Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 86: Kết Thúc Phiên Tòa.



Sau cái gật đầu của cô, chàng luật sư thấy ra những tấm ảnh được chụp trong lúc hỗn loạn tại kho xưởng nằm khá xa thành phố, những bức ảnh này đã được Tử Kỳ và Ban Liên chụp lại trong khi tìm cách cứu cô khỏi tay của tên lạ mặt.

Từng bước ảnh rõ nét hiện rõ mặt bà Nhung trong từng bức ảnh, luật sư không để mọi người phải nheo mắt nhìn thật rõ mà cậu ta đi đến chủ tọa đưa những bức ảnh cho ông ấy xem, không chỉ là những bức ảnh mà còn kèm theo lời nói.

"Đây là bằng chứng cho thấy sự hiện diện của bà ấy trong khu vực xảy ra vụ việc bắt cóc trẻ em, tôi đã thu thập được chứng cứ rõ ràng, từng bước ảnh đều do thấy tôi không hề nói dối nửa lời, bằng chứng ngoại phạm của bà là đang ở ngoại ô của thành phố sao?"

"Vô căn cứ! Những bức ảnh đó chắc chắn là cắt ghét, tôi trong suốt những ngày qua đều không xuất hiện ở đó thì làm gì có chuyện chụp được tôi, các người đừng vu khống người khác như vậy! Ép người quá đáng hay sao hả?"

Bà Nhung gần như mất kiểm soát mà lớn tiếng trước phiên tòa vẫn đang diễn ra khiến những người cũng phải giật mình trước thái độ của bà ta.

Chủ tọa nhìn thấy thì nghiêm túc nhắc nhở, phiên tòa là nơi nghiêm túc làm việc chứ không phải tùy tiện bày tỏ những cảm xúc tức giận đến mức không kiểm soát như vậy được.

"Yêu cầu bị đơn bình tĩnh lại và không dùng những từ ngữ mang tính chất xúc phạm trong phiên tòa!"

"Tôi xin lỗi chủ tọa. Nhưng tôi không can tâm, tôi không xuất hiện ở đó thì tại sao lại cắt ghép như vậy thì chẳng khác nào ép tôi vào con đường cùng, tôi không thể chấp nhận được!"

"Dù bên bị đơn có chấp nhận được hay không thì chỉ cần đủ bằng chứng về việc bị đơn phạm tội thì đều sẽ có những mức hình phạt riêng theo từng mức độ. Chúng tôi đều là công tâm phân minh, khồng thiên vị bất kỳ một cá nhân nào nên yêu cầu bị đơn nghiêm túc chấp hành!"

Thấy chủ tọa nghiêm khắc như vậy thì cơn giận trong người bà Nhung cũng lắng xuống, được dịp bắt lấy thời cơ. Chàng luật sư được đà liền bước nhanh hơn.



"Ngoài hình ảnh ra thì bên chúng tôi còn có bệnh án của nguyên chủ tôi nữa, việc bên bị đơn đã tác động vật lý khiến nguyên chủ tôi buộc phải nhập viện trong tình cảnh hết sức nguy hiểm là điều đáng lên án. Một người bình thường lại tự ý sử dụng vũ khí để hành động đã là phạm pháp, vậy mà bên bị đơn còn cố tình nhắm vào nguyên chủ của chúng tôi để vươn nòng. Nếu nguyên chủ của tôi không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì vụ việc này sẽ trở thành một vụ cố ý giết người!"

"Từ đầu đến cuối bên bị đơn đều đã dùng sức ép để ép buộc nguyên chủ tôi đủ điều rồi sau đó lại bắt cóc trẻ em đề đe dọa. Tất cả đều không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, nếu bỏ qua thì nguyên chủ tôi sẽ rất thiệt thòi vì vậy tôi mong chủ tọa hãy xem xét kỹ lưỡng để đưa ra một kết quả chính xác nhất!"

Từng câu từng chữ được nói ra rất lưu loát mà không vấp một từ nào khiến cô thầm cảm thán tài ăn nói của cậu ta. Và với cái miệng lanh cùng cái đầu am hiểu luật pháp rất nhanh bà Nhung đã không thể lên tiếng phản bác lên một lời nào nữa vì lời nói của cậu ta như một mũi tên bay vào tim đen của bà ta.

Và với tất cả các bằng chứng của hai vụ nổi bật nhất thì phần lợi hoàn toàn thuộc về bên nguyên đơn còn bị đơn đã không còn có thể thanh minh cho chính mình được nữa. Chàng luật sư thành công dùng bằng chứng và lời nói áp đảo bà Nhung một cách đầy thuyết phục khiến không ai có thể đặt ra một câu hỏi khó cho cậu ta.

Thông qua bằng chứng được xem xét kỹ lưỡng, sau một thời gian thì cũng đã có được kết quả cho cuộc tố tụng này. Tất cả mọi người trong tòa án đều đứng dậy, một người đàn ông đứng ở giữa trong số người cấp cao trên tay cầm một xấp tờ giấy trắng bắt đầu đưa ra kết luận cuối cùng.

Trong vụ việc tố tụng, vụ án đầu tiên của Lưu Triều Hân mọi bằng chứng đều hoàn toàn thuyết phục hội đồng xét xử và họ đưa ra mức hình phạt cho vụ việc này. Bà Nhung buộc phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Lưu Triều Hân là 35 triệu đồng thời sẽ nhận mức hình phạt là 5 năm tù.

Vụ án thứ hai, bằng chứng cho thấy tất cả những hành vi phạm pháp của bà Nhung đều hoàn toàn thuyết phục và hợp lý, hành vi phạm tội bắt cóc trẻ em khi trẻ vẫn chưa đủ một tuổi là việc hết sức nghiêm trọng vì sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như có thể sẽ làm tồn thương tinh thần của trẻ.

Bà Nhung sẽ phải bồi thường cho Lưu Triều Hân là 20 triệu, đồng thời bà Nhung sẽ phải lãnh mức án tù 9 năm cho hành vi phạm tội của mình. Ngoài ra bà Nhung còn sử dụng vũ khí quân dụng trái phép gây thương tích nghiêm trọng với nạn nhân, mức phạt cho hành vi này là 5 năm tù và sẽ bị tịch thu hết toàn bộ vũ khí quân dụng.

Tổng kết cho phiên tòa ngày hôm nay, bà Nhung sẽ phải bồi thường tiền tồn thất tinh thần cho Lưu Triều Hân là 55 triệu, đồng thời sẽ phải lãnh mức phạt tù là 19 năm tù cho tất cả các hành vi đã phạm tội.

Khi kết luận được đưa ra thì bà Nhung cũng đã không thể vượt qua cú sốc lớn mà gục xuống sàn đất lạnh mà ngất xuống, tất cả những người khác cũng có thể ra về vì phiên tòa đã kết thúc ngay khi kết luận được đưa ra.



Lưu Triều Hân nhìn bà Nhung được hai người cảnh sát đưa đi mà lòng nhẹ nhõm vô cùng, cô quay sang nhìn chàng luật sư mà lên tiếng.

"Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà mà bà ta mới nhận được mức hình phạt này, tôi không biết nên nói gì ngoài hai chữ cảm ơn!"

"Không sao đâu, đây là công việc của tôi thì tôi chỉ là làm hết khả năng của tôi thôi. Hơn nữa việc của cô và bằng chứng cô có được đều hoàn toàn có thể thuyết phục được hội đồng xét xử!"

Chàng luật sư khiêm tốn mà lên tiếng, thật ra thì có lẽ đây là phiên tòa nhàn hạ nhất mà cậu ta từng nhận vì thường cậu ta sẽ phải nói chuyện với luật sư của đối phương vậy mà lần này lại trực tiếp nói với bị đơn.

Vô với một người không am hiểu hết luật pháp thì rất khó để cãi lại một luật sư như cậu ta. Thấy cậu ta khiêm tốn thì cô lại càng thấy vui mừng hơn, không ngờ cô vẫn còn có thể tìm được một người như thế này trong xã hội đầy bụi bẩn này.

"Thôi thì phiên tòa cũng kết thúc rồi, cô cũng nên về nhà nghỉ ngơi cho vết thương mau lành lại. Nhiệm vụ của tôi cũng đã hết nên tôi cũng xin phép về!"

"Được, cảm ơn cậu rất nhiều!"

Nói rồi thì tất cả cũng chia ra thành mỗi hướng và rời đi. Lưu Triều Hân cùng hai người Việt Nguyên và Lương Hoàng rời khỏi tòa án đi vào một chiếc xe đã đợi sẵn, khi được ngồi vào trong chiếc ghề êm ái trong xe lòng cô mới nhẹ nhõm và không còn căng thẳng nữa.

Cô cũng không hiểu tại sao phiên tòa này lại nhanh chóng đến như vậy nhưng như thế cũng tốt, cô sẽ không cần phải nặng đầu suy nghĩ nữa. Bà Nhung rồi cũng sẽ vào tù, mức phạt 19 năm cũng đủ để bà ta phải đau đớn với chính những việc bà ta đã làm, và còn cơn nghiện của bà ta nữa.

Cô không biết cơn nghiện đã sẽ khiến bà ta thành ra như thế nào nữa, nhưng nghĩ mãi cũng không giúp ích được gì, cô giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho thỏa lòng mình mà thôi. Cuộc đời của cô coi như đã nhẹ nhàng hơn rồi.