Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 137



Hai ngày trước ngày thành hôn, Tiêu tiểu thư không chịu nổi tiếng nhộn nhịp ở cách vách, vừa khóc vừa đập đồ, Tiêu phu nhân không nhìn nổi phải phái người đưa con gái đến nhà tỷ tỷ của mình, chờ hôn sự này kết thúc mới đón về.

Hình Phong cũng không có ở đây.

Ba ngày trước hắn được hoàng thượng phái đi Lư Châu làm việc, công chúa An Minh cũng đi theo.

Mắt không thấy lòng không phiền, cũng dễ chịu hơn một chút, hai nhà Hình Vương liền kề nhau, ngày thường có gì rộn ràng đều nghe thấy huống chi là đại hôn.

Mấy năm nay Hình Phong có tình cảm gì với người ta, trong lòng Hình phu nhân rất hiểu rõ, là chân thành đối đãi, vốn dĩ bản thân mình cũng làm chủ quyết định mối hôn nhân này nhưng sau khi tới Lâm An, quan hệ giữa hai nhà Hình Vương lại không bằng như trước kia.

Lão gia Hình gia bước vào Bộ Hình, gót chân dần dần đứng vững, Hình Phong lại trúng Bảng Nhãn, được ghi tên vào Viện Hàn Lâm, ai cũng đang đi lên dốc.

Lại ngó nhìn Vương gia, không ai có tương lai.

Không chỉ không giúp được Hình gia, mà đại phu nhân đại phòng còn năm lần bảy lượt tới tìm bà, muốn bà hỗ trợ cho đại gia của Vương gia tìm một chức quan thực sự trong cung.

Từ trước đến nay Hình gia bà luôn luôn trọng sách, không mang tai mang tiếng, càng không có chút nhược điểm nào, gia phong mấy đời tích góp được, sao có thể làm ô uế chỉ vì một người ngoài.

Trong lòng Hình phu nhân dần dần có bất mãn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi, tất cả đều được xây dựng trên lợi ích, hôn nhân chú ý đến môn đăng hộ đối, mình có bản lĩnh thì tìm một mối hôn sự tốt, không có bản lĩnh thì tìm một nhà tương đương với mình, không ai muốn người khác trèo cao vào nhà mình.

Thấy Vương gia không hề có tiến bộ chút nào, trong lòng Hình phu nhân đã có suy nghĩ, biết được An Minh công chúa có ý với Hình Phong nên hoàn toàn dao động.

Thế nhưng Hình Phong đã có tình cảm, sống chết không muốn.

Hình Phu nhân không ép con nhưng cũng không muốn vội vàng đi cầu hôn, trước khi cầu hôn chỉ là một hôn ước bằng miệng, có được hay không chỉ cần nói một câu, đã cầu hôn nhất định phải tới cưới, một năm lại kéo dài một năm, thành kiến của Hhình phu nhân với Vương gia càng lúc càng nặng, mắt nhìn Vân Nương cũng càng ngày càng không vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, Hình phu nhân đều không ưa nổi.

Một tiểu cô nương lớn lên quá xinh đẹp, không phải chuyện tốt mà chỉ là một đống phiền phức.

Quả nhiên đúng như bà nghĩ, theo nó dần dần lớn lên, người bên ngoài cũng bắt đầu nhớ thương, lời đồn đại không ngừng, hơn nữa nó lại là người không biết quy tắc, thích ra ngoài lộ mặt, đi dạo khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hình gia đang vào thời điểm mấu chốt để làm rạng rỡ tổ tông, không chấp nhận được nửa khuyết điểm, người như thế, làm sao làm con dâu Hình gia bà được.

Hình phu nhân chết cũng không muốn hạ miệng.

Mãi cho đến khi nghe nói Vương Nhung Thiên đã trở về, lập công, phong làm tướng quân, Hình Phong bèn đến trước mặt bà, quỳ xuống cầu xin bà để bà đi cầu hôn.

Thấy con trai còn chưa hết hy vọng, lại nhìn Vương gia cũng được bệ hạ thưởng thức, cuối cùng Hình phu nhân cũng hạ miệng, đi tới Vương gia hỏi thăm.

Nhưng nhị phu nhân kia nói một câu: “Không gấp.” Rõ ràng là đang làm giá với bà.

Đã gần mười bảy rồi, không gấp mới lạ.

Hình phu nhân còn đang nghĩ khi nào tốt để đi cầu hôn thì nghe nói lời đồn giữa Vân Nương và thế tử Bùi gia, cũng không phải lời đồn đại, là Hình phu nhân tận mắt nhìn thấy.

Ngay trước cửa quán trà, hai người lôi lôi kéo kéo lẫn nhau.

Bao nhiêu người đều nhìn thấy, bạn bè còn hỏi bà một câu: “Không phải tam tiểu thư Vương gia đã hứa hôn cho Phong ca nhi sao, lui hôn khi nào vậy, sao cùng Bùi gia…”

Bà xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, mặt mũi cũng không biết đặt ở đâu.

Cho dù gia thế Vương gia có tốt đến đâu, Hình gia bà cũng không đi cưới người không biết kiểm điểm như vậy, Hình Phong có quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng, muốn cưới tam tiểu thư đó, trừ phi bà chết trước.

Vốn tưởng rằng Vương gia cùng đường, tất nhiên Vương lão phu nhân sẽ tìm tới cửa, bà cũng nghĩ kỹ các lý do từ chối thoái thác rồi, kết quả lại không đợi đến khi Vương lão phu nhân tới cửa mà lại đợi được chuyện Bùi gia đến Vương gia cầu hôn.

Hình phu nhân biết Vương gia và Bùi gia đều có hôn ước ở trong người, không có khả năng có tư tình kia, có lẽ Bùi An kia cũng chỉ ham mê sắc đẹp của con bé kia, chơi đùa với nó, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Bùi gia tới cửa cầu hôn thật.

Ngày đính hôn, Hình phu nhân đã nói với Hình Phong: “Một người lả lơi ong bướm như thế, con còn nhớ nhung gì nó nữa, tìm một cô nương chân chính xứng đôi với con…”

Giọng nói Hình Phong chợt mạnh lên: “Xin mẫu thân ăn nói thận trọng.”

Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên Hình Phong nhìn bà với vẻ mặt như vậy, giống như nhìn một con người xa lạ, trong mắt không hề có tình cảm, Hình phu nhân sửng sốt, tức giận ném chén trà ngay tại chỗ.

Hình Phong không nói một câu, xoay người rời đi. Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai mẹ con bắt đầu có ngăn cách.

Bây giờ đã trôi qua bốn tháng, Hình Phong có thể tránh bà lúc nào là tránh lúc đó, vẫn không cách nào quên.

Dù trong lòng Hình phu nhân cực kỳ hận Vân Nương thì cũng không dám ở trước mặt Hình Phong nói nửa câu không phải, lúc này người không có ở trong phủ, nghe bên cạnh truyền đến tiếng rộn ràng, không nhịn nổi, ngữ khí chua xót, châm chọc nói: “Nằm mơ cũng không được trèo cao như thế này, hẳn là hào hứng lắm, phải xử lý một hồi cho tốt.”

Vương gia náo nhiệt là vì trong phủ có khách phương xa tới, Khương phu nhân - phu nhân Tri châu Giang Lăng, còn có nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân ở Quả Châu, ông cụ Cố, cậu mợ, biểu ca Cố gia, tổng cộng hơn mười người tới, trước cửa đặt một chuỗi pháo trúc, đoàn người vô cùng nhộn nhịp tiến vào phủ.

Một ngày trước khi thành thân, những gì nên chuẩn bị đã sẵn sàng, chỉ chờ bóng đêm rơi xuống ngày mai xuất giá, mấy cô nương ngồi trong phòng cũng không có chuyện gì làm.

Nghe nói ông ngoại, cậu mợ, còn cả biểu ca cũng tới, Vân Nương vội vàng đi tới viện của nhị gia và nhị phu nhân.

Ông cụ Cố nhìn thấy Vân Nương, vẻ mặt vui mừng, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi cười nói: “Lúc trước cháu vừa mới sinh ra, bà ngoại ôm cháu vào ngực là khen ngay, nói trong phòng Vương gia sắp có mỹ nhân xuất hiện, quả nhiên, Vân tỷ nhi càng lớn càng duyên dáng…”

Bà ngoại của Vân Nương đã qua đời từ rất sớm, ông cụ Cố vẫn canh giữ ở biên quan, bây giờ tuổi tác đã cao, bên cạnh hoàng đế lại có Bùi quốc công phụ tá cho nên ba năm trước đã từ quan.

Bây giờ phần lớn thuộc hạ đều ở dưới trướng Vương Nhung Thiên, coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Cậu của Cố gia nhậm chức Tri Châu ở Quả Châu, một năm có thể đến Lâm An một lần, mỗi lần đều nghỉ ngơi ở Vương gia, thăm nhị phu nhân và Vân Nương, nhưng cô nương thay đổi rất nhanh, mỗi năm mỗi vẻ, đi theo phụ họa nói: “Đất đai Lâm An nuôi người.”

Mợ không đồng ý: “Đất đai có tốt đến đâu cũng phải có hạt giống, đây rõ ràng là gốc rễ tốt.”

Một người thay phiên nhau khen ngợi một lượt, Vân Nương đỏ mặt, được nhị phu nhân kêu trở về viện: “Đi nghỉ ngơi một lát đi, ban đêm không có thời gian cho con ngủ đâu.”

Ngày mai sắp lấy chồng, trái tim Vân Nương đập thình thịch, làm sao mà ngủ được.

Thanh Ngọc đỡ nàng nằm trên giường: “Chủ tử ngủ không được cũng phải nhắm mắt một lát, tới buổi tối người càng không ngủ được, chính ngọ ngày mai cô gia mới đến đón người, ban ngày bái đường thành thân, nhất định người sẽ bận rộn lắm, ban đêm còn phải động phòng, cũng không biết sẽ kéo dài đến khi nào, tính ra, người phải thức cả một ngày một đêm đấy…”

Thanh Ngọc bùm bùm nói nguyên một câu dài, Vân Nương cũng chỉ nghe được hai chữ “động phòng”, lại nhớ tới câu nói Bùi An nói bên tai mình vào đêm đó “để dành động phòng đi”, chỉ cảm thấy mặt đỏ tía tai, tim đập nhanh hơn, bất đắc dĩ xoay người che mặt lên gối đầu, giọng nói mơ hồ không rõ, than thở một tiếng: “Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác lúc trước của đại tỷ tỷ rồi.”

Lúc này rồi sao mà ngủ được nữa.

Thanh Ngọc thấy dáng vẻ này của nàng, khuyên giải nói: “Chủ tử tự mình ước lượng đi, đừng để đến lúc đó cô gia mở khăn voan lại thấy đôi mắt gấu trúc của chủ tử đầu tiên.”

Vân Nương:...

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không có cô gái nào không muốn làm cô dâu xinh đẹp, Vân Nương đành phải vứt bỏ những thứ lung tung lộn xộn trong đầu, nhắm mắt lại, ép bản thân mình đi vào giấc ngủ.

Lăn qua lộn lại một hồi, quả thật ngủ được thật, lúc mở mắt ra sắc trời đã tối đen, trong phòng có thắp ngọn đèn dầu sáng bưng, người bên ngoài bận bận rộn rộn, đi tới đi lui giống như ban ngày.

Thanh Ngọc đang kiểm kê đồ đạc trong phòng, quay đầu lại nhìn thấy nàng ngồi dậy khỏi giường, vội vàng đi qua đỡ lấy nàng: “Ma ma tới hai lần, nô tỳ không đành lòng gọi người, muốn cho người ngủ một giấc cho đã, bây giờ người tỉnh rồi, chúng ta phải bắt đầu thay áo cưới, trang điểm…”

Ngủ một giấc, tinh thần Vân Nương tốt hơn rất nhiều, ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe tiếng bận rộn của nha hoàn bà tử bên cạnh, cảm giác căng thẳng kia lại kéo đến.

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới chuẩn bị xong xuôi, ma ma trang điểm là người Vương lão phu nhân nhờ người mời ra từ trong cung, đôi tay linh hoạt, sợi tóc chỉnh tề, búi tóc phức tạp nhưng đẹp đẽ, một sợi cũng không rối.

Vừa mới trang điểm xong, đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư cũng tới đây.

Đại tiểu thư đã chải tóc phụ nhân, đến trước mặt nàng, tiến lên định nghiêng người nhìn nàng, khẽ trêu: “Hôm nay tân nương tử đẹp quá.”

Vân Nương đang định cười, ma ma đưa một mảnh hoa son đến môi nàng: “Tam tiểu thư mở miệng.”

Vân Nương ngoan ngoãn mở miệng.

Cánh son đỏ bừng được nàng ngậm lên cánh môi, hơi hơi nhấp một cái, dáng vẻ vừa yêu kiều vừa quyến rũ, đại tiểu thư ngây ngốc ngay tức khắc, thở dài nói: “Lúc trước ta luôn nghĩ rốt cuộc trên đời này có cô nương như thế nào mới xứng đôi với vị Trạng Nguyên Bùi gia kia, về sau lại chứng minh ánh mắt của ngài ấy cũng không kém, liếc mắt một cái là nhìn trúng một mỹ nhân tuyệt sắc, bây giờ nhìn thấy, đúng là hợp với tin đồn bên ngoài, một đôi trời sinh, hai người xứng đáng nắm cùng một ổ chăn, nhìn khuôn mặt lẫn nhau, ai cũng không chịu thiệt thòi, ai cũng đừng đi ra ngoài gây họa cho ai…”

Vân Nương:...

Vân Nương muốn trả lời nhưng bà tử không cho phép, phải ngậm tiếp, để cho đại tiểu thư và mấy tiểu thư quan sát.

Bên ngoài có tiếng gà gáy truyền đến, trời đã sắp sáng rồi.

Bà tử đưa tay rút mảnh hoa son trên môi nàng, thấy màu son in đều lên trên môi, hài lòng nói: “Được rồi, tam tiểu thư chờ cô gia đến đón đi.”