Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1705: Yêu quái lục 17



Cô dựa lưng vào tường, bộ dáng sống không bằng chết.

Ninh Thư cảm thụ sâu sắc việc cạo xương trừ độc.

Xà Vương vẫn đề cao cảnh giác, con chim kia tuy trọng thương nhưng kết giới lại không tổn hại chút nào, muốn ra ngoài vẫn phải dựa vào tên đó.

Mặc dù dáng vẻ sống chết không rõ, nhưng biết đâu lại là giả bộ thì sao?

Yêu quái là giống loài xảo trá, nhất là mấy yêu quái có tuổi đời hơn trăm năm, chúng có đủ thời gian để tôi luyện ra trí tuệ âm hiểm.

Vậy nên Xà Vương mới chủ động đề cập tới việc bị cục điều tra truy bắt.

Ninh Thư nửa tin nửa ngờ, trong một thế giới mà cả nhân loại và yêu quái cùng chung sống như này, khẳng định cục điều tra không tồn tại một cách quang minh chính đại, bằng không tại sao phải thành lập bí mật?

Đối với nhân loại, cục điều tra là một tổ chức nhạt nhòa không đáng chú ý, thậm chí nhiều người còn chẳng biết đến sự tồn tại của tổ chức, nhưng đối với yêu quái lại như sấm sét bên tai.

An Ngọc Quân được Xà Vương ôm vào ngực, vẫn hôn mê sâu, khuôn mặt tái đi.

Xà Vương khá sốt ruột, nếu hắn không đi mau, người của cục điều tra sẽ kịp đến đây.

“Đều là yêu quái với nhau, cứ một sống hai chết làm gì, nếu cục điều tra đến đây, hai người chúng ta sẽ lập tức bị tiêu diệt.”

Xà Vương cau mày nói.

Mặt mũi Ninh Thư trắng bệch, cười nhạt một tiếng: “Tao chỉ có một, nếu liên lụy một nhà bốn người chúng mày thì coi như tao vẫn có lời.”

Xà Vương xoắn xuýt lông mày: “Lẽ nào mày muốn đồng vu quy tận với tao, làm thế thì mày được gì, muốn bị tra tấn trong cục điều tra, sống không bằng chết à?”

Ninh Thư vịn tường đứng dậy: “Ai mà chẳng yêu mạng sống, là do tao ngứa mắt mày thôi, nếu tao yếu ớt, chỉ sợ bị mày cho bay màu lâu rồi, hiện tại tao làm khó mày như vầy, ép mày đến mức phải hạ mình nhún nhường, nhục mặt quá nhỉ?”

Trước đó không hề nói tới ân cứu mạng, chẳng phân rõ phải trái mà đã lao tới động thủ.

Được thôi, mày trâu bò, mày là nhất.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu đụng vào hồng mềm thì thôi, nhưng không may đụng phải hòn đá cứng, thực lực đối phương lợi hại không kém.

Một chiêu thôi liền đi tong mạng người, đúng là lợi hại.

Cường giả vi tôn, kẻ yếu bị đào thải, dựa theo logic này, coi như cô giết ba mẹ con An Ngọc Quân thì chẳng có gì sai trái.

Ai bảo mấy người yếu ớt.

Nguyên chủ chết cũng đáng đời.

Nhưng anh ta lại thấy mình chết oan uổng.

Chung quy đều do vấn đề thực lực.

Hiện tại chẳng phải Xà Vương – kẻ ngoài mạnh trong yếu này muốn thương lượng với cô sao.

Chắc chắn trên người Xà Vương có thứ mà cục điều tra muốn.

Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần quét khắp người Xà Vương, tìm xem hắn giấu vật gì.

Đồng tử Xà Vương bỗng dựng thẳng đứng, cảm giác có thứ gì đó khẽ quét qua người mình.

Ninh Thư không phát hiện ra vật gì kì lạ.

Chẳng lẽ đoán sai?

Ninh Thư duy trì thế giằng co cùng Xà Vương.

Cô điều động một ít Linh khí trong đan điền để chữa trị vết thương.

Đau quá cmn!

Xà Vương đúng là phế vật, ngay cả độc của mình mà cũng không giải được.

Không thể thả hắn đi, đánh cô tàn phế, quậy nhà cô thành dạng này mà còn muốn đi sao?

Thật xui xẻo khi cứu ba mẹ con họ.

Xà Vương âm đức nhìn Ninh Thư, nửa thân dưới hóa rắn, bay lên không trung quan sát cô.

“Nói nhẹ không nghe, vậy đừng trách tao không khách khí.”

Xà Vương bỗng há miệng phun ra một hạt châu bóng mượt, nhìn bề ngoài giống như một viên trân châu cỡ lớn, lại hao hao giống viên ngọc thạch.

Hạt châu vừa bay ra khiến toàn bộ không gian trong phòng vặn vẹo, màn nước được Ninh Thư bố trí cũng rung chuyển kịch liệt.

Ninh Thư giật mình, đây là vật lợi hại gì vậy?

Hạt châu xoay chuyển không ngừng trong không trung, kết giới có nguy cơ bị phá.

Cuối cùng oành một tiếng, màn nước nổ tung hóa thành vô số giọt nước nhỏ, lộp bộp rơi xuống như mưa.

Kết giới đã bị phá vỡ.

Khoan đã, trên đời cái gì không nhiều chứ nước là nhiều nhất.

Có thể sử dụng liên tục tuần hoàn.

Mày phá kết giới thì tao lại bố trí, cảm ơn đã cho tao cơ hội luyện tập cách nắm giữ Thủy pháp tắc.

Cảm ơn cả họ nhà mày luôn.

Sắc mặt Xà Vương rất khó coi , buồn bực mà nói: “Này, đầu óc mày có vấn đề à, tao đã nói hết nước hết cái rồi, sao mày vẫn như nước đổ lá khoai thế?”

Xà Vương kinh ngạc nhìn ngón Ninh Thư chuyển động liền có thể bố trí lại kết giới, yêu quái như vậy trong yêu giới chẳng phải kẻ đơn giản.

Hắn có chút hối hận vì đã động thủ quá sớm, nói không chừng đây là một cao thủ ẩn mình trong Yêu giới đến thế giới loài người sinh sống.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Sống ở đời hơn nhau ở mồm mép, chưa gì đã chạy đến nhà tao đòi chém chém giết giết, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng chả có, chẳng hề cho tao chút mặt mũi nào, mà tao nói này, mày thích thể hiện như nào thì kệ cha mày, đừng hở tí là đòi giết tao.”

Mệt nhất mấy thằng chuyên gia thể hiện làm màu, đặc biệt thể loại lấy mạng sống của người ngoài tô điểm cho bản thân.

Đành rằng làm sai, tổn thương người khác xong thôi, nhưng chẳng phân biệt đúng sai mà đã đòi giết người …

Trâu bò như vậy thì lên trời cmm đi.

Hạt châu khẽ chấn động, không gian gần hạt châu bị phá vỡ, nước mưa nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

Ninh Thư mỉm cười, lại cử động ngón tay.

Những giọt nước rơi trên mặt đất lại hội tụ với nhau tạo thành màn nước.

Ừm, cảm giác khá quen tay.

Xà Vương tối sầm mặt, đồng tử dựng thẳng đứng nhìn Ninh Thư, uy hiếp: “ Mày thực sự muốn đối phó với tao sao, đừng quên tao là Xà Vương, rắn khắp thiên hạ đều nghe lời tao.”

Ngón tay Ninh Thư hóa móng vuốt, cười híp mắt nói: “Còn tao lại là cụ tổ bắt rắn nha.”

Cô vốn là chim ưng mà.

Xà Vương không kiềm được chửi tục , mẹ kiếp gặp ngay thằng thiểu năng.

Mà còn là thiểu năng có thực lực không yếu – loại khó chơi nhất.

Mềm không được, cứng không xong.

Ninh Thư nhìn hạt châu rung động, đây là vật gì vậy, nó không ngừng tỏa ra luồng yêu khí cường đại, nói không chừng chính là bảo vật.

Cô vươn tay định cướp hạt châu.

Xà Vương bắt được ánh mắt thèm muốn của Ninh Thư, lập tức há to miệng nuốt yêu đan vào.

Ninh Thư nhếch miệng, tướng ăn thật khó coi.

Không có Yêu đan trợ giúp phá trận, Xà Vương càng không thể phá kết giới, nếu liều mạng phá vỡ mà kết giới lành lại thì thật tốn công

Phát điên mất thôi!

Ninh Thư cử động móng vuốt: “Để tao xé nát người mày ra, lấy hạt châu xem đó là thứ gì.”

Đuôi Xà Vương quét qua tấn công thẳng vào chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư cử động ngón tay, một màn nước dựng lên bao bọc Xà Vương bên trong.

Xà Vương cười âm ngoan: “Con chim mắt mù kia, đừng nghĩ tao sợ mày.”

Vừa dứt lời, trên người Xà Vương bạo phát ra sức mạnh yêu khí cường đại, mắt hắn đỏ lòm, yêu phong bên người tựa như cơn gió lốc quay cuồng.

Mà màn nước của Ninh Thư lại như bong bóng vậy, bị đâm thủng lỗ chỗ.

Ninh Thư híp mắt, Xà Vương còn có hậu chiêu.