Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 99: Do Dự Của Hà Uy



Vài ngày sau kể từ ngày xảy ra sự cố hồm đó thì Hà Uy và Đắc Vũ không thường xuyên gặp nhau nữa, một người làm quản lý chỉ quanh quẩn ở phần trên của nhà hàng còn một người làm giao dịch sau khi hoàn thành cũng lựa chọn ngồi yên trong căn phòng tối mà không ra bên ngoài.

Cả hai cũng ít xuất hiện cùng nhau hơn vì không ai tiếp xúc với đối phương nữa. Lý Cao Minh sau khi hoàn thành xong công việc thì cũng đến nhà hàng của Hà Uy kiểm tra trước một ngày vì ngày mai hắn đã phải đi công tác mất rồi.

Nhìn nhà hàng kinh doanh ổn định, hắn cũng rất hài lòng vì cứ ngỡ sau chuyện của Hà Uy thì nhà hàng sẽ bất ổn. Khi hắn bước vào đồng loạt nhân viên cúi chào hắn.

Lý Cao Minh đi đến chỗ một góc nhà hàng, ánh mắt hướng về phía Hà Uy, cô ả cũng hiểu ý rồi nhanh chóng đi đến ngồi xuống đối diện hắn.

"Ông chủ gọi tôi?"

Cô ả chậm rãi ngồi xuống ghế rồi lên tiếng hỏi. Lý Cao Minh gật đầu, hắn nhanh chóng trả lời và đặt ra câu hỏi.

"Cô đã gặp Lục Tiêu Hoài rồi đúng không?"

Nghe hắn nhắc đến cái tên này, sắc mặt Hà Uy dần trầm xuống.

"Sao ông chủ biết?"

"Chuyện đó không quan trọng, cô có chắc cô sẽ sẵn sàng tiếp tục được công việc này không khi mà cậu ta đã quay về nước?"

Một lần nữa Lý Cao Minh không ngần ngại mà hỏi tiếp, bỏ qua sắc mặt có chút tái xanh của cô, thứ hắn nhắm vào chính là công việc vì hắn cũng biết được Lục Tiêu Hoài và Hà Uy có mối quan hệ gì với nhau, là một ông chủ hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Nghe hắn hỏi cô thầm nuốt một ngụm nước bọt. Chuyện của cô và Lục Tiêu Hoài đã xảy ra từ rất lâu và cô cũng đã cố quên đi chuyện những năm đó nhưng tiếc rằng giờ đây Lục Tiêu Hoài lại về nước khiến tâm tình cô rất bất an.

Nói không sao lại là nói dối, từ lúc quay lại công việc cô đều không ngừng cảnh giác vì sợ rằng Lục Tiêu Hoài sẽ đến nhà hàng, sống và làm việc theo tâm tính thì cô cũng không rõ có thể quản lý được lâu dài không nữa.

Nhìn sắc mặt hạ trầm, hắn thở dài lên tiếng nói thêm.



"Tôi không ép buộc cô phải nghỉ làm việc ở đây. Nhưng nếu cô cảm giác không chịu đựng được thì tôi sẽ sắp xếp cho cô sang làm việc chung với Vân Kha!"

"Vân Kha? Chẳng lẽ tôi lại phải đi sang nước ngoài làm việc sao ạ?"

Hà Uy nghe đến đây thì hoảng hốt, cô biết Lý Cao Minh kinh doanh không chỉ có đất nước này không mà vẫn rất nhiều nơi trải rác trên các quốc gia khác nhau. Vân Kha cũng là một đàn em mà cô biết nhưng chỉ gặp nhau được vài lần trong những ngày đầu tiên cô đảm nhận vai trò quản lý này.

Nhưng Vân Kha hiện đang được Lý Cao Minh chuyển sang nước ngoài làm việc nên cô cũng không còn hay nói chuyện với cô ấy nữa. Nếu Hà Uy vì né tránh Lục Tiêu Hoài mà chọn nghỉ làm quản lý ở đây mà chuyển sang làm cùng Vân Kha thì ai sẽ là người thay cô quản lý đây chứ.

Một câu hỏi nảy ra trong đầu, cô lên tiếng hỏi.

"Ông chủ nói vậy chắc hẳn cũng đã có sự chuẩn bị của mình, thật sự nếu tôi chuyển đi thì ai sẽ thay tôi quản lý nơi này?"

"Cô không cần phải lo lắng về vấn đề đó, tôi cho cô thời gian để suy nghĩ là 1 tuần. Sau 1 tuần buộc cô phải có kết quả cho tôi, một là ở lại đây còn hai là đi nước ngoài, còn lại thì tôi sẽ sắp xếp sau!"

Vì Hà Uy đã trở thành quản lý nhiều năm, cô cũng lộ mặt trước nhiều người từ cảnh sát đến người dân nên Lý Cao Minh rất hạn chế cho cô hoạt động ngầm như

Vĩnh Hải hay những người khác.

Với vai trò là quản lý do Hà Uy muốn chọn, việc trở thành đàn em của hắn thì công việc hoàn toàn khác với những băng đảng khác vì hắn lợi dụng việc ăn chơi, tham vọng của người dân sống trong xã hội này và thêm nữa là lợi dụng khao khát chiếm đoạt, sự cố chấp của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật mà tung hoành ổn định hai vấn đề.

Lý Cao Minh cũng chưa từng một lần bị cảnh sát ngửi thấy mùi nghi vấn, hắn là một người cần thận và đàn em của hắn cũng rất giỏi khi họ đều hoàn thành tốt công việc của hắn giao.

Nhưng chuyện không ngờ đến lại là chuyện riêng của Hà Uy, hẳn đã cho cô sự lựa chọn và cô sẽ tự mình quyết định, hẳn không ép vì đây dù sao cũng chỉ là lớp áo che mắt cảnh sát mà thôi chứ cũng không ảnh hưởng đến chỗ đứng của hắn trong giới.

Hà Uy cũng biết lần này bản thân sẽ rất khó để giải quyết như lần trước, cô đồng ý mức thời hạn là 1 tuần để suy nghĩ. Vài tiếng đồng hồ sau khi tiễn Lý Cao Minh về, khuôn mặt nghiêm túc liền bị gỡ bỏ, một Hà Uy mệt mỏi gục trên bàn, cô lại phải tự mình giải quyết đống hỗn độn này nữa rồi.

Và rồi ngày Lý Cao Minh đi công tác cũng đã đến, Lưu Triều Hân tiễn hắn ra đến cửa nhưng hắn vấn cứ ôm lấy cô mãi chẳng chịu đi, vùi đầu vào hõm cô mà hít lấy mùi hương trên cơ thể cô. Hắn sẽ rất nhớ mùi hương này và nhớ đến cô rất nhiều.



"Anh à, anh định không đi làm luôn hay sao mà ôm em lâu dữ vậy?"

Nhìn đồng hồ vẫn cứ trôi qua mà người đàn ông to xác này vẫn chưa chịu buông tha. Lưu Triều Hân bất lực mà lên tiếng.

Lý Cao Minh nghe vậy thì khẽ cười rồi nhìn khuôn mặt đang đanh lại của cô, hẳn đáp.

"Thôi ôm vậy cũng đủ rồi, anh đi đây, em và con ở nhà ngoan nhé? Nhớ là đừng gây phiền phức cho bản thân, có gì thì cứ gọi cho anh hoặc không thì em."

"Em hiểu rồi, em nhớ rồi. Ngày nào mà anh chẳng dặn dò em như vậy, em sẽ mà sắp thuộc bài luôn rồi này!"

Lưu Triều Hân vội bịt miệng hắn lại, cả một buổi sáng hắn đã lải nhải và dặn dò cô đủ điều nhưng cứ phải lặp đi lặp lại khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.

Nhìn biểu cảm của cô hắn cũng thôi dặn dò mà phì cười hôn nhẹ lên lòng bàn tay đang bịt miệng mình khiến cô giật mình vội thu tay về.

"Thế thôi được rồi, anh đi thật đó nhé?"

"Um, anh di di!"

"Tạm biệt con trai yêu!"

Hắn xoa đầu bé con đang đứng bên ôm mẹ rồi liền rời đi nhanh chóng, hắn biết nếu hắn còn trụ lại đây nữa thì sẽ bị cô chửi cho vuốt mặt không kịp. Khuôn mặt này của hắn phải giữ một tâm trạng tốt để đi làm việc chứ mới sáng bị chửi thì không tốt chút nào.

Bé Cam giờ đây cũng đã chập chững bước đi được nên hay thường xuyên bám lấy chân mẹ mà đi theo cùng. Nếu không có chân mẹ, bé sẽ tự tìm vật gì đó đề làm chỗ dựa và tập đi.

Lưu Triều Hân nhìn con trai lớn lên từng ngày, cô cảm thấy mọi thứ nhanh thật. Mới vừa đây cô còn tay bế tay bồng mà bây giờ bé Cam đã có thể tự mình đi được, trong lòng vừa thích cũng vừa thương. Thời gian trôi qua đúng là không đợi ai một chút nào.

Cô để cho con trai tự duy chuyển đi khắp mọi nơi trong nhà còn bản thân thì ngồi xuống ghế sofa, trên màn hình máy tính hiện lên cũng thông tin và công việc của từng đàn em của hắn, cô lại phải tiếp tục học thuộc bài nữa rổi.