Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 52: Ác nữ không muốn quay đầu (7)



Zombie Đào Bách sửng sốt: “Chị?”

Tô Ca thản nhiên gật đầu.

Có thể do bộ não của Đào Bách hiện giờ không còn linh hoạt như trước, chỉ trong giây lát anh đã chấp nhận: “Chị! Em đói!”

Tô Ca nhìn đối phương vô tư đòi hỏi chỉ muốn quay lại vài phút trước tát chết mình.

Vừa nãy còn không để anh ta đi, đúng là não úng nước mới khi không vác của nợ này vào người.

Cô vò đầu bức tai, cuối cùng chọn thỏa hiệp: “Được rồi. Em muốn ăn gì?”

Đôi mắt Đào Bách tròn xoe còn lấp lánh ánh nước tựa như một đứa trẻ, lắc đầu: “Em không biết.”

Tô Ca trừng mắt, lấy đại vài món ăn trong không gian đưa cho anh ta.

Đào Bách bĩu môi: “Chị thật hung dữ!”

Tô Ca giơ tay lên làm bộ muốn giật lại đồ ăn: “Không ăn thì nhịn.”

Đào Bách tuy hốt hoảng nhưng tay chân lại cử động hết sức chậm chạp: “Chị đã nói cho em rồi! Không được giành lại.”

Anh cau mày khẩy đống bánh quy trên sàn, mặt không hề che dấu vẻ ghét bỏ.

Sau đó, Đào Bách lùi lại co người dựa vào tường không ăn cũng không nhìn cô.

Tô Ca khó hiểu: “Lại sao nữa?”

Đào Bách lắc đầu không nói.

Tô Ca mất hết kiên nhẫn: “Không ăn thì thôi!”

Cô nói thật làm thật, hoàn toàn xem anh như không khí nhắm mắt ngủ.

Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Đào Bách chậm rãi hé mắt.

Nhìn đối phương say giấc, anh ủy khuất nhưng không nói thành lời.

“Kỷ Minh! Cậu lại đây xem, ở đây có người!”

Một chàng trai đi ngang qua căn nhà đổ nát vô tình trông thấy Tô Ca và Đào Bách.

Những người này vừa tới gần, Tô Ca đã tỉnh giấc, nhìn sang Đào Bách không hề có dấu hiệu buồn ngủ: “Không ngủ sao?”



Anh rõ ràng còn giận nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không buồn ngủ.”

“Các cậu… chỉ có hai người sao?”

Đây là trung tâm thành phố G lại không có zombie, sự xuất hiện của họ rất đáng ngờ, Dương Kỷ Minh nhất thời cảnh giác.

Từ xa, Tô Ca đã cảm nhận được luồng linh khí quen thuộc, không ngờ đối phương càng tới gần cảm giác này càng mãnh liệt.

Cô không khỏi cao hứng, nể tình đối phương giữ mảnh vỡ thần hồn, Tô Ca hòa nhã lên tiếng: “Chị em tôi tới đây cùng đoàn của mình, giữa đường bị zombie tấn công, chúng tôi thất lạc nhau.”

Cao Bác nhìn Tô Ca rồi lại quay sang Đào Bách: “Chị em? Cậu nói anh em có khi tôi còn tin.”

Dương Kỷ Minh hắng giọng: “Cao Bác!”

Tô Ca mặt dày lên tiếng: “Ba mẹ sinh tôi trẻ hơn tuổi thật, cái này tôi không quản được.”

Dương Kỷ Minh gật đầu: “Hóa ra là vậy. Cô định đi đâu?”

Tô Ca thành thật trả lời: “Chúng tôi định đi tới căn cứ thủ đô.”

Đối phương ngạc nhiên: “Thật trùng hợp. Chúng tôi cũng định đến đó. Nếu cô muốn chúng ta có thể đi chung.”

Dương Kỷ Minh nói lời này chỉ vì phép lịch sự, anh cũng không cho rằng cô sẽ đồng ý, thời mạt thế này, không phải ai cũng dễ dàng tin tưởng.

“Được vậy thì tốt quá!”

Đào Bách thấy cô đứng gần Dương Kỷ Minh vội tiến lên trước kéo cô ra sau lưng mình.

Dương Kỷ Minh chứng kiến ánh mắt không che giấu sự bài xích của Đào Bách, gượng cười lên tiếng: “Tôi là Dương Kỷ Minh. Tôi vẫn chưa biết tên hai người. Anh là?”

“Đào Bách.”

Cao Bác vẫn luôn thẳng thắng không nhịn nổi tò mò: “Anh ấy vẫn luôn nói chậm vậy sao?”

Tô Ca thản nhiên bịa chuyện: “Từ khi sinh ra em ấy đã vậy. Làm gì cũng chậm hơn người bình thường.”

Đào Bách có cảm giác cô đang nói xấu mình lại không có chứng cứ.

Dương Kỷ Minh và Cao Bác nhìn nhau thầm nghĩ hai chị em họ thật đáng thương, bất giác nhẹ giọng: “Còn cậu thì sao? Cậu tên gì?”

“Tô Ca.”



Hai người gật đầu. Dương Kỷ Minh ra ngoài trước: “Đi thôi.”

Cao Bác định lại gần hỏi chuyện Tô Ca, thế nhưng Đào Bách vẫn luôn ngăn giữa hai người khiến anh ấy không có cách nào tiếp cận.

Nhóm của Dương Kỷ Minh sau khi thu thập vật tư cũng tụ họp tại một nơi cách đây không xa.

“Tô Ca? Sao cô lại đến đây?”

Đường Miểu thấy cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

Tô Ca không nói chỉ nhìn sang Dương Kỷ Minh.

Đối phương còn khá bất ngờ: “Cậu và dì út của tôi biết nhau?”

Tô Ca không phủ nhận: “Có gặp qua một lần.”

Cao Bác thở phào nhẹ nhõm nói nhỏ với cô cùng Đào Bách: “Nhóm chúng tôi có cô ấy là khó chiều nhất, ban đầu chúng tôi còn lo hai người cãi nhau. Giờ thì tốt rồi!”

“Các cậu nhanh lên! Qua một thành phố nữa là tới thủ đô rồi!”

Nam sinh ngồi trên xe thò đầu ra gọi họ.

Mọi người thấy vậy cũng không muốn chậm trễ thêm nữa, lập tức leo lên xe.

Tô Ca, Đào Bách, Dương Kỷ Minh và Đường Miểu ngồi chung một xe, chiếc khác do nam sinh còn lại lái, phụ trách chở Cao Bác và vật tư.

Tô Ca nhìn Đào Bách ngồi ở ghế lái phụ rồi quay sang hạ thấp giọng hỏi Đường Miểu: “Anh ta sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn ư?”

Đường Miểu đang khẩy móng tay không nhịn được ngước mắt lườm cô: “Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi tôi sao lại đi chung với đám người này. Vừa mở miệng đã nhắc tới tên đó.”

Tô Ca cau mày: “Tôi biết chuyện của một zombie như cô làm gì?”

Đường Miểu vội vàng bịt miệng cô: “Cô bé bé cái miệng. Muốn để người khác biết hay gì?”

Đào Bách nghe thấy động tĩnh phía sau vội vàng quay xuống, chậm chạp lên tiếng: “Sao vậy?”

“Không có gì! Không có gì!” Đường Miểu cười xua tay.

Thế nhưng đợi tới khi Tô Ca lắc đầu, anh mới yên tâm quay lên.

Đưởng Miểu nhỏ giọng: “Anh ta mới là zombie cấp 5 thôi đợi anh ta thăng tới cấp 7 sẽ nhớ lại mọi thứ. Tốt nhất cô đừng làm gì quá đáng để sau này không bị trả đũa.”

Tô Ca nuốt nước bọt: “Nhận làm chị anh ta chắc không có gì đâu ha?”