Cá Này Không Dễ Câu, Mộ Ngạn Dương Anh Đợi Đấy!

Chương 26: Bám riết không buông



Quan Thư Ân bỏ mặc Mộ Ngạn Dương tay xách nách mang phía sau, một đường tiến thẳng ra đường lớn giơ tay vẫy xe.

Nhưng lạ thay hôm nay đám tài xế kia hình như đều trúng số hay sao đấy? Không một ai chịu dừng lại tiếp nhận cô.

Qua vài phút cuối cùng cũng có một chiếc xe chịu dừng lại, Quan Thư Ân chưa kịp vui mừng đã phải xa sầm mặt, bởi chủ nhân chiếc xe chính là người cô muốn tránh xa.

Cửa kính ghế phụ hạ xuống, Mộ Ngạn Dương ngó đầu qua vẻ mặt nén cười nói:

"Ngoài anh ra không ai dám chở em đâu."

Quan Thư Ân không cho là đúng, cô thì sao chứ? Mỹ nữ xinh đẹp động lòng đàn ông xếp hàng chật cả khu phố cầu cô ngồi lên xe còn không được đấy.

Thấy Quan Thư Ân vẫn kiên quyết không chịu đi chung xe cùng mình, Mộ Ngạn Dương buộc phải xuống xe.

"Em ăn mặc thế này bọn họ đều bị dọa sợ cả rồi."

Cô ăn mặc thế nào? Nghe Mộ Ngạn Dương nói Quan Thư Ân ngờ vực cúi đầu nhìn lại bản thân, không nhìn đến thì thôi, vừa nhìn tới liền chết đứng.

Cô thế mà vẫn mặc nguyên đồ từ hồ bơi, chẳng trách đứng đây một dạo cứ thấy lạnh run người.

Quan Thư Ân quay sang đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Mộ Ngạn Dương, oán trách vì sự xuất hiện của anh ta làm đầu óc cô rối loạn.

Mộ Ngạn Dương mở sẵn cửa ghế phụ, đứng gọn sang một bên: "Em ghét anh chứ đâu ghét chính mình? Đừng xa đi bộ về anh không dám đảo bảo chân em lành lặn đâu."

Anh ta cũng biết mình bị ghét cơ đấy, Quan Thư Ân mài mũi dép xuống mặt đường tính toán.

Toàn bộ những gì cô có thể mặc đã ở trên xe Mộ Ngạn Dương rồi, người ngay thì không dám cho cô lên xe còn người gian thì...

Nghĩ tới đây Quan Thư Ân đã thông suốt, nhưng vẫn cố tỏ ra ngạo mạn nói: "Tôi có đầy cách để về nhà, chẳng qua nể mặt ông nội Mộ giữ mặt mũi cho anh thôi."

Mộ Ngạn Dương để rước được người không tiếc phối hợp thuận theo: "Vậy anh phải cảm ơn ông nội một tiếng rồi."

Quan Thư Ân liếc xéo Mộ Ngạn Dương một cái, sau đó dưới tầm mắt vui vẻ của anh ta đi xuống ghế sau đặt tay lên nắm cửa.

Khoan đã sao không mở được thế này? Quan Thư Ân kéo đến phát bực cánh cửa vẫn không hề xi nhê, cô quay đầu lại nhìn tên đầu sỏ nghiến răng.

Thì ra anh ta đã có phòng bị từ trước, chẳng trách ung dung nhìn cô giống như một trò hề.

Đáp lại cái nhìn đầy yêu thương của Quan Thư Ân, Mộ Ngạn Dương khẽ nhún vai.

Quan Thư Ân sầm mặt đi lên, trước khi cúi người ngồi lên xe ác độc đá mạnh vào chân Mộ Ngạn Dương, lập tức bên tai truyền tới hiệu ứng âm thanh chân thực:



"Á..."

Trên chiếc quần âu đen phẳng phiu hằn lên hoa văn dưới đế dép trắng xóa bắt mắt, Mộ Ngạn Dương ấm ức cúi người xoa bắp chân:

"Em muốn ám sát chồng à?"

Bàn tay thắt dây an toàn của Quan Thư Ân dừng lại, ngữ điệu lạnh nhạt đối đáp:

"Mộ tổng ai ký giấy xuất viện cho anh vậy? Chấn thương sau đầu chưa hồi phục tốt nhất đừng chạy lung tung."

Mộ Ngạn Dương lau đi vết bẩn trên quần, ngồi vào vị trí lái xe buồn bã nói: "Em đấy chỉ biết vô tình với anh."

Quan Thư Ân hạ mắt từ chối nói thêm cùng Mộ Ngạn Dương, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi đưa mắt nhìn ra ngoài đường.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trường Phong Độ

2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

4. Trời Sinh Một Cặp

=====================================

Để tránh Quan Thư Ân không vui, Mộ Ngạn Dương rất biết điều chuyên tâm lái xe.

Khu nghỉ dưỡng cao cấp nằm ở ngoại thành, phải lái xe mất hai giờ mới vào được trung tâm thành phố, nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ Mộ Ngạn Dương quay sang định hỏi xem Quan Thư Ân muốn ăn gì đó không? Nhưng lại phát hiện ra cô đã ngủ say.

Nhìn chiếc áo choàng ẩm ướt trên người cô, Mộ Ngạn Dương tăng nhiệt độ điều hòa lên, đoạn đường sau đó đều đi với tốc độ rất chậm.

Quan Thư Ân ngủ một mạch từ lúc trời còn sáng tới khi trời sẩm tối mới mơ màng tỉnh dậy, cùng thời điểm nghe được Mộ Ngạn Dương hỏi mình:

"Bọn họ ở đây suốt sao?"

Cô dụi dụi hai mắt, giọng ngái ngủ trả lời: "Giống anh đau lòng cho Ân Tiểu Lam mà."



Mộ Ngạn Dương trầm tư, anh không biết rằng đã nửa tháng trôi qua mà đám fan cuồng của Ân Tiểu Lam vẫn còn làm phiền Quan Thư Ân.

Anh nặng nề thở dài, cô giận anh, ghét anh cũng phải thôi, là anh bất công với cô.

"Anh lái xe đi đâu đấy?" Mắt thấy Mộ Ngạn Dương cho xe quay đầu thắc mắc hỏi.

Mộ Ngạn Dương nói: "Đưa em về Quan gia."

Quan Thư Ân quan sát động tĩnh của đám người kia, rồi lại nhìn vào đồng hồ trên tay nhỏ giọng: "Đợi một lát, bọn họ sắp đi rồi."

Bố mẹ cô về được vài hôm lại phải ra nước ngoài rồi, còn anh trai thì bận từ sáng tới khuya, có về đó nhà cũng trống trải chi bằng cô ở trong căn hộ của mình tùy ý ăn ngủ còn hơn.

Đúng như Quan Thư Ân dự đoán, chưa đầy năm phút tiếp đó đám fan não tàn của Ân Tiểu Lam không ai bảo ai lũ lượt ra về.

Ánh mắt Mộ Ngạn Dương hiện lên tia kinh ngạc, phải để ý lắm mới tường tận nắm bắt như vậy.

"Rảnh rỗi mà, em thành người thất nghiệp rồi." Quan Thư Ân cười rộ lên, vừa nói vừa tháo dây an toàn.

Mộ Ngạn Dương lúc đầu còn lo lắng, sau khi thấy gương mặt cô hoàn toàn bình ổn mới an tâm.

Hai người một trước một sau xuống xe, Quan Thư Ân nhận lấy vali từ tay Mộ Ngạn Dương ngăn chặn ý định theo cô lên nhà:

"Anh không cần đi cùng em đâu."

Mộ Ngạn Dương chợt im lặng, sau cùng đôi chân đứng yên tại chỗ dõi theo bóng lưng Quan Thư Ân mỗi lúc một xa.

"Ting...ting."

Quan Thư Ân tắm rửa xong quấn khăn thành cục lớn trên đầu, lúc đi ra phòng ngủ màn hình di động chợt sáng lên.

Số hiển thị là của Mộ Ngạn Dương, cô tò mò cầm lên xem thử.

Anh ta gửi cho cô đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Ân Tiểu Lam và người đại diện, kèm theo đó là lời xin lỗi cô.

Biết ngay anh ta có bằng chứng mà bao che mà... Khoan đã đây là muốn cho cô tự định đoạt sao?

Không rõ khi Mộ Ngạn Dương đi tới quyết định này nghĩ gì nhỉ? Cảm thấy cô lương thiện buông tay cho cô ta ư?

Quan Thư Ân cười khẩy, nếu vậy phụ sự kỳ vọng của Mộ Ngạn Dương rồi, cô không những nhỏ nhen ích kỷ còn có thù tất báo.

Cô đem đoạn ghi âm có được đồng loạt gửi cho tất cả các tòa soạn lớn nhỏ, rồi ung dung chờ đợi làn sóng dữ dội nổi lên.