Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 71: Lời Thừa Nhận Chắc Nịch



Ở bên ngoài một lần nữa hắn gặp mặt Bách Nhiên, khuôn mặt bầm tím chưa có dấu hiệu giảm bớt cơn đau, khi nhìn thấy hắn bước ra ánh mắt của gã không mấy thân thiện, dù đã bị hắn đánh đến thừa sống thiếu chết nhưng ánh mắt của Bách Nhiên vẫn như một viên đạn nhọn hướng về phía hắn.

Bà Lê khi thấy hắn bước ra rất nhanh cũng thấy hoài nghi trong lòng. Lý Cao Minh một bước đi đến trước mặt Bách Nhiên rồi lên tiếng.

"Nhìn tao cho kỹ vào, nếu không nhờ có dì ấy thì mày sẽ không thể trương cái mặt kiêu ngạo đó trước tao đâu. Tao không muốn nhắc lại nhưng mày phải nhớ, nếu còn có lần sau thì ba mày sẽ phải đích thân đến để hốt xác mày về!"

Như một lời khẳng định chắc chắn, cơn tức giận trong lòng hắn chỉ được đè nén chứ không phải đã hoàn toàn kết thúc. Là người trong giới không ai không biết luật, từ khi Bách Nhiên đụng vào Lưu Triều Hân thì đã là phạm luật rồi.

Nhưng lời cảnh cáo của Lý Cao Minh gã không để lọt vào tai, nơi hắn đang đứng là địa bàn của nhà họ Bách, đàn em vây quanh hai người họ trông họ lúc này chẳng khác nào là hai con kiến cả.

Mặc dù trên người mang đầy vết thương nặng nhưng Bách Nhiên vẫn tỏ ra kiêu ngạo trước hắn, bàn tay không yên phận mà nhấn mạnh vào vùng bụng vẫn chưa lành lại của hắn.

Cơn đau rất nhanh đã truyền đến dây thần kinh mà chạm tới não khiến đầu hắn như tê rần, cả một cơ thể đều cảm nhận được nỗi đau thấu tận xương tủy. Chỉ một cái nhấn tưởng chừng như chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng người hắn lại cảm nhận được rất rõ cơn đau này.

Đôi mày nhíu lại, cả người cố gồng lên mà đứng vững nhìn Bách Nhiên.

"Sao? Không chỉ tao thoát chết mà mày cũng như vậy mà, nếu bây giờ tao đâm mày một nhát nữa thì mày sẽ chẳng thể nào đứng ở đây mà đe dọa tao đâu!"

Bà Lê đứng nhìn từ phía sau cũng nhận ra điều khác thường nhưng chân như bị đông cứng không thể động đậy. Lý Cao Minh nghiến răng cố quên cơn đau đi mà thở mạnh, trên trán đã nối gân xanh lên hễt.

Hắn chậm rãi lên tiếng.

"Dù mày có đâm bao nhiêu nhát thì tao vẫn sẽ sống. Đơn giản tao là người chiến thắng!"

Nói rồi, Lý Cao Minh đẩy Bách Nhiên ra rồi rời khỏi biệt thự của Bách Hào Gia, mặc cho cơn tức giận và những tiếng chửi rủa của Bách Nhiên ở phía sau nhưng hắn nào để chúng lọt vào tai.

Tay ôm vết thương ở bụng mà ngồi vào xe của bà Lê, lúc chiếc xe rời đi thì hắn mới có thể thả lỏng người dựa lưng vào ghế, cúc áo sơ mi cũng mở bung ra hết, vết thương bị Bách Nhiên nhấn vào đã rỉ máu, may mắn hắn mặc áo màu đen nên không ai thấy được điểm khác lạ.

Bà Lê ngồi ở ghế phụ thở dài, trong lòng bà không thể yên tâm trước nhìn ảnh của Lý Cao Minh và Bách Nhiên, nó hoàn toàn giống hệt với Bách Hào Gia và Lý Đông Giang hồi con trẻ nhưng bà lại không thể ngăn cản hắn giống như cách bà đã ngăn cản Lý Đông Giang được.



Vì bà là người hiểu rõ lý do mà hắn và Bách Nhiên gây thù với nhau là gì, nay lại thêm việc Bách Nhiên tự tung tự tác đụng chạm vào Lưu Triều Hân và con trai của hắn, hai người mà đến Bách Hào Gia cũng phải do dự suy nghĩ trước khi đụng vào.

Vậy mà, Bách Nhiên hết lần này đến lần khác đụng đến cô, đụng đến cô như đụng đến giới hạn của hắn. Bà vẫn còn nhớ như in khuôn mặt giận dữ của Lý Cao Minh lúc đánh nhau với Bách Nhiên.

Khuôn mặt tối sầm lại, trong đôi mắt lại xen lẫn những tia màu đỏ rực, mu bàn tay chảy máu nhưng lại không thể dừng lại được. Bà biết lúc ấy hắn đã có ý nghĩ sẽ giết Bách Nhiên và nếu bà không ngăn cản thì gã ta sẽ chết trong ngày hôm đó.

Cuộc đời bà đã từng nghĩ một đứa cháu trai như hắn sẽ không vì bất kỳ một ai mà mất kiểm soát nhưng thời gian và tương lai là không ai dự đoán trước được.

Và đây cũng là lần thứ hai bà nhìn thấy hắn mất kiểm soát đến mức muốn giết người, nhìn Lưu Triều Hân ngất xỉu trong chính vòng tay của mình, hắn đã rất đau đớn, máu chảy như mưa ướt đẫm bàn tay đang cố che đi vết thương do viên đạn gây ra.

Không khó để bà có thể nhận ra, ngay từ khoảnh khắc đó lý trí của hắn đã không còn. Mặc cho vết thương của bản thân cũng rất nặng đến mức có thể mất mạng nhưng hắn vẫn dùng đến toàn bộ sức lực đánh Bách Nhiên.

Lúc ấy bà đã nhìn thấy được, Lý Cao Minh đã thật sự yêu Lưu Triều Hân, sự bất chấp đó và ánh mắt khi dành cho cô là thứ không ai có thể giấu được.

Và bây giờ nhìn Lý Cao Minh đang tự thư giãn cho bản thân với vết thương đang rỉ máu, bà không thể không hỏi một câu hỏi mà bà đã suy nghĩ rất lâu, cũng đến lúc có một câu trả lời xác nhận rồi.

"Cháu trai, con đã yêu con bé rồi phải không?"

Đôi mắt hắn nhắm mắt, từng tiếng thở nặng nề vang lên cùng tiếng nói, hắn đáp.

"Vâng!"

"Con thật sự đã nhận ra tình cảm của mình rồi phải không hay đây vẫn chỉ là cảm xúc nhất thời trong lòng con?"

Mặc dù đã biết được đáp án nhưng bà vẫn muốn hỏi, để một người yêu thừa nhận chuyện yêu sẽ tốt hơn người ngoài biết đó là yêu còn người trong cuộc lại chẳng thể nhận ra được tình yêu là gì.

Nghe bà Lê hỏi, hắn bỗng chốc im lặng vì trước giờ hắn rất ít khi nói ra những suy nghĩ hay cảm xúc trong lòng cho người khác biết vì hắn cũng đã quen với việc tự xoa dịu bản thân mình.

Nhưng lần này hắn sẽ lựa chọn việc nói ra tất cả cho bà Lê biết, hắn cũng đã nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của mình và hắn cũng nên thừa nhận tình cảm trong tim, bộc lộ nó ra bên ngoài cũng chẳng thể khiến hắn thiệt thòi gì cả.



Chậm rãi từng chút một, hắn lên tiếng.

"Thật sự con đã yêu cô ấy rồi, ban đầu chỉ là sự hứng thú và niềm vui khi cùng nhau chăm sóc con trai mà thôi và con cũng không nghĩ sẽ yêu cô ấy, nhưng cho đến khi con nhìn thấy cô ấy khóc. Lần đầu tiên con thấy một người lạc quan như cô ấy khóc một mình, lặng lẽ và lúc đó khi nhìn thấy cô ấy khóc như vậy, trong lòng con lại nóng ran lên và tự thấy khó chịu trong lòng."

"Con không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào nhưng khi nhìn cô ấy như thế trong lòng con không yên và muốn bảo vệ cô ấy. Kể từ sau lần đó, cái cảm giác muốn bảo vệ nó lại càng mạnh mẽ hơn, và lúc mà nghe thấy cô ấy vừa khóc vừa gọi tên con, lúc đó tim con như bị bóp nghẽn. Lúc đó con nghĩ chỉ là cảm xúc tình yêu nhất thời."

"Nhưng càng lúc nó lại càng rõ ràng hơn khiến con không thể nào phủ nhận tình cảm con dành cho cô ấy được nữa và đến tận bây giờ, tình cảm này đã không còn là thích nữa mà nó đã thật sự trở thành tình yêu và con thật sự rất muốn bảo vệ, che chở, yêu thương cô ấy!""

Một người ít nói như hắn vậy mà lại chịu nói ra hết tất cả những cảm xúc và suy nghĩ trong lòng bằng một câu trả lời rất dài thì bà Lê cũng có thể hiểu được, tình cảm của hắn là thật.

Và bà cũng rất yêu khi cả hai người họ đều kịp thời nhận ra thứ tình cảm trong lòng, dù chỉ là một cảm xúc nhỏ bé nhưng cả hai đã vô tình biến nó trở nên lớn hơn khiến tình cảm nhất thời trở thành tình yêu rất lớn.

"Vậy con có định sẽ đường hoàng rước con bé về nhà và cho con bé một cái đám cưới không?"

Có thể thời điểm này bà hỏi câu này có hơi vội vàng vì còn rất nhiều chuyện mà Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân vẫn chưa giải quyết xong nhưng trong lòng bà đã rất nôn nóng cho một đám cưới lớn của hai người.

Khi mà hai người cháu của mình chịu nói ra nỗi lòng cho bà nghe thì trong lời nói, dù chỉ nghe sơ qua bà cũng nhìn thấy được, cuộc hôn nhân tưởng chừng như không có kết quả này lại tạo ra một kỳ tích lớn đến thế.

Lý Cao Minh khi nghe được câu hỏi thì không hề suy nghĩ hay do dự, hắn nghiêm túc trả lời.

"Con sẽ cho cô ấy một cái đám cưới thật lớn để ngày trọng đại đó, cô ấy sẽ là người nổi bật nhất. Con sẽ làm điều này ngay sau khi những rắc rối được gỡ xuống!"

"Con chắc chắn chứ?"

"Con nói con sẽ làm, dì cứ ở nhà mà chờ đợi thiệp cưới đến đi!"

Bà Lê nghe xong liền cười khoái chí, nụ cười tươi rói trên môi như hàng ngàn bông hoa nở rộ, ánh nắng khẽ chiếu vào càng khiến nụ cười của bà Lê 'xinh đẹp' hơn.

Lý Cao Minh nhìn người dì của mình vui thì trong lòng cũng vui lây, hắn cũng rất mong ngày đó sẽ đến thật nhanh và để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy lời tuyên bố chủ quyền của hắn.