Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 126



Đôi khuyên tai ngọc trắng nho nhỏ giống như hạt đậu, treo trên vành tai đầy đặn, bóng loáng trắng nõn, làn da cũng không khác bao nhiêu, không hề có tì vết.

Có lẽ ở trong quân doanh quá lâu, thô lỗ quen rồi, bất thình lình nhìn thấy một thứ tinh tế như vậy, trong lòng không khỏi khẽ động, theo giọng nói của Triệu Viêm ghé mắt nhìn về phía đối phương.

Suýt nữa té ngã một cái Vân Nương vẫn còn hết hồn, trong lòng nhớ đến ngàn vạn lần đừng quấy rầy người bên trong, ai ngờ lại gặp phải Triệu Viêm.

Một tiếng tam cô nương, tám phần Hình là phu nhân bên trong cũng nghe được.

Vân Nương có quen biết Triệu Viêm, là con út của hoàng đế, một tiểu vương gia nhàn hạ ở thành Lâm An, nổi danh ăn chơi trác táng, các công tử cô nương ở thành Lâm An, chỉ cần có một chút danh tiếng đều sẽ biết.

Vân Nương vội vàng ngồi xổm thi lễ: “Vương gia.”

“Miễn lễ.” Triệu Viêm không nhìn thấy hai người đụng vào nhau như thế nào, lúc này chỉ thấy tay Bùi An đang đỡ cô nương nhà người ta, trong đầu mây bay cuồn cuộn, không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi: “Thì ra Bùi huynh có quen biết với tam cô nương…”

Nhưng không phải vừa rồi hắn còn hỏi mình…

Nghe hắn gọi Bùi huynh một tiếng, Vân Nương sửng sốt mới ý thức được khuỷu tay của mình còn được người ta đỡ, vội vàng quay đầu đi, vừa lúc bắt gặp ánh mắt rơi vào mặt nàng.

Đối phương cũng không vì vậy mà né tránh, ngược lại khi nhìn thấy chính diện, ánh mắt càng trắng trợn táo bạo hơn.

Liếc mắt một cái có thể gọi là kinh ngạc vì quá đẹp, lại nhìn kỹ, ngũ quan tinh tế, màu da trắng nõn, con ngươi như quả nho rửa sạch, không có chỗ nào để soi mói, vả lại càng nhìn càng mê…

Đuôi lông mày Bùi An nhẹ nhàng giương lên, đệ nhất mỹ nhân Lâm An, quả thật danh bất hư truyền...

Hắn giữ khuỷu tay nàng quên buông, Vân Nương cũng quên cả việc dời tay.

Họ Bùi, có thể làm cho tiểu vương gia gọi một tiếng huynh Bùi, trong thành Lâm An cũng chỉ có thế tử phủ Quốc công, Bùi An.

Vừa rồi Vân Nương mới nghe đại tỷ tỷ nói, bây giờ gặp được người thật, chỉ cảm thấy vẫn là kiến thức của mình quá nông cạn, khuôn mặt trước mặt ngoại trừ tinh tế xinh đẹp, trong chốc lát Vân Nương không nghĩ ra từ ngữ trau chuốt nào khác để miêu tả lại.

Ánh mắt hai người đều để lệ sự bất ngờ, không khỏi va vào nhau, trong ngực nàng đập thình thịc h, đang muốn nghiêng đầu thì đột nhiên thấy khóe môi hắn nhếch lên, chào hỏi: “Xin chào tam cô nương.”

Bùi An không cười còn tốt, lúc cười rộ lên mặt mày còn sáng sủa hơn mặt trời trên đầu, cuối cùng Vân Nương được tâm tình của đại tỷ tỷ khi nói đến hắn, đây đâu chỉ là lang quân mặt ngọc, rõ là một tên yêu nghiệt quyến rũ linh hồn người ta mà.

Không hổ là Trạng Nguyên do chính tay hoàng đế khâm điểm,

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc này y còn đỡ cánh tay mình, Vân Nương không hiểu sao bên tai hơi nóng lên một chút, ngồi xổm lễ nói: “Bùi công tử.”

Bùi An cũng ý thức được, hơi hơi rụt tay lại, buông ra trước hỏi một câu: “Đứng vững chưa?”

Giọng nói trầm nhưng trong trẻo, giống như tiếng nước nhỏ giọt từ chiếc đồng hồ cát trong phòng nàng, vừa trong trẻo vừa dễ nghe, vẻ bề ngoài này lại đứng đầu, trách không được nổi tiếng gần xa.

Người đến người đi trước cửa, Vân Nương vội vàng lui ra hai bước, gật đầu lại rồi nói một câu: “Cảm ơn.” Quay đầu lại đang muốn đi tìm đại cô nương, không thấy đại cô nương đâu nhưng lại thấy Hình phu nhân và khuê mật đi ra trước.

Vân Nương:...

Cùng lúc đó, đối diện Bùi An cũng vang lên một tiếng: “Bùi Lang…”

Hai người quay đầu lại lần nữa, không hề bất ngờ lại đụng phải nhau.

Bùi An:...

Vân Nương...

Cứ như vậy năm lần bảy lượt, đại khái cũng là duyên phận, nhất là nhìn thấy bước chân cô nương Tiêu càng lúc càng gần, không đợi Vân Nương khôi phục tinh thần, Bùi An đã đỡ lấy cánh tay nàng trước, mang theo nàng xoay người: “Tam cô nương đến đón Vương tướng quân sao?”

Bước chân Vân Nương hơi chậm, phụ thân mang họ Vương thật, nhưng chỉ là một thiên hộ.

Dường như hắn hiểu được sự nghi hoặc của nàng, tay kéo khuỷu tay dẫn vào trong, nói: “Thánh chỉ đã ban xuống, phụ thân nàng được phong làm tướng quân, bệ hạ đã gọi ông vào cung phục mệnh rồi, lúc này nàng đi đón cũng không thấy được.”

Nàng không thấy được, không sao cả, nhưng nơi nàng đi không phải hướng này…

Vân Nương dừng bước, muốn né tránh sự dìu dắt của hắn, Hình phu nhân đối diện chợt đi ra, làm giống như không biết nàng, cũng không thèm liếc mắt một cái, ngược lại mấy người bên cạnh thì hóng chuyện lén liếc qua.

Đầu Vân Nương “đùng” một tiếng.

Xong rồi.

Không thể nói rõ.

Đang tự lo không xong, một giọng nữ phía sau lại truyền đến: “Bùi Lang…”

Bùi An không nhúc nhích, Vân Nương quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt Tiêu cô nương đối diện ngạc nhiên nhìn chằm chằm Vân Nương, ngây người một hồi mới phản ứng lại, sau đó nhìn về phía tay Bùi An đang đỡ lấy tay Vân Nương, hốc mắt đỏ lên bằng mắt thường, trong chốc lát, nước mắt lăn xuống mặt, nức nở kêu một tiếng: “Bùi…”

Bùi An quay đầu lại cắt ngang cô nương Tiêu gia: “Có việc?”

Ngữ khí rõ ràng không kiên nhẫn chút nào, hơn nữa vẻ mặt bạc tình bạc nghĩa đó, người lạ cũng nhìn ra hắn không muốn gặp.

Vân Nương muộn màng nhận ra, muốn tránh xa Bùi An một chút nhưng tay hắn lại không thả ra.

Vân Nương:...

Tiêu cô nương trừng mắt nhìn Vân Nương một cái, cắn mạnh môi, tức giận dậm chân một cái, xoay người bèn xách làn váy chạy ra ngoài: “Đây không phải là bắt nặc người sao, ta nhất định phải tìm thím nói lý lẽ…”

Cô nương Tiêu gia Tiêu Oanh, Vân Nương biết. Đại cô nương của nhà Tiêu Thị lang, cũng là cô nương duy nhất trong phủ Tiêu gia, là hàng xóm với phủ Quốc công, nghe nói hai nhà cố ý kết thân từ sớm.

Ngắn ngủi thời gian nửa chén trà, giống như cưỡi ngựa xem hoa hết lần này đến lần khác, Vân Nương mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, trong chốc lát cũng không bắt được cái nào mới là cái quan trọng nhất.

Cánh tay mình vẫn còn trong tay hắn, khi nào hắn mới thả ra đây?

Lúc này cuối cùng đại cô nương cũng đi xuống, đứng ở đầu cầu thang, ngạc nhiên nhìn hai người đang lôi kéo trước mặt, biểu cảm không khác gì Tiêu cô nương vừa nãy, một lúc lâu sau mới gọi thành tiếng: “Tam muội muội.”

Bùi An ngẩng đầu nhìn thoáng qua, năm ngón tay buông lỏng, tay trượt xuống khỏi tay áo màu hồng phấn của Vân Nương, nói một tiếng: “Thất lễ rồi.” Xoay người ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu với Triệu Viêm, cùng nhau lên lầu: “Gần đây hát những bài nào?”

“ Bùi huynh muốn nghe nhạc không dễ dàng gì, đợi lát nữa chúng ta lần lượt nghe một lần là được…”

Người đi qua bên cạnh mình, đại cô nương ngồi xổm thi lễ với Triệu Viêm, vội vàng đến bên cạnh Vân Nương, lôi kéo nàng đi ra ngoài: “Chuyện gì xảy ra vậy, sao muội lại lôi lôi kéo kéo với Bùi công tử?”

“Muội…”

“Không phải muội chê người ta dẫn bướm chiêu ong sao, bản thân còn đi làm con bướm, nhưng vừa rồi ta nghe nói, hôm nay Hình caca của muội đi ra ngoài tiếp khách cùng với phu nhân Hình, cũng ở quán trà này, ta tìm một vòng cũng không tìm được, muội có nhìn thấy không?”

Vân Nương:...

Vân Nương không để ý đến nàng ấy, trái tim lạnh một nửa hoàn toàn nguội lạnh: “Hình caca cũng tới?”

Ngày đó tướng sĩ khải hoàn, hoàng đế thưởng phong một phen, ai nấy đều đắm chìm trong vui sướng không rảnh bận tâm về lời đồn đãi vớ vẩn, nhưng tóm lại đến ngày hôm sau sự việc vẫn lên men.

Chuyện nên đến thì không thể tránh khỏi.

Ban ngày Hình phu nhân đến phủ chúc mừng, đề ra chuyện: “Trách ta, lúc trước cứ nghĩ Vân Nương còn nhỏ, khó mà mở miệng, không ngờ lại để cho người bên ngoài có tâm tư riêng, nhưng chuyện này vẫn phải có thứ tự đến trước đến sau, Phong ca nhi nhà ta và Vân Nương cũng coi như là duyên phận từ trong bụng, bây giờ cho dù người ngoài nhìn thế nào, trong lòng chúng ta hiểu rõ là được, tuy tính tình Vân Nương hơi hoạt bát một chút, nhưng thắng ở nhị phu nhân dạy dỗ tốt, là một cô nương hiểu quy tắc, từ trước đến nay luôn biết chừng mực, mấy năm nay chúng ta làm người lớn cũng nhìn thấy tình cảm của hai đứa nó rõ như ban ngày, hôm nay nhân dịp chuyện vui tướng quân thăng chức, ta mặt dày nói một câu, nếu tướng quân và phu nhân đồng ý, ngày mai Hình gia ta sẽ đến cầu hôn…”

Ban đêm Vân Nương sắp nghỉ ngơi, nhị gia và nhị phu nhân đồng loạt tới cửa.

Nhìn sắc mặt hai người đều lộ vẻ không có ý tốt, Vân Nương mơ hồ có dự cảm không ổn, cười nói: “Đã trễ như vậy, sao cha nương lại tới đây?”

Nhị phu nhân không để ý tới nàng, trực tiếp phân phó Thanh Ngọc: “Đóng cửa lại.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cửa vừa đóng, hai người ngồi trên giường La Hán trong phòng nàng, đầu tiên Vương Nhung Thiên nhìn thoáng qua Vân Nương sau đó nhìn thoáng qua nhị phu nhân, đột nhiên vỗ cái rầm, Vân Nương sợ hãi nhảy dựng lên, thân thể căng thẳng tắp.

“Thằng nhãi ranh kia, khi nào…” Dù sao cũng là con gái của mình, hơi khó mở miệng, dừng một chút Vương Nhung Thiên mới hỏi ra miệng, ôn hoà hỏi: “Nó để ý con từ khi nào?”

Ra khỏi quán trà, Vân Nương đã giải thích trăm ngàn lần với đại cô nương, bây giờ lại lặp lại: “Con gái không hề quen biết Bùi An, chỉ đi ngang qua quán trà được hắn đỡ một lần thôi.”

“Nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác nó đỡ con, con còn hết lần này tới lần khác để cho nó đỡ?” Nhị phu nhân nhịn không được tiếp lời.

Vân Nương gật đầu: “Đúng là hơi trùng hợp thật, nhưng không phải tất cả chuyện trùng hợp đều do con người tạo ra.”

Nhị phu nhân nhìn dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của nàng, cũng học theo Vương Nhung Thiên vỗ một cái lên bàn, ai ngờ không khống chế được lực, sau khi vỗ xuống, ngón tay không khỏi hơi cuộn lại.

Vương Nhung Thiên liếc mắt một cái, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, tới gần bà rồi nhỏ giọng nói: “Nàng nhẹ tay chút.”

Nhị phu nhân không để ý, nghiêm mặt hỏi Vân Nương: “Ai con không nhìn lại nhìn người phải cướp giật, con không biết Bùi gia có ý hứa hôn với Tiêu gia sao?”

Vân Nương biết cái này, nhưng dường như lời đồn này cũng không đáng tin cậy, Vân Nương nhớ tới thái độ của Bùi An hôm qua, tiến lên, nhỏ giọng nói với hai người: “Hình như Bùi thế tử không thích Tiêu cô nương lắm.”

Lông mày nhị phu nhân nhảy dựng lên: “Sao con biết?”

“Nhìn sắc mặt.” Cũng cùng là hứa hôn, cho tới bây giờ Hình caca chưa từng tỏ vẻ như vậy với nàng.

Biết nàng nhìn mặt người ta thật, nhị phu nhân giận sôi máu: “Con có thể nhìn mặt đoán ý, vậy có nhìn thấy sắc mặt Hình phu nhân không? Người ta có thích con không?”

Vân Nương vẫn tự biết cái này, lắc đầu.

“Con còn biết!” Nhị phu nhân chưa từng chịu cục tức nào như thế này, huỷ hôn thì huỷ, con gái nhà họ Vương bà không sợ không gả được, nhưng lời nói của Hình phu nhân mới làm cho bà tức giận khôn nguôi.

Nói như vậy không phải nói tam cô nương nhà bà không được dạy dỗ sao, mang người làm mẹ như bà cũng giáng xuống một bậc, sau đó lại đến cầu hôn, ra vẻ nhà họ Hình bà ta độ lượng bao nhiêu, tam cô nương nhà họ Vương bà không gả không được.

Lúc trước một lòng nhớ thương muốn trèo lên công chúa, mắt thấy bây giờ không có cơ hội, lại quay đầu ăn cỏ cũ, bà ta muốn ăn là cho ăn sao?

Cái thứ người nịnh cao giẫm thấp, bà bị gì vậy chứ, năm đó bị mù thật rồi…

Đúng lúc, mối hôn sự này cứ như vậy mà hủy bỏ.

Vân Nương lại sầu não, giải thích: “Mẫu thân, con thật sự không biết Bùi An, xin mẹ nói với Hình phu nhân, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, Hình caca nhất định sẽ tin con…”

Nhị phu nhân cười lạnh: “Giải thích cái gì, Hình Phong cũng ở đó, thấy hết rồi.”

Vân Nương...

Nhị phu nhân nhìn lướt qua nàng một cái, thấy vẻ hoảng loạn trên mặt nàng không giống như giả vờ, nghi hoặc nói: “Không quen biết Bùi An thật sao?”

Vân Nương bất đắc dĩ nhíu mày: “Thật sự không biết.”

Nhị phu nhân càng tức giận hơn, đứng dậy nói: “Vậy có nghĩa là con thấy sắc nổi lòng tham, đứng núi này trông núi nọ, chỉ một khuôn mặt mà khiến con rối bời, con có tương lai quá nhỉ…”

Đây là lời nói với trẻ con sao, Vương Nhung Thiên hoảng sợ, vội vàng đứng lên ngăn nhị phu nhân: “Nương của nó, chú ý lời nói…”

“Ta chú ý cái gì, cô nương Lý gia đi ngang qua quán trà cũng nói, thế tử nhà họ Bùi kia đỡ nó nửa ngày, hai người lôi lôi kéo kéo trước cửa, một người không buông tay, một người không tránh né, người ta còn hỏi ta, khi nào đính hôn với Bùi gia? Mặt ta cũng không biết đặt ở đâu.”

Vân Nương:...

Nàng tránh né rồi, hắn cứ túm rồi kéo nàng.

Nhưng xem ra nhị phu nhân tức giận không nhẹ, Vân Nương không dám chọc bà nữa, Vương Nhung Thiên cũng nhìn ra cho nên vội vàng kéo nhị phu nhân ra ngoài cửa: “Được rồi, Ninh Ninh bao lớn, nàng nên biết chừng mực…” Nói xong quay đầu nháy mắt với Vân Nương nháy mắt: “Ngày mai đi tới từ đường, suy nghĩ cho kỹ.”

Vân Nương vội vàng gật đầu: “Con biết sai rồi, ngày mai sẽ đến đó.”

Người vừa đi, Vân Nương lập tức “gục ngã”, xoay người hỏi Thanh Ngọc: “Thật, đỡ lâu như vậy sao?”

Thanh Ngọc nhún nhún vai với nàng: “Nô tỳ nhắc nhở người, mắt giật giật mãi mà chả thấy chủ tử liếc nô tì cái nào.”

Đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt mà.

Vân Nương thở dài một hơi, mặt mày ủ ê, nàng đắc tội Hình phu nhân rồi, không trông cậy được nữa, chỉ có Hình Phong, cũng không biết nhìn thấy chừng nào, nàng lại hỏi Thanh Ngọc: “Ta nên giải thích với Hình ca ca như thế nào đây?”

“Giải thích cái gì?” Thanh Ngọc cười, châm chọc nói: “Giải thích người nhìn thấy cái đẹp, không rời mắt nổi hay là giải thích người lôi lôi kéo kéo với người ta? Chẳng lẽ muốn giải thích với Hình công tử rằng người không cẩn thận nên bị té ngã, Bùi công từ vừa vặn đi ngang qua, đỡ người một phen?”

Vân Nương nghi hoặc nhìn nàng ấy: “Ta vốn được người ta đỡ lấy thật mà.”

Thanh Ngọc sửng sốt, gõ đầu mình: “Đúng vậy, nhìn đầu óc của nô tỳ này, cũng bị lừa luôn rồi.”

Vân Nương:...

Thanh Ngọc lại nói tiếp: “Nếu nô tỳ là tiểu thư, đơn giản là làm bộ không biết gì cả, cây ngay không sợ chết đứng, vốn là chuyện không có thì sợ gì làm xôn xao dư luận chứ…”

Đúng vậy.

Phủ Quốc công.

Bùi An vừa trở về phủ, gã sai vặt trong phủ bèn bẩm báo Quốc công bảo y tới đó một chuyến, khi y đi tới phòng trong của viện chính, Bùi Quốc công và Bùi phu nhân đã ngồi ở trên ghế bành, sắc mặt không tốt cho lắm.

Bùi An cười chào hỏi: “Phụ thân mẫu thân, chưa ngủ sao?”

Bùi Quốc công tức giận liếc một cái, không còn vòng vo với hắn nữa: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, Bùi An cũng không biết Bùi Quốc công đang hỏi chuyện gì, đang lúc y còn đang thắc mắc, Bùi phu nhân bèn nhắc nhở hắn: “Phụ thân con hỏi con, chuyện giữa con với tam cô nương Vương gia là chuyện khi nào?”

Bùi An sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Tam cô nương gì, chẳng qua là gặp mặt thôi, có chuyện gì được.”

“Giả bộ.” Quốc công Bùi hừ lạnh một tiếng.

Từ hôm qua đến hôm nay, cô nương nhà họ Tiêu đến phủ Quốc công hai lần, khóc đến suýt nữa mù mắt, không ngừng nói tam cô nương nhà họ Vương dụ dỗ Bùi An mất hồn, Bùi An không thích mình nữa.

Mặc dù trước đây ông chưa từng thấy con trai mình bày tỏ nó thích cô nương nhà họ Tiêu nhưng đức hạnh của nó như thế nào, ông làm phụ thân mà không biết sao.

Trước nay nó luôn chủ động làm việc, đến lượt nó bị người khác dòm ngó sao?

“Nếu như Vương Nhung Thiên biết con…” Quốc công Bùi nhớ tới sau này mình sẽ đối mặt với nhà họ Vương, đầu đau như búa bổ: “Thằng khốn này, con không biết người ta đã hứa hôn với nhà họ Hình sao. Hôm nay nhà họ Hình cũng có trong quán trà đó, dù không nhìn thấy vẫn có thể nghe được…”

Bùi An biết người nhà họ Hình, cũng biết Hình phu nhân: “Thật ra đúng lúc Hình phu nhân đi ngang qua, chắc là thấy được.”

Quốc công Bùi  cả giận đứng lên: “Con…”

Bùi An bất đắc dĩ đành phải nói: “Con đã nói không biết người ta, nhưng nhìn thấy nàng vấp ngã, gấp quá nên mới đỡ một cái.” Dừng một chút, rốt cuộc vẫn bổ sung thêm một câu: “Sẵn tiện nhìn một chút.”

“Sau đó thì sao, nhìn thấy người ta lớn lên đẹp mà trở thành cầm thú à?” Bùi Quốc công cũng tức giận đến độ không giữ được lời nói.

Bùi An:...

Bùi phu nhân vội vàng kéo ống tay áo của ông: “Sao chàng nói với con trẻ như thế chứ?”

“Nàng xem thằng nhóc này làm việc gì, sao ta có thể nói lời hay ý đẹp với nó đây?” Quốc công Bùi tức giận đến mức lồ ng ngực phập phồng: “Nhà họ Tiêu đang âm thầm thúc giục nhà ta mấy lần, hỏi khi nào cầu hôn, nếu con không thích thì nói sớm một chút…”

“Không thích, lui hôn đi.”