy Thái Phiên lườm cô bé: “Đừng cười, lát nữa khi cháu diễn, có lúc cháu khóc đấy.”

“...”

Vì vậy, Vương Tử Lam không cười nữa, ngoan ngoãn im miệng.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều là lần đầu tiên tham gia diễn xuất, không bắt kịp được ống kính, Thái Phiên xem mấy lần cũng không cảm thấy hài lòng.

Vì vậy, thở dài: “Lý tổng, cậu Vương, như vậy đi, hai người giao lưu một chút, như vậy khi diễn sẽ tốt hơn.”

Lý Khinh Hồng và Vương Nhất ngồi với nhau, vẻ mặt rất không tự nhiên.

Lúc này, Vương Thanh Hòa ngồi ở một bên khác của Vương Nhất, cười hi hi nói: “Bây giờ biết nỗi khổ của diễn viên rồi chứ?”

Vương Nhất bất lực gật đầu: “Nghề nào cũng không dễ làm.”

“Dạy anh một cách nhanh chóng nhập vai.”

Vương Thanh Hòa chớp mắt, cười rồi nói: “Khi quay cảnh tình cảm, anh nhắm mắt lại, tưởng tượng đối phương thành người yêu của anh là được rồi.”

“Người yêu, của tôi ư?!”

Ánh mắt của Vương Nhất mờ mịt, vô thức nhìn sang Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng nhìn sang chỗ khác, trong lòng đã nhớ rồi.

Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã kết thúc, âm nhạc nhẹ nhàng lần nữa vang lên, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lần nữa bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong đầu của Vương Nhất không có hiện ra bất cứ ai.

“Mình yêu ai?”

Anh tự lẩm bẩm ở trong lòng.

Vào lúc này, trong đầu anh hiện ra một đôi mắt lạnh lùng, khiến anh lập tức chấn động tâm thần.

“Là cô ấy...”

Vương Nhất lẩm bẩm một mình, trong ánh mắt mang theo một chút mờ mịt.