Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 105



Lửa vừa bùng lên, ánh lửa ngập trời, cách long liễn rất gần, luồng khí nóng ập vào mặt, hoàng đế sợ tới mức trốn sang bên cạnh, Vương Ân vội vàng đưa tay đỡ ông ta xuống, thái giám phía sau lại đi kéo thái tử và hoàng hậu.

Đang êm đẹp dạo phố đột nhiên phải đi tìm nước, không ai ngờ tới được. Chỗ lấy nước cách đây rất xa, cấm quân lại không chuẩn bị, không dập tắt được lửa, chỉ có thể mang theo đế hậu và Thái tử rời khỏi nơi này trước.

Nhưng ngày thường con đường này rất rộng, hôm nay bị hoa đăng chiếm đầy chỗ, cộng thêm biển người đông đúc, hoàng đế muốn chạy trốn thì dân chúng cũng muốn vậy, tất cả loạn lên, toàn bộ con đường bị chặn lại, sắc mặt hoàng đế hoảng loạn, hô to: “Hộ giá!”

Thống lĩnh cấm quân - thống lĩnh Tiền lập tức tiến lên, để cho cấm quân bao quanh thành một vòng tròn, cầm đao mở đường phía trước, hoàng đế cũng không cần Vương Ân đỡ, hai tay xách long bào, gắt gao đi theo phía sau cấm quân, đi còn nhanh hơn bất cứ ai.

Cuối cùng cũng chạy ra khỏi biển lửa, hoàng đế đứng trên cây cầu hình vòm quay đầu lại nhìn, cả một vùng ánh sáng đỏ rực đã cách ông ta năm dặm, giống như một chiếc đèn lồ ng bị thiêu cháy, bốc khói cuồn cuộn dày đặc.

Tiếng ồn ào của dân chúng cũng càng ngày càng xa, lúc này hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt về phía sau nhưng chỉ thấy mỗi Vương Ân với mấy thái giám.

Hoàng đế sửng sốt, ngạc nhiên chất vấn: “Hoàng hậu và thái tử đâu?”

Vương Ân cũng không chú ý, hoàng đế thật sự chạy trốn quá nhanh, hắn đuổi theo còn không kịp, làm sao có thời gian mà quay đầu lại, bây giờ bị hoàng đế hỏi, lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, phía sau ngoại trừ có hai thái giám thở hồng hộc thì không còn bóng dáng hoàng hậu và thái tử nữa.

Vương Ân không biết, Tiền thống lĩnh càng không biết, hoàng đế thúc giục vội vã, hắn chỉ một mực mở đường phía trước cho ông ta.

Mà đa số cấm quân đều lo bảo vệ ở phía trước, không thể để ý đến cái đuôi, chỉ nhớ rõ có mấy cấm quân ở phía sau bảo vệ cho hoàng hậu và thái tử, sao lúc này người lại không thấy tăm hơi chứ.

Cuối cùng mọi người cũng phản ứng lại, sắc mặt thay đổi đồng loạt.

Xong rồi!

Hoàng hậu và thái tử không được cứu.

Một đám vô dụng!

Hoàng đế nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một luồng tức giận xông lên, đầu như muốn vỡ ra, mắng: “Một đám vô tích sự, nhanh chóng đi tìm cho trẫm!”

Hoàng hậu và thái tử đi được nửa đường thì bị một đám dân chúng chạy tán loạn va phải, cấm quân phía trước cũng nhận ra, khi quay đầu nhìn lại thì thấy hoàng hậu và thái tử đã được mấy cấm quân khác đi theo bảo vệ, cho nên không lo lắng nữa.

Đi một đoạn, hai gã thái giám bên trái bên phải của hoàng hậu và thái tử chợt kêu r3n một tiếng rồi ngã xuống đất, “cấm quân” bên cạnh cũng giữ chặt cánh tay hoàng hậu: “Nương nương, bên này.”

Đó là một giọng nữ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoàng hậu và thái tử chỉ chậm một bước, con đường phía trước đã bị đám người xông lên, hoàn toàn ngăn cách.

Hoàng hậu được ba “cấm quân” vội vàng kéo ra,bóng dáng nhanh chóng bị bao phủ.

Cấm quân tiếp tục mang nàng đi về phía trước, xuyên vào một con hẻm nhỏ, đến trước một cửa hàng mới ngừng lại, mở mũ giáp ra để lộ gương mặt diễm lệ.

Là Trình cô nương.

Trình cô nương  đẩy cửa tiệm trước mặt ra, nói với hoàng hậu: “Người chờ ở bên trong, nương nương đi vào là được.”

Mười năm qua, mỗi ngày mỗi đêm nàng đều ngóng trông giây phút này, nhưng đến trước mặt, đột nhiên hoàng hậu lại có phần lo lắng, bước chân không dám bước vào trong, thái tử bên cạnh túm lấy tay nàng một chút, ngẩng đầu phần khởi nói: “Mẫu hậu, có phải bên trong là quà người chuẩn bị cho nhi thần đúng không?”

Trước khi ra ngoài, hoàng hậu đã lén nói cho thái tử biết, tối nay sẽ có một món quà bất ngờ cho cậu, nhưng cậu không được nói cho ai cả, phụ hoàng cũng không thể.

Hoàng hậu nhìn thoáng qua thái tử ngây thơ, khóe môi miễn cưỡng cười một cái, gật gật đầu, cuối cùng kéo cậu đi vào.

Trình cô nương  đóng cửa lại ở bên ngoài.

Trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực, rốt cuộc thái tử cũng hơi sợ hãi, ôm lấy cánh tay hoàng hậu, vừa định chui vào trong ngực nàng thì trong phòng đột ngột có một ngọn lửa phun ra, ngọn lửa chạm tới một hàng đèn dầu trước mặt lập tức sáng lên trong chớp mặt y chang như một con rồng dài.

Từ trước đến này thái tử đã thích những trò xiếc nhỏ như thế này, ánh mắt sáng ngời, nhìn nam tử mặt mèo trước mặt, tò mò hỏi: “Ông là ai?”

Trương Trị không trả lời, chậm rãi đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu, nâng tay áo lau sạch sẽ mặt mèo trên mặt, ôn hòa cười với cậu: “Có thích không?”

Hai người không ghép lại với nhau cũng không cảm thấy gì, bây giờ hai người mặt đối mặt, khuôn mặt này giống như đúc từ một khuôn.

Trương Trị cũng không phát hiện.

Hắn biết nàng và hoàng đế có một đứa con trai từ lâu, nhưng vậy thì sao, nó là con cái của thê tử A Nhân hắn yêu thương sâu đậm, cũng là người của nhà họ Trương hắn.

Thái tử gật đầu: “Thích, ông còn trò ảo thuật gì không?”

Trương Trị cười: “Có.”

Nói xong cổ tay áo lướt qua, đột nhiên một con bồ câu bay ra, bay “vù” lên xà ngang, thái tử không thể tin được, vội vàng đuổi theo kiểm tra bồ câu kia thật hay giả.

Lúc này Trương Trị mới đứng dậy, nhìn hoàng hậu trước mặt.

Mười năm rồi.

Từ khi thấy nàng bị cướp lên xe ngựa, hai người không còn gặp nhau nữa, lúc bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt không ngừng cuồn cuộn, nghẹn ngào không nói nên lời.

Một lúc lâu Trương Trị mới mở miệng, khàn giọng nói: “A Nhân, là ta vô dụng.”

Hoàng hậu lắc đầu, nước mắt rơi xuống, khóc thút thít không thành tiếng.

Trương Trị run rẩy đưa tay, lau nước mắt trên mặt cho nàng, hơi nước dính vào tay rất ấm áp, Trương Trị không còn nhịn được nữa, nước mắt nóng hổi cũng chảy đầy mặt, sống đến từng tuổi này, vậy mà lại khóc như con nít, nắm chặt tay hoàng hậu, nghẹn lời nói: “A Nhân, ta sẽ dẫn hai người đi.”

Tối nay sẽ đi ra khỏi thành, chân trời góc biển nơi nào cũng được, không không giờ chia cắt nữa.

Hoàng hậu lại rưng rưng lắc đầu: “Chàng mang… mang Thiêm Nhi trước đi.”

Trương Trị sửng sốt.

Thiêm Nhi?

Cái tên “Thêm Nhi” này là do chính tay hắn chọn cho đứa con tương lai của mình ngay sau khi hai người họ thành thân không lâu…

Hoàng hậu biết hắn kinh ngạc, nhưng nàng không có thời gian đi giải thích nữa, nàng và thái tử mất tích đột ngột, nhất định hoàng đế đã phát hiện, lập tức sẽ có người tìm tới, trực tiếp nói: “Thằng bé không phải thái tử, nó mang họ Trương.”

Trương Trị ngơ ngác ở đó.

“Mười năm rồi, chúng ta trở về như vậy thì có thể đi đâu, chỉ cần hắn ta còn tại vị một ngày, ngày đó sẽ không có chỗ yên thân cho chúng ta, chàng mang Thiêm Nhi đi trước đi, trong cung không có người của thiếu phu nhân, bây giờ chỉ có ta mới giúp được nàng ấy.” Hoàng hậu nhìn Trương Trị, vẻ mặt vừa bi thương vừa nghiêm nghị: “Hoàng đế không muốn giữ lại mạng Bùi An, hắn ta sẽ không để hắn trở về Lâm An, đã hạ mật lệnh với tướng quân Giang từ sớm, đợi chiến sự chấm dứt thì giết Bùi An. Ta không dám nói cho thiếu phu nhân, sợ nàng ấy rối loạn mất khống chế, sau khi chàng đi ra ngoài, lập tức phái người thông báo cho Bùi đại nhân…”

Cấm quân đi ra ngoài chưa tới một khắc, hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn, gấp đến độ đi tới đi lui trên cầu vòm, giận dữ nói: “Nếu hôm nay hoàng hậu và thái tử có sơ suất gì, trẫm sẽ cho đầu đám người các ngươi rơi xuống đất.”

Du ngoạn một con phố, mà hoàng hậu lẫn thái tử đều du ngoạn tới nỗi biến mất, chẳng phải hoàng đế này trở thành trò cười khắp thiên hạ sao?

Đám thái giám phía dưới đã quỳ trên mặt đất từ lâu, run bần bật.

Ngọn lửa chưa được chữa cháy, còn lan ra ngoài, hoàng đế nghe tiếng dân chúng ồn ào bên tai, chỉ cảm thấy ồn ào khó chịu: “Viện quân đến chưa?”

Nếu đổi lại là ngày thường, từ phố xá sầm uất đến hoàng cung, khoái mã chỉ mất một khắc là đến.

Nhưng bây giờ trên đường không chỉ có người mà còn có xe hoa, một đống loạn lên, tất cả xe hoa vứt ngang dọc ở giữa đường, ngựa không qua được, chỉ có thể dựa vào hai chân.

Lúc này mới một khắc, chắc là người báo tin còn đang trên đường...

Vương Ân dập đầu: “Bệ hạ, sắp tới rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một câu sắp tới rồi, hoàng đế lại đợi thêm hai khắc, không chỉ viện quân không tới mà cấm quân đi ra ngoài tìm kiếm cứu người cũng không có tin tức gì, hoàng đế đá một cước lên người Vương Ân: “Toàn là lũ vô dụng!”

Vừa mới đá xong, đột nhiên trong đám người ở đối diện cầu đá vang lên một tiếng kêu: “Bệ hạ, hoàng nhi…”

Hoàng thượng mừng rỡ, hoàng hậu?

“Nhanh, nhanh, là hoàng hậu…”

Lúc này thuộc hạ phía dưới phản ứng rất nhanh, mấy thái giám và cấm quân đón hoàng hậu ra khỏi đám người đón.

Trên mặt hoàng hậu dính tro đen, quần áo cũng bị thiêu cháy một ít, đến trước mặt hoàng đế, vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi: “Bệ hạ có ổn không?”

“Trẫm không sao.” Hoàng đế thấy nàng chật vật thành như vậy, tất nhiên đã chịu khổ, tiến lên kéo nàng, ôm vào trong ngực trấn an vài câu rồi hỏi: “Thái tử đâu?”

Hoàng hậu cũng ngẩng đầu khỏi ngực ông ta ngay tức khắc, sắc mặt thay đổi: “Thái tử không ở cùng với bệ hạ sao?”

Vẻ mặt hoàng đế cứng đờ, đột nhiên lấy lại tinh thần, xoay người hét giận về phía một đám người: “Đứng ngơ ra đó làm gì, mau đi tìm đi, tìm thái tử…”

Đám cháy ở phố xá náo nhiệt đã được dập tắt, cửa thành cũng chặn kín, đến canh ba vang lên vẫn không có tin tức của thái tử.

Hoàng đế đã trở lại hoàng cung, ông ta ngồi trên long ỷ, thỉnh thoảng mí mắt run lên một lần, đường đường là thái tử, vậy mà mất tích ngay dưới mí mắt của mình.

Chuyện này không phải trò đùa.

Đồ vật trên bàn gỗ trước mặt bị ông ta quét mấy lần sạch trơn, dưới đại điện có hàng loạt người quỳ một đám, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng khóc nức nở của hoàng hậu thỉnh thoảng rơi vào bên tai.

Đột nhiên hoàng đế lại nóng nảy, giận dữ nhìn hoàng hậu nói: “Khóc gì khóc, nếu không phải vì ngươi, trẫm sẽ đi dạo phố?”

Xe hoa đẹp đến thế à?

Cùng lắm chỉ là một thương nhân, mười năm rồi, lại còn làm cho nàng nhớ thương, mẫu nghi thiên hạ, tính ra còn kém một thương phụ, nàng mù mắt hay mù tim vậy.

Hiện giờ thái tử đã mất tích.

Đổ lỗi cho ai? Đổ lỗi cho nàng!

Mắng hoàng hậu xong, hình như hoàng đế còn chưa hết giận: “Ai? Ai đề xuất dạo phố? Tìm ra cho trẫm, ban chết. Còn có chiếc xe hoa bị cháy là của Châu phủ nào, điều tra cho rõ ràng, chém chết hết đi.”

Người phía dưới cũng không dám thở mạnh.

Phát giận tới nửa đêm, đến lúc này cũng hết sức hết lực rồi, hoàng đế khoát tay: “Không tìm thấy thái tử, các ngươi ai nấy lo đi chôn cùng đi.”

Phía dưới đồng loạt xin bệ hạ khoan dung: “Bệ hạ tha mạng…”

Hoàng đế mệt mỏi, đứng dậy định chuẩn bị bãi giá trở về tẩm cung, một thái giám ở ngoài vội vàng đi vào, dập đầu: “Bệ hạ!”

Hoàng đế cho là có tin tức của thái tử, trông mong nhìn hắn. Lại thấy thái giám kia quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu lên, run rẩy bẩm báo: “Tối nay chùa An Quốc cũng xảy ra một trận hỏa hoạn, đá phượng hoàng, đá thần, không còn…”

Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, mọi thứ ập vào lòng hoàng đế, ông ta đứng ở kia, khí huyết như chảy ngược, trước mắt tối đen, lảo đảo rồi ngã mông ngồi phịch xuống.

“Bệ hạ…”

Tin tức Tương Châu chiến thắng, chống lại người Bắc, trời lại ban đá thần, tất cả đều đang để vui mừng, vậy mà ngay tiết Trùng Dương, lại xảy ra chuyện náo loạn lớn như vậy.

Thái tử đã biến mất.

Đá thần trời ban cũng không còn.

Thiên tai? Không thể nào, chắc chắn có kẻ cố ý làm, to gan lớn mật, động đất trên đầu thái tuế, dám bắt cóc thái tử của một nước, đêm đó đã tra ra chiếc xe hoa bị cháy kia là do Tri châu Kiến Khang dâng tặng.

Hoàng đế cũng không do dự khắc nào, lập tức sai người đến Kiến Khang bắt người, nhưng chờ người của hoàng đế đến Kiến Khang, cả nhà Tri châu lại không thấy một ai.

Rõ ràng đã được lên kế hoạch trước.

Thái tử một nước bị người ta bắt cóc là chuyện lớn của quốc gia, sáng sớm hôm sau, chúng thần tử quỳ xuống bái lạy, không ngừng bày mưu tính kế.

Mấy ngày trước, người nào người nấy hô to bệ hạ vạn tuế, hoàng đế còn tưởng rằng những người này thật lòng quy thuận, không có ai ngỗ nghịch với ông ta nữa, nhưng hôm nay thì sao, một Tri châu Kiến Khang mà dám bắt cóc hái tử.

Hắn không thể có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn còn có đồng lõa.

Mà dám chắc, ngay ở trong những người này, hoàng đế nhìn những quan lại âm hiểm giả dối, khẩu thị tâm phi trong triều một lượt, trong lòng toàn chán ghét, lòng nghi ngờ lại nảy sinh trong lòng, nhìn ai cũng thấy  hiềm nghi.

Mà những lời đề nghị của thần tử, hoàng đế cũng không nghe một câu nào, ngược lại còn cho rằng những người này đang xem trò cười của ông ta.

Muốn xem trò cười của ông ta, vậy phải xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không, toàn bộ Nam Quốc đều của ông ta, còn lo tìm không ra được mấy người sao?

Nhưng muốn tìm ai để tiếp quản toàn bộ vụ án này, hoàng đế nhìn các thần tử trong triều một lượt, không vừa ý một ai.

Cuối cùng vẫn nghe hoàng hậu khóc lóc kể lể: “Nếu Bùi đại nhân ở đây, sao thái tử có thể xảy ra chuyện gì…” Nhắc đến chuyện này, hoàng đế cũng nhớ tới, Ngự Sử Đài vốn là nơi ông ta thiết lập chuyên môn điều tra những quan viên này, nghiêm túc cương kỷ.

Mặc dù Bùi An không có ở đây nhưng phía dưới còn có người.

Ngày đó hoàng đế bèn tìm tới trung thần Lâm Nhượng của Ngự Sử Đài, vung bút lên, viết thánh chỉ: Hôm nay mang theo hai vạn binh mã nhất định phải tìm được thái tử, truy nã Tri châu Kiến Khang Ngô Quân, sống thấy người chết phải thấy xác.

Ông ta không chỉ lục soát thành, ông ta còn muốn lục soát đất nước này.

Thánh chỉ vừa ban ra, toàn bộ triều đình xôn xao.