Cao Thủ Y Đạo

Chương 154: Ông có biết Dư Trọng không?



Do đó, không còn ai dám dẫn đầu nữa, dù sao từ nay cánh tay của hai gã đó cũng coi như bỏ đi.

"Tôi là chồng của cô ấy, để cô ấy đi, tôi sẽ chơi với các người." Trần Vũ nhàn nhạt nói.

"Đừng có mơ." Một gã cao to không phục bước tới định bắt lấy Trần Vũ, Trần Vũ trở tay đánh ra một chưởng thật mạnh, bịch, gã kia bay ra xa năm sáu mét, phun ra một ngụm máu, dường như đã bất tỉnh.

Một chưởng của Trần Vũ đã hoàn toàn trấn áp toàn trường, Diệp Hân Vũ do dự một lúc rồi vội vàng rời khỏi nơi này.

Sau khi Diệp Hân Vũ rời đi, sắc mặt của Trần Vũ hoàn toàn chìm xuống, anh quay lại và nhìn chằm chằm vào Dư Trọng phía sau.

"Mày là ai? Tao là Dư Trọng." Dư Trọng đứng thẳng dậy và lạnh lùng nói.

Trong giang hồ hắn ta cũng coi như có chút danh tiếng, Trần Vũ tựa hồ rất khó đối phó, hắn ta phải tìm hiểu rõ thân phận của đối phương.

"Mày còn chưa có tư cách biết tên của tao." Trần Vũ cười lạnh, đột nhiên bóng dáng anh lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Dư Trọng.

"Ngăn nó lại, đánh cho gần chết mới thôi." Sắc mặt Dư Trọng thay đổi, Trần Vũ không có ý định nói ra chuyện này.

Hắn ta ra lệnh một tiếng, mấy chục tên thuộc hạ của hắn †a lao về phía Trần Vũ, thuộc hạ của hắn ta đều làm việc nặng nhọc, hơn nữa thỉnh thoảng họ cũng theo Dư Trọng đi đánh nhau, tranh giành việc làm ăn, khi đánh nhau thì đều là những tên liều mạng.

Theo hắn ta thấy, cho dù Trần Vũ có đánh nhau giỏi đến đâu, mấy chục người bên phía hắn ta cùng xông lên cũng sẽ không đến nỗi không khống chế được Trần Vũ.

Đáng tiếc hắn ta vẫn tính sai, Trần Vũ nắm chặt tay phải, hình xăm trên cánh tay anh đột nhiên sáng lên, vù một tiếng, Ly Trần xuất hiện ở trong tay anh.

Binh Linh Thất Hoàng, mặc dù hiện tại Trần Vũ chỉ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh, nhưng để đối phó với những người này đã là quá mức dư thừa.

Một luồng ánh sáng màu đỏ sáng lên, kiếm khí ngưng tụ trong nháy mắt, một làn sóng kiếm văn quét tới.

Bùm bùm bùm, kèm theo tiếng la hét thảm thiết, mấy chục gã đàn ông cao to kêu la, bị Trần Vũ dùng một kiếm quét sạch, bọn họ nằm hỗn loạn ngang dọc trên sàn nhà kho, cả đám phun máu, bị nội thương.

Hơn ba mươi người không thể ngăn cản được sức mạnh từ thanh kiếm của Trần Vũ.

Trần Vũ tiến lên một bước, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt Dư Trọng, anh bóp chặt cổ họng Dư Trọng, nhấc hắn ta lên.

Thật ra Trần Vũ cũng khá ngạc nhiên khi Ly Trần mà anh vừa có được lại mạnh mẽ như vậy, anh cảm nhận rõ ràng được thực lực của Ly Trần còn hơn thế nữa, nhưng nó cũng quá đủ để đối phó với những tên khốn này.

"Khụ khụ, người anh em, có chuyện gì từ từ nói, vừa rồi đắc tội... Dư Trọng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hắn ta hoàn toàn bị Trần Vũ làm cho choáng váng.

"Có chuyện gì từ từ nói? Ha ha, tao với mày không có gì để nói." Trần Vũ cười lạnh: "Hoặc là mày tự đánh gãy chân mình, hoặc là tao có thể giúp mày một chút."

"Tao đã từng đi theo anh Trâu, mày có tin là tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là ông ta sẽ tới ngay không."

“Sắp chết đến nơi rồi, mày còn không biết mình là cọng hành nào sao.” Trần Vũ cười lạnh, ném Dư Trọng xuống đất, giãm mạnh vào giữa hai c hân hắn ta.

Rắc... Dư Trọng hét lên trong đau đớn, kẹp chặt hai chân vặn vẹo trên mặt đất, cú dẫm này của Trân Vũ gần như khiến

hắn ta tiệt luôn đường con cháu.

"Ông có biết Dư Trọng không?" Trần Vũ gọi điện cho Trâu Đại Long.

"Biết, chuyện gì vậy ngài Trân? Hắn đã đắc tội cậu à?" Trâu Đại Long ngạc nhiên.

“Dám sàm sỡ vợ tôi.” Trần Vũ nhẹ nhàng nói.

"Tên khốn này, tôi lập tức chặt sống hắn ta."

Trâu Đại Long tức giận, cúp điện thoại liền vọt tới đây.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nửa giờ sau, Trâu Đại Long dẫn một nhóm người tới đây vây quanh, Dư Trọng run rẩy quỳ trên mặt đất, hắn ta kinh hãi nhìn Trâu Đại Long dùng thái độ cung kính xin lỗi Trần Vũ.

Trước mắt hắn ta trở nên đen kịt, thậm chí còn quên luôn nỗi đau ở chỗ hiểm, hắn ta xanh mặt quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Anh Trâu, tôi, tôi..."