Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 74: Dị Huyết [3]



3.

Điên đủ một đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn, Roy đã bò ra ngủ say, toàn bộ việc về sau đều do một tay quản gia Karry đảm nhận. Karry là người chính bản thân cậu cứu về, ở bên cạnh Roy đã được gần một năm, so với ai đều hiểu được Roy căn bản chính là một nhóc con còn chưa trải sự đời, bị hắn lăn qua lăn lại liền trở thành cái dạng này, mỗi ngày quấn riết không tha hướng hắn bày trò này nọ, sau đó tính tình khôi phục tác phong thiếu gia, cực kỳ ngạo kiều. Chẳng hạn như lúc trưa vừa mới dậy, đại thiếu gia nhà Wampire bất chấp cơ thể đầy dấu vết tìиɦ ɖu͙ƈ của mình còn đang bãi công làm giá, nhất quyết đòi chạy đến phòng piano luyện đàn.

"Frank nói, nếu không đàn tốt bản giao hưởng này, em sẽ không được bước vào phòng sách nửa bước." Cậu đàn tới đàn lui, thở dài phiền não: "Như vậy, em không có cách nào tiếp cận lịch sử về quỷ hút máu của gia tộc, sao có thể làm gia chủ được."

Frank trong câu nói của cậu chính là ông chú nghiêm khắc nhất dòng họ, so với gia chủ Wampire hiện giờ càng thêm khó khăn. Ông được coi là người phụ trách kỷ luật của toàn thể nhân khẩu trong gia tộc, một lời của Frank so với gia chủ còn nghiêm trọng hơn mấy phần, khiến cho tất cả những đứa trẻ đều sợ Frank, Roy đương nhiên không ngoại lệ. Frank không coi trọng cậu, bởi vì cha của cậu là một kẻ chẳng có chút ý chí cầu tiến, ông cho rằng huyết thống là một thứ rất quan trọng, bởi vậy cũng không đặt niềm tin vào đứa cháu trai an phận thủ thường này.

Karry lặng lẽ sờ đầu cậu, ngón tay trên phím đàn lướt qua, một giai điệu vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ vút lên, mang theo tử khí âm trầm và mùi vị chết chóc, một khúc trải qua, lại chất chứa bi thương nhàn nhạt, diễn tả một kẻ đứng trên ranh giới chính mình, gông xiềng quấn quanh đeo bám trên lưng, trước mặt là biển, quay đầu cũng là biển.

"Này..." Roy ngơ ngác một lúc mới lấy lại tinh thần: "Này...khúc này gọi là gì?"

"Anathema."

"Anathema sao...Nó có ý nghĩa gì..." Roy thì thào, cũng học đàn lại một lần, nhưng không thể tìm được khí phách rung trời cùng xúc cảm dào dạt như Karry, bèn nhíu nhíu mi vồ lấy hắn: "Anh dạy em đi!"

Karry gật gật đầu, vừa vặn lúc này, Victory đi vào, mỉm cười tủm tỉm: "Roy thiếu gia, tiệc trà buổi chiều đã chuẩn bị xong."

Roy biết tiệc trà này là dành cho người chỉ trực thuộc gia tộc Wampire, ngay cả gia nô thân cận nhất cũng không thể mang vào, đành buồn bực ly khai Karry, trước khi rời đi lén lút khum tay nháy nháy mắt nói "đêm nay ở đây nha!"

Victory vẫn giữ nguyên nét cười, đợi Roy đi mất mới vươn năm ngón tay đầy móng vuốt sắc nhọn ra, trên tay cầm chính là cái đầu lâu mà gã Thomas kia mang đến hôm nào.

"Gặp vài vấn đề, đến giờ mới gặp được chủ nhân." Victory đến bên cạnh Karry, chậm rãi quỳ xuống, kính cẩn đưa đầu lâu lên: "Lời nguyền Anathema."

Như để chứng minh cho lời nói của Victory, hốc mắt đen ngòm của đầu lâu rực sáng lên, hàm răng cứng ngắc cũng bắt đầu va lập cập vào nhau. Lời nguyền Anathema, từ lâu chính là hung vật cổ quái bị nhiều người thống hận nhất thế giới, một khi có trong tay Anathema, chỉ cần tích một giọt máu của mình lên đầu lâu, nói ra tên kẻ mình muốn nguyền rủa nhất, người kia sẽ chịu chín loại hoạnh tử, dùng phương thức ghê rợn nhất chết đi, thân xác nhiễm độc trùng, phân hủy thối rữa mà biến mất. Người bị nguyền rủa chết càng khó coi, oán khí của người chủ động tích máu càng lớn, đến một mức độ tuyệt đối, cũng sẽ bị chính oán khí của mình cắn nuốt.

Lưu lạc đến bây giờ, Anathema đã dính qua chín trăm chín mươi chín giọt máu, đợi người cuối cùng tích máu lên, sức mạnh hắc ám sẽ lần nữa tái sinh.

"Xử lí Thomas."

Victory hơi ngạc nhiên: "Chủ nhân, chẳng phải hắn là cánh tay đắc lực của cậu Roy sao?"

"Hắn có dã tâm." Karry thản nhiên đáp: "Gϊếŧ."

"Vâng."

"Còn có Khổng Tước." Hắn đứng dậy, cầm theo Lời nguyền Anathema trong tay: "Chăm sóc tốt."

Victory ngẩn người một chút, vội gật đầu lĩnh ứng.

Tiệc trà kéo dài đến tối, Roy có hơi phiền muộn cầm ly rượu trái cây nốc một hơi. Kêu tiệc trà, không bằng kêu là khảo sát người có khả năng ứng cử chức gia chủ đi, bởi vì chỉ mới có một tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu đã nhìn thấy hơn chục trưởng lão lia ánh mắt về phía mình, ánh mắt soi mói dò xét đầy vẻ tính toán đó - ngốc cũng cảm nhận được. Vậy mà mấy tên nhóc kia còn tỏ ra tự hào lắm cơ, vinh hạnh ưỡn ngực xưng tên, cũng không tự giác coi mình có bao nhiêu phân lượng!

Hào quang gia tộc, minh tranh ám đấu, sớm đã thành thói.

Roy híp mắt ra khỏi tiệc trà đến chỗ hẹn cùng Karry, không hề nghe thấy đám người phía sau xôn xao bàn chuyện.

"Cái gì? Dị huyết trở lại?? Là ai tung tin này?"

"Còn ngạc nhiên cái gì chứ!! Suốt cả tuần qua ai ai cũng biết hết rồi! Tuy là nói lăng mộ tổ tiên Wampire gia tộc bị quật tung lên nhưng quyền trượng giam cầm ác linh vẫn còn đó, đêm trước khu rừng phía nam bốc cháy dữ dội, có người nhìn thấy quyền trượng kia thế nhưng rục rịch phát ra khói đen mù mịt, nứt vỡ làm đôi!!"

"Thế các người còn chưa biết đâu? Nghe nói vào chiều nay, cả nhà Thomas Howlie bị thiêu cháy sạch sẽ, cả nhà hai trăm mạng người đều bị đốt trụi, trên tường dính đầy máu tươi, viết một chữ "Anathema!!" "

...

"A~!"

Roy kêu lên một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn ra ngoài, rơi trên phím đàn trắng muốt.

"Ưʍ...hức..." Cậu được Karry bế bổng trên tay, hai tay vẫn còn đặt trên tính khí vừa mới run một trận, mắt phiếm hơi nước, toàn thân hồng nhạt phá lệ câu nhân. Hai chân quỳ trên piano, dịch trắng đục vẫn còn nhỏ tích tích lên phím đàn.

Cậu vừa rồi bị hắn ép buộc phải dùng tay làm cho chính mình xuất ra, đầṳ ѵú bên trong ma sát với áo vải thô ráp đã sớm cương lên, hậu huyệt phía sau không ai chăm sóc hé ra rụt vào, ngứa ngáy khôn cùng. Hắn lại buộc cậu tự mình cho ngón tay vào bên trong thao lộng, độ dài cùng độ lớn đều không bằng thứ nào đó, sao cậu có thể thích được. Roy giãy giụa nhào vào lòng hắn, tận tình quyến rũ móc ra côn ŧɦịŧ liếm lộng, cho đến khi nó cứng lên mới hài lòng nhúc nhích phiến mông, một đường ngậm xuống. Phím đàn bị dâʍ ŧɦủy̠ làm ướt đẫm, giữa ánh trắng trở nên lóng lánh khác thường.

Vốn dĩ ban đầu là an an tĩnh tĩnh cùng luyện đàn, cư nhiên luyện đến mức này...

Karry ôm gọn cậu bé trong tay, ngậm lấy vành tai mẫn cảm, tỉ mỉ hôn liếm: "Không phải nói là luyện đàn sao?"

"Ân, chủ nhân..." Cậu rêи ɾỉ thở dốc, bị hắn liếm đến kɦoáı ƈảʍ đầy mình, đã sớm quên sạch cái gì Anathema, còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện gì nữa. Thình lình bị hắn lật người lại, lưng áp lên lồng ngực chắc chắn của Karry, Roy suýt chút nữa bị tê đến ngất xỉu, đầu nấm bên trong xoáy một vòng nghiền nát điểm G khiến cậu mềm nhũn, vô lực kêu một tiếng dán dính vào người hắn. Roy ngồi trong lòng Karry, bị hắn buộc phải đặt tay lên phím đàn trong khi nửa người dưới vẫn còn xuân sắc vô biên, cực kỳ hưng phấn ngẩng đầu dậy.

"Chúng ta bắt đầu." Karry bao phủ bàn tay mình lên tay cậu, chậm rãi nhấn xuống phím đàn tạo ra từng âm thanh trầm thấp, hắn kiên nhẫn dạo qua lượt đầu, sau đó buông tay để cậu tự luyện, chính mình trượt dần trượt dần lên khuỷu tay, bắp tay, lên đầu vai, kéo chiếc áo lễ phục xinh đẹp của cậu trễ xuống bờ ngực gầy yếu trắng muốt, châm rãi luồn tay chạm đến đầṳ ѵú run rẩy, từng chút một sờ soạng xoa nắn làm nó càng thêm lớn. Roy ngửa cổ kìm không được tiếng ngâm nga, hạ thân theo bản năng lắc lư vặn vẹo, càng làm cho vật chôn trong cơ thể cậu đâm sâu vào nơi bí mật, khiến cậu suy suyễn hô hấp nặng nề, tầm mắt mơ hồ, giai điệu trên tay cũng bị làm cho lệch nhịp.

"A...chủ nhân..." Cậu bị chơi đùa phát khóc, nức nở run run mười đầu ngón tay, bản Anathema cũng vì vậy mà ngắt quãng giữa chừng, làm cho tiếng nước dính dấp trong phòng càng rõ rệt. Karry vẫn không ngừng động tác, cố ý làm cho cậu bé mềm như nước bị tìиɦ ɖu͙ƈ khuấy đảo điên loạn, sau đó mang cậu về phòng ngủ, một tấc lại một tấc ăn sạch sẽ.

Dù đã thấy qua thuật dịch chuyển tức thời nhiều lần, nhưng Roy vẫn nhịn không được mở to mắt hiếu kỳ: "Chủ nhân, anh thật lợi hại...A...Ưʍ...Chỗ nào, chỗ nào cũng lợi hại..."

Phát hiện trong phòng dư ra một thứ, Roy giật bắn người rúc vào Karry, có chút e ngại nhìn chằm chằm chiếc đầu lâu phát sáng trên bàn, sửng sốt nói: "Kia...Kia là cái gì?"

"Lời nguyền Anathema?"

Roy từ nhỏ tuy không tiếp xúc nhiều với sách sử, nhưng đã nghe qua lời đồn về Anathema: "Nó thế nào lại...lại ở đây?"

Với thân phận của Karry, chẳng cần cái đầu lâu này cũng đủ làm cho một gia tộc biến mất trong phút chốc. Mặc dù Roy trước giờ không đoán ra cấp bậc quỷ hút máu của hắn cao đến đâu, nhưng cậu biết rõ sức mạnh của người này cực kỳ kinh khủng. Cậu có thể cảm thấy uy áp cường giả ẩn tàng trong cơ thể ưu tú của hắn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Roy luôn có xúc động muốn thần phục dưới chân Karry, cậu nghĩ vấn đề này liên quan đến huyết thống đi, giống như Frank, càng thuần huyết thì càng đáng sợ.

"Đồ chơi." Karry nhẹ hẫng buông một câu, dường như chẳng chút quan tâm đến Anathema, hắn có chút không vui vì người nào đó nửa chừng lại mất tập trung, liền thúc mạnh một cái, thành công kéo Roy về thực tại.

...

Victory ngồi điềm đạm bên bờ hồ, trên tay cầm một cây bút chăm chú vẽ lên móng tay dài ngoẵng của mình những hoa văn kỳ quái, cho đến khi mười cái vuốt nhọn hoắt dính đầy hình vẽ dị hợm mới hài lòng vỗ vỗ tay, khều khều gã đàn ông đang đơ ra phía sau: "Xong rồi, mau đi thôi, muộn giờ sẽ bị chủ nhân trách phạt đó."

Khổng Tước co quắp khóe miệng, gã tuy là bị gia tộc Thomas ngược đãi thiếu điều chết đi sống lại, giam cầm trong ngục tối hành hạ nhiều ngày nhưng chung quy vẫn nghe nói đến những vụ án diệt tộc trong mấy năm gần đây. Đầu tiên là nhà Baroque, vài tháng sau là Dracula tiếp nối, mới nhất chính là Thomas gia tộc, đều bị một mồi lửa vùi thây tập thể. Nghĩ cũng không nghĩ hung thủ lại là một kẻ có sở thích quái dị thế này, vẻ mặt còn rất vô hại a...

"Hôm nay là Dandelion." Victory cười vỗ tay, đôi cánh đen phần phật quạt tới quạt lui mấy lần đánh vào mặt Khổng Tước - bay phía sau: "Thật tiếc a, nhà này có một vườn bồ công anh đẹp như vậy."

"Ngươi đừng đốt nó là được." Khổng Tước mãi mới nghẹn ra một câu, chỉ nghe Victory thở dài, kéo cung tên lên, một mũi tên lửa phừng phừng bay vèo vào pháo đài hùng vĩ của Dandelion, chẳng mấy chốc bùng lên hỏa hoạn, nuốt chửng toàn bộ. Tiếng la hét khóc lóc cùng âm thanh rống giận của gia chủ Dandelion vang khắp nơi, không một ai để ý đến vườn bồ công anh tối tăm ẩm ướt kia. Khổng Tước tưởng là người này thật sự nghe lời mình, có chút vi diệu nhìn nhìn y, Victory bị gã nhìn chăm chú, cũng ngây ngô nghiêng đầu cười lại, khóe môi cong cong vẽ nên nét ưu nhã tú khí, hoàn toàn không có chút tác phong của thủ phạm phóng hỏa gϊếŧ người.

Đợi cho lửa cháy rụi, đám người may mắn sống sót ôm nhau gào khóc bên cạnh thi thể lão gia chủ, Victory lặng lẽ tiến vào vườn bồ công anh, tìm đến một góc khuất bắt đầu đào bới.

Quan tài thủy tinh nằm dưới lòng đất dần dần lộ ra, bên trong chứa một bộ xương khô quắt đen sì, xem trạng thái chắc chắn là bị chôn trên dưới ba trăm năm, xác xơ tiêu điều quỷ dị vôc cùng. Khổng Tước nhìn nhìn Victory, chẳng lẽ y không đốt vườn bồ công anh là vì cái quan tài này?

Victory sau khi đào được bộ xương lên, cẩn thận lau sạch sẽ, thành kính đặt một tay lên ngực, cúi người thật lâu.

Khổng Tước không nói gì, gã còn đang bị dọa giật mình đây này.

"Ngươi chắc đã từng nghe qua cố sự của dị huyết." Victory kính cẩn cúi chào xong mới mở miệng nói: "Nhưng ngươi hẳn là không biết nó có liên quan đến lời nguyền Anathema."

...

"Vì sao lại có loại đầu lâu này?" Roy mệt muốn chết rồi, nhưng sự tò mò làm cậu ngủ không yên, cứ nhúc nhích trong vòng tay Karry, chớp đôi mắt tròn non nớt: "Nó từ đâu xuất hiện?"

Karry vuốt ve tóc cậu, lành lạnh đáp: "Rất lâu trước kia có một kẻ tự xưng là hỗn huyết giữa người và quỷ hút máu, bởi vì hắn là dị tộc cho nên bị bài xích dữ dội, sau đó quỷ hút máu cảm thấy nếu để hắn sống sót sẽ là một vết nhơ trong lịch sử gia tộc. Bọn họ đem hắn lăng trì xử chết, cắt đầu, chế tạo thành lời nguyền."

...

"Linh hồn của dị huyết đó chịu đau đớn khôn cùng, thống hận cùng căm thù biến thành oán khí từng ngày từng ngày đeo bám đám quỷ hút máu, bọn chúng sợ hãi hắn sẽ một lần nữa quay lại, liền lóc thịt xẻ da, đem máu rải tứ phương, lấy xương ném tới địa phương dơ bẩn, để cho oán linh ở nơi đó nuốt sống linh hồn hắn."

Khổng Tước nhìn bộ xương, lạnh sống lưng: "Nếu theo ý ngươi, bộ xương này chính là xương cốt của dị huyết..." Vườn hoa bồ công anh dơ bẩn?

"Ngươi không thấy bồ công anh phát triển rất tốt sao?" Victory cười nhẹ: "Ngươi đoán chúng lấy dinh dưỡng từ đâu?"

Dĩ nhiên, là thi thể người chết.

"Nơi này trước kia là bãi tha ma của quỷ hút máu, sau khi hút cạn huyết dịch trong người nạn nhân, chúng sẽ ném đến đây." Victory lơ đãng nói: "Tùy tiện quật một mảnh đất lên cũng có thể tìm được thây cốt."

Y dang hai tay ra, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn nhưng nụ cười đã bắt đầu méo mó: "Nơi này, từng mảnh đất, từng đóa hoa, đều sống bằng hơi thở của nhân loại và dị huyết, giờ phút này, ta sẽ đánh thức bọn họ, đây chính là thời điểm mà máu và nước mắt mà chúng ta đã mất đi được tìm lại!"

Âm thanh trong vắt của Victory vừa dứt, dưới mặt đất, từng bàn tay xương xẩu rùng rùng mọc lên, chúng phá đất trỗi dậy, động tác cứng ngắc tràn ngập sự điên cuồng.