Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 21: Chương 23





"Não bị thương tổn, ai cũng không thể dám chắc?" Lương Duy áy náy mà nói: "Là tôi quá chủ quan."
"Đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, bằng không bệnh tình xấu đi, thần tiên cũng cứu không được!"
Giang Mính chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khó thở.
Cả người hắn đều bị tự trách nhấn chìm.

Thời điểm đến thời khắc này hắn mới ý thức được, an nhàn trãi qua cuộc sống với Kỷ Tầm mà nói là trí mạng.
Là hắn ích kỷ đem Kỷ Tầm đặt vào tình thế như hiện tại, mà chính hắn lại sa vào tình ái cùng với Kỷ Tầm.
Hắn yêu thích Kỷ Tầm của hiện tại, ngây thơ đơn thuần, không buồn không lo.
Giang Mính có thể ở trên người cậu tìm được chút vui sướng cùng ôn nhu, lại chưa bao giờ từng nghĩ vui sướng này có thể là muốn Kỷ Tầm đánh đổi trả giá cực đắt.
Một khắc cũng không dám trì hoãn.
Hắn nhanh chóng sai Trung thúc liên lạc đến bệnh viện tốt nhất, tận lực đem mọi biện pháp bảo mật đến tận cùng.
Mà chính hắn cũng rõ ràng, những thứ này đều là lừa mình dối người.

Một khi Kỷ Tầm rời khỏi nơi này, cậu liền không chỉ thuộc về một mình Giang Mính hắn nữa.
Nhưng hắn không có biện pháp nào khác, hắn không thể lấy sinh mệnh của Kỷ Tầm ra mạo hiểm.
Thời điểm Kỷ Tầm tỉnh lại, phát hiện trước mắt sự vật đều thập phần xa lạ.
Trần nhà là màu trắng, không có đèn trần ấm cúng, vách tường cũng là màu trắng, những thứ trang trí ở nhà đều không giống.
Cậu rất sợ.
Nhưng rất nhanh, một bàn tay cứng cáp ấm áp liền đặt lên mu bàn tay của cậu.

"Đừng sợ, Tiểu Tầm." Giang Mính thanh âm trầm thấp khàn khàn ghé vào lỗ tai cậu vang lên: "Tôi ở chỗ này."
Kỷ Tầm thoáng vừa quay đầu đã nhìn thấy lão công, lúc này mới an tâm lại.
"Đây là đâu nha?"
"Là bệnh viện." Giang Mính hôn lên mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tầm ngã bệnh."
Kỷ Tầm không rõ: "Sinh bệnh tìm bác sĩ Lương là tốt rồi nha "
"Lương Duy không có biện pháp" Giang Mính nói: "Chúng ta một chút nữa đi làm kiểm tra."
Kỷ Tầm cau mày nói: "Em bệnh rất nghiêm trọng?"
Cậu chỉ nhớ, chính mình thật giống bỗng nhiên đã ngủ, tỉnh lại liền tại trong bệnh viện.

Trước đây sinh bệnh cũng không có đến bệnh viện, có Giang Mính bên người cùng bác sĩ Lương tựa hồ là không gì không làm được, bệnh gì hắn đều có biện pháp.

Thế nhưng, hiện tại lão công lại nói, bác sĩ Lương cũng không có cách nào...
Không chờ Giang Mính trả lời, Kỷ Tầm trong mắt đã ngập nước: "Em có phải là đến bệnh nan y sắp chết rồi không?"
"Nói bậy!" Giang Mính vội vàng cắt đứt: "Nói nhăng nói cuội gì đấy? Chỉ là kiểm tra một chút vết thương sau đầu.

Không có vấn đề chúng ta liền về nhà."
"Anh đừng gạt em...!Trong ti vi đều nói như vậy, vai chính mắc phải bệnh không thể chữa tất cả mọi người liền dối gạt không nói..."
Giang Mính đến gần búng nhẹ lên trán Kỷ Tầm nói: "Đứa ngốc, lừa em làm cái gì? Không có việc gì cả."
"Sau này ít xem phim truyền hình lại, trong đầu toàn nghĩ những thứ gì."
Kỷ Tầm giơ tay xoa xoa con mắt, âm thanh oan oan ức ức: "Thật không phải là bệnh nan y?"
Giang Mính còn chưa đáp lại, đẩy cửa tiến vào bác sĩ trước trả lời: "Dĩ nhiên không phải bệnh nan y, chỉ là não bộ kiểm tra thông thường, cậu nên thả lỏng."
Giang Mính cũng nói: "Lời của bác sĩ em đã tin chưa."
Kỷ Tầm lúc này mới gật gật đầu: "Ừm."
Cùng bác sĩ tiến vào cùng nhiều người khác, cậu lần đầu tiên mất trí nhớ lại ở trong không gian nhỏ cùng nhiều người xa lạ như vậy, trong lòng có chút sợ, theo bản năng mà nắm chặt tay Giang Mính.
Giang Mính nắm chặt lại tay cậu an ủi: "Không có chuyện gì, chỉ là một cái kiểm tra bình thường.

Tiểu Tầm phối hợp bác sĩ trả lời một vài vấn đề, sau đó nằm ở trên giường nhắm mắt lại thả lỏng là được."
"Sẽ đau sao?"
Bác sĩ đáp: "Sẽ không đau."
"Muốn tiêm sao?"
Bác sĩ đáp: "Không tiêm.

Thế nhưng phải lấy ít máu.

Chỉ kim tiêm mới rút được máu."
Kỷ Tầm lập tức liền trốn đến bên người Giang Mính.
Bác sĩ cười nói: "lúc nãy cậu ngủ tôi đã lấy máu xong rồ." Hắn vỗ vỗ tay phải của chính mình, ra hiệu Kỷ Tầm xem xem cánh tay.
Giang Mính thay Kỷ Tầm đem ống tay áo vén lên lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.

Kỷ Tầm nhìn thấy ngay khuỷu tay quả nhiên có một cái lỗ kim châm nhỏ, xung quanh còn có một mảnh nhỏ máu ứ đọng.

"Chỉ có lấy máu mới đau nên ngay lúc em ngủ đã lấy rồi." Giang Mính ôm eo cậu nói: "Cho nên đừng sợ.

Tôi cũng luôn luôn ở đây."
"Ừm." Kỷ Tầm gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Vậy em không sợ nữa."
Bước kiểm tra tiếp theo có chút phức tạp, bác sĩ đầu tiên là đơn độc cùng Kỷ Tầm hàn huyên gần tới nửa giờ, làm bài test tâm lý nhỏ, sau đó mới chuẩn bị máy móc xem hình kiểm tra.

Trong lúc này Kỷ Tầm xác thực chỉ cần nằm là được, sau khi hạng mục thứ nhất kiểm tra hoàn thành cậu liền triệt để buông lỏng.

Chỉ có Giang Mính chờ ở bên ngoài mới cảm thụ tâm lý chờ đợi bất an dày vò.
Khi kiểm tra xong toàn bộ đã là chạng vạng tối, cơm tối là người từ trong nhà mang tới.

Kỷ Tầm khẩu vị không tệ liền uống cạn sạch bát canh lớn, thỏa mãn ợ một cái đã no.

Ngược lại không có biểu hiện của khó chịu.
Giang Mính chính mình lung tung ăn vội hai đũa cơm liền thu thập bát đũa.
Kỷ Tầm dùng nĩa cái xiên một khối thịt bưởi đã lột sẵn vỏ vừa ăn một bên hỏi: "Kiểm tra làm xong có phải là là có thể về nhà a?"
"Trước khi chưa có kết quả không thể trở về, còn ở tại bệnh viện thêm hai ngày mới được."
Kỷ Tầm bĩu môi: "Cũng được, nhưng vậy...vậy Nãi Cầu làm sao bây giờ nha, em không ở nhà ai đút nó ăn a."
"Có Trung thúc chăm."
"Cũng đúng." Kỷ Tầm lại hỏi: "Vậy lão công phải cùng em ở bệnh viện mới được, em một người, sẽ sợ a."
"Tôi đương nhiên ở đây cùng em." Giang Mính một lần nữa ngồi trở lại bên giường, tiếp tục lột nửa quả bưởi còn lại cho Kỷ Tầm: "Phải xác nhận Tiểu Tầm không có chuyện gì trước, tôi nơi nào cũng không đi."
Kỷ Tầm lúc bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ không rõ ràng bênh tình nên chưa có cho cậu thuốc uống.

Chính cậu sau khi tỉnh lại cũng không có biểu hiện gì là không thoải mái, có thể ăn có thể uống có thể ngủ.

Hiện tại cũng chỉ mặc áo bệnh nhân mới biết là cậu có bệnh.
Giang Mính tại trong bệnh viện ở cạnh cậu ngủ một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài mặt trời đã lên cao, tuyết cũng tan bớt, Kỷ Tầm nằm nhoài cửa sổ nhìn hoa viên trong bệnh viện đến thất thần.
Giang Mính đi tới bên cạnh cũng nhìn một chút cảnh sắc ngoài cửa sổ hỏi cậu: "Muốn xuống đi dạo sao?"
Kỷ Tầm phục hồi tinh thần lại, vừa định gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước gặp tình huống kia lại lắc đầu: "Không muốn, bên ngoài không an toàn, không muốn để cho anh lo lắng."
Giang Mính nhếch lên khóe miệng, quỷ thần xui khiến nói: "Tiểu Tầm muốn đi nơi khác chơi không?" Hắn ôm chầm Kỷ Tầm, hôn một cái trán lên trán của cậu: "Đi đến một chỗ phong cảnh đẹp, nơi không có người xấu, ở nơi đó, em muốn ra ngoài chơi lúc nào cũng được."
"Được nha!!!" Kỷ Tầm đến cùng vẫn là không thích ở mãi trong nhà, vừa nghe đến đề nghị này đôi mắt lập tức sáng lên: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nha!"
Giang Mính đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị "tuần trăng mật" hai chữ này đập một cái.

Nói thật hắn cũng không nghĩ tới chuyện này, hiện tại được Kỷ Tầm nhắc đến, liền nghiêm túc suy tính.
Hắn lại không muốn Kỷ Tầm bị tìm ra, cũng không muốn đem Kỷ Tầm buồn chán ở nhà không được ra cửa.

Mà bây giờ chỉ còn có con đường này bày ở trước mắt, chính là dẫn cậu xuất ngoại.


Đi đến một nơi không ai quen biết sống một cuộc sống thật tốt, e rằng như vậy mới có thể giấu suốt đời.
Nếu như cuối cùng kết quả kiểm tra không có vấn đề lớn.

Liền như vậy cùng cậu bay ra nước ngoài.
Chỉ cần Kỷ Tầm ký ức vĩnh viễn không khôi phục, hắn liền có bản lĩnh đem người này giấu cả đời.
Thiết tưởng đến tương lai một hồi, cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ sung sướng cùng thoải mái.

Giống trước đè áp được mây đen cuồng cuộng trong lòng thành bình yên.
Kỷ Tầm ở phòng bệnh đặc biệt, Giang Mính dùng quan hệ mới đem giấu được thân phận của cậu.

Thủ tục nằm viện có liên quan trực tiếp với Kỷ Tầm, hắn không có mượn tay người khác chuẩn bị, đều là tự thân hắn đi làm.
Bồi Kỷ Tầm dùng qua điểm tâm, hắn liền không thể không chạy đi làm thủ túc khác cho xong.

Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú đặc biệt cùng phòng khám cấp cứu chỉ có cách một đoạn ngắn.

Thời điểm hắn đi ngang phòng cấp cứu vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đứng ở cửa.

Một nhóm bác sĩ cùng y tá đứng trước cửa chờ tiếp ứng, chờ bệnh nhân trên xe cứu thương được khiêng xuống liền tiếp nhận.
Tựa hồ là một nhân vật quan trọng.
Giang Mính hiếu kỳ liếc mắt nhìn, người nằm trên giường cấp cứu là một lão nhân tóc đã râm bạc.

Lão nhân đã hoàn toàn không còn ý thức, một bên cạnh nhi nữ khóc lóc hô hoán, hiển nhiên bệnh tình trầm trọng nguy hiểm.
Giang Mính nguyên bản không để ý lắm, nhưng hắn vừa xoay người bước đi, bên trong một ý nghĩ bỗng nhiên chợt lóe.
Ông lão kia hắn cũng biết.
Hắn lúc điều tra bối cảnh Kỷ Tầm liền biết, Kỷ Tầm có một người gia gia thương cậu hết mực.
Kỷ Tầm lúc nhỏ chụp rất nhiều hình, có không ít đều là cùng gia gia chụp chung.
Mà hiện tại lão nhân ở trước mắt được đưa vào phòng cấp cứu thập phần giống gia gia trong ảnh kia chụp cùng Kỷ Tầm, chỉ là già hơn đi rất nhiều.
Giang Mính không thể hoàn toàn xác nhận suy đoán của chính mình, hắn đi theo phía sau đám người kia.

Thần sắc hoang mang, mãi đến tận khi đèn phòng cấp cứu sáng lên, trên hành lang liền chỉ còn dư lại một đôi vợ chồng trung niên, nữ nhân bất lực ngã vào bên người chồng, trượng phu cũng chỉ có thể dựa vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Giang Mính càng không dám đi về phía trước một bước.
Bởi vì hắn cực kỳ rõ ràng, trước mắt hai trưởng bối tuyệt vọng kia, chính là ba mẹ của Kỷ Tầm..