Cao Thủ Y Đạo

Chương 192: Sống lại rồi



"Cứu mạng, bác sĩ đâu? Mau, mau cứu con tôi với." Đôi vợ chồng người lao động di cư hoảng loạn không biết làm sao.

"Thả đứa trẻ xuống đi." Chu Hồng Nho xông lên phía trước quát: "Tôi là ông Chu của dược đường Danh Thuận, để tôi chữa bệnh cho cháu bé."

"Ông Chu, xin ông cứu mạng con tôi, chúng tôi đang làm việc trên công trường, cháu nó chơi đùa bên cạnh, táy máy thế nào lại bật cưa điện lên rồi cứa vào cổ họng, máu tươi cứ trào ra mãi không cầm được, giờ đã bất tỉnh rồi." Đôi vợ chồng vừa khóc vừa nói.

Chu Hồng Nho vốn định thể hiện tài năng y thuật vô song của mình trước mặt mọi người nhưng sau khi sờ động mạch của đứa trẻ, lòng ông ta chùng xuống, vội vàng rút lui: "Đứa bé đã không còn mạch đập, e là đã chậm."

"Cầu xin ông, bác sĩ ơi, cứu con của chúng tôi với, chúng tôi chỉ có một đứa con này thôi." Đôi vợ chồng người lao động di cư quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.

"Tôi thật sự không có cách nào, hay là hai người đến bệnh viện đi, trung y chỉ có thể trị các bệnh mãn tính, không chữa được vết thương trí mạng như này." Chu Hồng Nho lắc đầu.

"Thế tức là ông học nghệ không tỉnh, ai nói trung y không chữa được?" Trần Vũ xông lên trước, giơ tay đón lấy đứa bé, đặt nằm xuống đất. 

Triệu An Nhiên và ông Triệu cũng tiến lên giúp đỡ, ông ấy kéo khóa áo trên cổ đứa trẻ, lòng không khỏi chùng xuống, vết thương nằm ngay tĩnh mạch cổ họng, máu vẫn đang trào ra, người cũng không còn hít thở.

"Trần Vũ... Tổn thương đến tĩnh mạch, sợ là không cứu được." Triệu An Nhiên ngẩng đầu.

"Tôi thử xem." Trần Vũ đặt đứa trẻ năm thẳng, ngón tay kẹp đầy châm, chân khí khẽ lưu chuyển, đâm chừng năm, sáu cây vào người đứa bé.

Máu tươi đang trào ra từ miệng vết thương tức khắc dừng lại, anh thu hồi châm, tay phải run lên, lại đâm thêm chín cây.

Chín châm khóa mệnh, không phải đứa trẻ đã ngừng thở mà là mạch tượng của bé quá yếu, người thường sờ không ra, hơn nữa khoảng cách đến lúc ngừng thở hoàn toàn chỉ còn lại ba phút, Trần Vũ cần phải giành giật từng giây.

Múa châm cầm máu, khóa mệnh độ khí, anh chưa đột phá tầng thứ nhất của Thái Huyền Thánh Thanh Kinh nên hoàn thành động tác cũng khá tốn sức.

Sau khi độ khí một lúc, đứa bé vẫn không có một chút phản ứng nào hết, Trần Vũ nhìn chằm chằm nó, im lặng không nói gì.

"Ha hả, khí quản đã đóng, con ngươi cũng có dấu hiệu tan rã, đứa nhỏ này đã chết rồi, cậu nghĩ mình là thần tiên đấy ạ, có thể cứu mạng nó về?" Chu Hồng Nho lạnh lùng trào phúng.

"Bác sĩ, xin bác sĩ cứu mạng con chúng tôi, xin mọi người cứu mạng đứa trẻ, cầu xin mọi người." Đôi vợ chồng người lao động di cư quỳ trên mặt đất òa khóc.

Trần Vũ ngẫm nghĩ, duỗi tay lấy ra một gốc thực vật chừng nửa thước, tuy đã bị hong gió nhưng sau khi nó xuất hiện vẫn tỏa ra một luồng khí mát lạnh, chấn động tinh thần tất cả mọi người.

"Định Thần Hương." Chu Hồng Nho hoảng hốt lắp bắp: "Đây là dược thảo cực phẩm trung cấp, có công dụng cầm máu chữa thương, độ khí khóa mệnh, cậu lấy được từ đâu?"

Trần Vũ kiếm được cây dược thảo này ở hội triển lãm trung y, tốn mấy chục vạn mua được từ tay một vị tiểu thương, hiện tại đã có tác dụng. Anh chia Định Thần Hương thành hai phần cho đứa trẻ sử dụng, một nửa uống trực tiếp, một nửa bôi ngoài da.

"Cậu điên rồi, cây thuốc này trị giá ngàn vạn, cậu đừng cho nó dùng, chưa chắc đã cứu sống được đâu, bán cho tôi, tôi trả một ngàn vạn." Chu Hồng Nho nóng nảy, muốn xông lên cướp đoạt.

"Thuốc quý đến đâu cũng dùng để cứu người." Trần Vũ lạnh lùng liếc ông ta, dứt khoát đút một nửa vào miệng đứa trẻ, sau đó đắp nửa còn lại lên miệng vết thương.

"Được, được, cao thượng lắm, độ lượng lắm." Chu Hồng Nho nổi giận: "Cậu nghĩ mình là ai chứ, đứa trẻ này hết cứu rồi."

"Đây là y đức của ông đó à? Là bác sĩ nên có lòng kính trọng với tất cả sinh mạng, cho dù cứu không được. thì cũng phải cố hết sức thử một phen, Chu Hồng Nho, ông thực sự rất có lỗi với y đạo truyền thừa trăm năm của nhà họ Chu đấy."

Trần Vũ cười gắn: "Huống hồ cứu không được là do ông học nghệ không tinh, không có nghĩa người khác cũng không làm được."

Anh vừa nói vừa đâm mấy châm vào huyệt đạo quan trọng của đứa trẻ, thúc đẩy dược hiệu vận chuyển nhanh hơn.

Đứa trẻ vốn im thin thít bỗng hơi nhúc nhích, sau đó cơ thể khẽ run rẩy.

"Sống, sống lại rồi." Người ngoài đứng xem khiếp sợ hô lên.

"Đã tỉnh." Trần Vũ vui vẻ, vội vàng cầm băng gạc bao quanh miệng vết thương, sau đó lại độ khí, cân bằng tình trạng của đứa trẻ. Trải qua một phen lăn lộn, cuối cùng đứa bé cũng tỉnh, cậu nhóc nhìn ba mẹ của mình, cất tiếng khóc khàn khàn.

"Tiểu Bảo, con không sao rồi Tiểu Bảo." Hai vợ chồng ôm con khóc rống.

"Không sao rồi, tuy nhiên cậu bé mất máu khá nhiều, tôi kê cho hai anh chị ít thuốc bổ máu, với không được để vết thương dính nước trong vòng ba ngày nhé, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn." Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn bác sĩ." Đôi vợ chồng quỳ sụp xuống đất, liều mạng dập đầu với Trần Vũ đến mức trán rỉ máu.

"Mau đứng lên, hai người ôm con về đi, sau nay cẩn thận một chút." Trần Vũ vội vàng nâng hai người dậy.

"Tiền... Bác sĩ, đây là tất cả tiền bạc trên người chúng tôi, cậu nhất định phải nhận lấy, cậu dùng thuốc quý cứu mạng đứa bé, hiện tại hai chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, thế nhưng dù có làm thuê cả đời chúng tôi cũng sẽ cố gắng trả lại cho cậu." Hai vợ chồng móc hết tiền trên người ra, khăng khăng dúi vào tay Trần Vũ.

"Thật sự không cần, tôi nói rồi, thuốc quý phải dùng để cứu người, nếu không vì cứu người mà chỉ vì tiền bạc thì nó sẽ mất đi ý nghĩa vốn có." Trần Vũ nói.

"Bác sĩ là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi, cậu nhất định phải nhận số tiền này." Thái độ của đôi vợ chồng rất kiên quyết.

"Thế... Tôi lấy một trăm đồng phí khám bệnh vậy, nhớ kỹ, sinh mạng là vô giá." Trần Vũ do dự một lát, rút ra hai †ờ năm mươi rồi đỡ hai người đứng lên: "Còn lại lấy đi mua thực phẩm dinh dưỡng cho đứa trẻ ấy, bé mất máu khá nhiều, rất cần được bồi bổ." 

Trần Vũ kiên trì mãi, hai vợ chồng mới đứng lên, ôm lòng biết ơn rời đi.

Từ trong đám đông vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt kèm theo tiếng bàn luận sôi nổi.

"Thằng nhóc này giỏi thật, bị thương nặng như thế mà vẫn cứu sống được."

"Đúng vậy, còn hào phóng dùng dược thảo trân quý cỡ đó, Chu Hồng Nho người ta còn muốn bỏ ra ngàn vạn mua lại kia kìa."

"Thần y, thần y tuyệt đỉnh, tôi muốn đi tìm anh ấy xem bệnh."

"Mau, mau xếp hàng." Đám người rối rít chạy lại gần Trần Vũ, vây quanh anh chật như nêm cối.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!