Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 34: Bí mật của Khôi [Cuối]



Đáng lẽ hai đứa trẻ vẫn cứ đứng ngoài hành lang nhìn ra đường và nói những chuyện trên trời dưới đất,ấy thế mà chưa nói đến đâu đã bị âm thanh náo loạn trong lớp thu hút

Vài bạn học đứng đợi phụ huynh bên ngoài bát nháo nhìn cảnh tượng như hỗn chiến trong lớp,mắt chữ A mồm chữ O,thấp thỏm bàn tán

"Trời,phụ huynh đánh nhau kìa!"

"Đó không phải là mẹ của Khôi à,bà ấy hung dữ quá"

"Nhìn kìa nhìn kìa,nắm tóc nhau rồi,còn tát một cái nữa"

Âm thanh sôi nổi như ve sầu ngày hè,âm ỉ cả đất trời,không ai là không nghe thấy

Nghe người ta nhắc đến tên mình,Nguyễn Minh Khôi bất chợt giật mình,cậu chạy đến nhìn qua cửa sổ,phát hiện dì Ngọc đang đôi co với một vị phụ huynh trong trang phục sang trọng ngồi bên cạnh,tay phải giơ lên,đột ngột lại giáng xuống người nọ một cái,động tác vô cùng dứt khoát,cũng chẳng mất lấy một giây chần chừ nào

Hình ảnh ấy phản chiếu trong đôi mắt cậu,đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dì Ngọc giận dữ như thế

Cảnh tượng trước mắt khiến phụ huynh cũng như học sinh đều bàng hoàng,cô giáo đang đứng trên bục giảng nhận thấy tình hình ngày một nghiêm trọng,liền chạy đến can ngăn

"Mẹ em Khôi à,có gì chúng ta bình tĩnh giải quyết có được không?Để học sinh tiếp tục nhìn thấy cũng không tốt lắm đâu ạ"

Ngữ điệu của cô giáo hơi dồn dập,nhưng có vẻ lời này chẳng thể khiến tình thế trở nên khá hơn.Ánh mắt của dì Ngọc lạnh nhạt nhìn người đàn bà trước mặt mình,lúc nãy vì ra tay đột ngột mà khiến cho bà ta chưa kịp phản ứng,chỉ nhìn thấy bà ta ôm mặt mình,đôi mắt ánh lên một tia giận dữ vô cùng

Cậu nhận ra đó là mẹ của Gia Bảo

"Con mẹ nó,cô dám đánh tôi?Cô là cái thá gì hả?"

Ngữ điệu như phát tiết của bà ta doạ cho mấy đứa trẻ đứng bên ngoài giật mình,ngay cả cậu cũng vậy,nhưng cậu lại tò mò phản ứng của dì Ngọc hơn

Chỉ là trông vẻ mặt dì chẳng có thay đổi mấy,ánh mắt dì vẫn như thường ngày,vẫn cứ lạnh như thế,nhưng lần này vẻ mặt trông tức giận lắm,vì cậu để ý đến nơi năm ngón tay bấu chặt của dì ấy

Dì Ngọc khinh thường hừ một tiếng,vốn cảm thấy đánh vậy còn chưa đủ,nhưng bà để ý đến lời mà cô giáo vừa nói,đúng là ra tay lần nữa chỉ có phí công sức

Thế là bà thét lên:"Vậy còn cô là cái thá gì mà nói con tôi như thế?"

Một câu khiến cho đối phương ngỡ ngàng

"Không cha không mẹ?Ai là đứa không cha không mẹ?Mẹ của nó đang đứng trước mặt cô đây đó con khốn!"-Dì Ngọc gằn giọng thốt lên,bà lấy tay chỉ vào người mình,ánh mắt có vô vàn tơ đỏ,không giữ nổi bình tĩnh mà nói

"Con của cô bắt nạt con tôi tôi còn chưa trình báo với Sở Giáo Dục,đúng là làm mẹ không biết dạy con,đứa con thì lại vô giáo dục! "-Sau đó bà ngẩng đầu lên,lấy tay chỉ về phía từng vị phụ huynh ở đó,giọng như khàn đi

"Còn các người cùng con cái các người cũng không thoát khỏi liên can,tôi nói cho các người biết,mỗi một đứa nào đã từng bắt nạt con tôi,tôi đều thu thập đủ bằng chứng cả rồi,Sở không giải quyết,tôi trình báo lên cả công an,không thì công khai lên mạng xã hội. Tôi cũng không sợ ăn cơm tù,các người chờ đó mà bị lăng nhục sĩ vả thử xem,nếm thử cảm giác bị bắt nạt là như thế nào!"

"Đáng đời"-Bên tai cậu vang lên hai chữ đầy cay nghiệt. Cậu hơi thẩn thờ,quay lại nhìn Thịnh vừa nói ra câu ấy,giống như nhận ra điều gì đó

Đáng đời sao?

Không hiểu sao,tâm trạng cậu hiện tại cảm thấy rất khó tả,đầu óc ong ong như người vừa trượt chân ngã xuống dốc,cảm giác này giống như chỉ đang tưởng tượng vậy,chẳng chân thực chút nào

Nhưng cậu lén nhéo vào tay mình một cái,cảm giác đau như kiến cắn khiến cậu nhận ra đây hoàn toàn là hiện thực

Thế nên...dì Ngọc có phải là đang bảo vệ cậu không?

Tất cả mọi người ở đó,bao gồm cả Thịnh,toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu,có người cho rằng dì Ngọc như super hero không có áo choàng đỏ,tấm tắc khen mẹ cậu bảo vệ chính nghĩa

Nhưng cũng có những đứa trẻ nhìn cậu với ánh mắt vô cùng ghét bỏ bởi vì suy cho cùng,ai cũng biết bọn nó chột dạ cả

Nghe dì Ngọc nói về luật pháp, đã có vài người cũng không muốn dính lấy phiền phức,vẫy tay bảo con mình vào đây đã làm gì thì xin lỗi ngay,còn luôn miệng cúi đầu nói xin lỗi

Thế nhưng người bị hại trước giờ chưa từng dễ dàng tha thứ như thế,gương mặt dì Ngọc vẫn cứ lạnh tanh,mặt cho người ta có xin lỗi thế nào,dì còn chẳng buồn nhìn lấy một cái. Ánh mắt bỗng dưng hướng về phía cửa sổ,nơi mà cậu đang chen chúc trong đám học sinh đang tò mò chỉ trỏ

Ánh mắt ấy chỉ dành cho một người mà thôi

Nguyễn Minh Khôi hồi hộp siết chặt lấy thanh chắn cửa sổ,cảm xúc lẫn lộn

Thời khắc đó,cậu phát hiện ánh mắt dì Ngọc rất long lanh,càng giống mặt biển ban đêm phản chiếu ánh trăng tròn mà nhiều năm sau cậu mới biết đó là nước mắt lưng tròng

Buổi chiều hôm ấy,trời đột nhiên đổ mưa rất to,có lẽ là muốn xoa dịu đi ngọn lửa giận dữ trong lòng dì Ngọc

Sau khi buổi họp phụ huynh cuối năm kết thúc,mọi người đều nhìn cậu và dì với ánh mắt rất khác.Lúc ấy cậu không nhớ rõ lắm,chỉ cảm thấy buổi chiều tan trường lần này là dễ chịu nhất

Mà,cậu hơi ngẩng đầu nhìn dì đang đi kế bên mình,lại đưa mắt trộm nhìn về nơi bàn tay trắng trẻo ấy,trong lòng giống như trận gió nổi,liên tiếp gõ vào trái tim cậu như muốn bảo cậu hãy làm đi,hãy làm điều đó đi

Thế là bước chân của Nguyễn Minh Khôi trở nên dồn dập,đồng điệu với con tim đang hồi hộp của mình, bước đến đuổi kịp với bà,nhẹ nhàng mười ngón đan xen

Ngay lập tức,chưa kịp để cậu thích ứng,bước chân dì Ngọc bất chợt dừng lại,chiếc ô màu vàng trong tay lập tức rơi xuống,mưa từ trên đổ xuống như thác,chớp mắt vài cái,toàn thân hai người đều đã ướt đẫm

Dì Ngọc sụp đổ khụy xuống đất,lần đầu tiên dì kéo cậu vào lòng,hai tay ôm chặt lấy vai cậu,hơi thở gấp gáp,thế nhưng chẳng nói lấy lời nào

Hành động này quá đỗi bất ngờ khiến cho cậu trở thành người bị động,cả người ngây ngốc,chỉ biết nhắm mắt lại,hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương của dì,ghi nhớ thật lâu mãi về sau



Đây là ôm có phải không?

Nguyễn Minh Khôi mở mắt ra,chú ý đến từng giọt mưa bắn lên lưng dì,nhẹ nhàng bao phủ lấy đôi vai đang run lên ấy

Cậu đã mong đợi giây phút này suốt nhiều năm,tưởng chừng mãi mãi sẽ không xảy ra mất

Thế mà...đã xảy ra đấy thôi

Dì Ngọc đang ôm cậu này

Dì còn đang vỗ về cậu nữa

Trên người dì có mùi hoa oải hương nhàn nhạt,cậu đã cảm nhận rất lâu,cậu muốn ghi nhớ nó mãi mãi,vì cậu nghĩ nếu sau này không còn nữa,cậu sẽ cảm thấy rất nuối tiếc

Mà cậu thì sợ sẽ mất đi hơn

Thế nên cậu ôm chặt lấy dì,vừa ôm vừa vỗ vỗ,động tác nhẹ nhàng như không

Trong màn mưa giăng kín,cái ôm này trở thành lối về duy nhất của cậu

Âm thanh ồn ào của tiếng chuông đúng 16 giờ 30 tan trường lại không lấn át đi lời mà dì Ngọc thì thầm bên tai cậu

Dì nghẹn ngào nói:"Mẹ xin lỗi"

Làm gì có bằng chứng nào chứ,bà vừa biết cậu bị bắt nạt khi bà phát hiện trong cặp cậu có vô số mẩu giấy ghi là 'đồ trẻ mồ côi'

Cũng là vừa nãy,con mụ điên ngồi cạnh bà gọi cậu là 'không cha không mẹ',khiến cho bà không thể kìm nén lửa giận trong lòng

Có lẽ,người không có tư cách làm mẹ ở đây là bà mới đúng

Lần đầu tiên,bà có cảm giác hoảng sợ

Bà sợ mất đi Khôi

Càng nghĩ,cái ôm giữa hai người càng chặt hơn,đến nỗi âm thanh đang đập thình thịch giữa lồng ngực cũng không thể phân biệt là của ai

"Sau này có mẹ ở đây,không ai có thể bắt nạt con nữa"

Nguyễn Minh Khôi từng nghĩ dì Ngọc từ trước đến nay đều chưa từng hiểu cậu

Cậu khá chắc rằng dì không biết cậu thích món gì,thích làm gì,hoặc là đã từng thích ai

Thế nên khi cậu nói cậu muốn ăn bánh bao,tối hôm sau đi học trở về,trong lồng bàn là một dĩa bánh bao mà dì tự tay gói,vẫn còn nóng hổi

Có một lần khác, trường tổ chức đi Đầm Sen vừa làm dã ngoại kiêm tiết học ngoại khoá ngoài trời,ánh mắt của cậu cứ luôn dán lên trò chơi trượt nước cảm giác mạnh kia,lại sợ làm bẩn áo đồng phục. Kết quả dì Ngọc đi cùng cậu,vô tình làm rơi vết kem lên tay áo cậu,thế là dì lạnh lùng nói

"Bẩn rồi,lại chỗ chơi trượt ván kia rửa sạch đi"

Nói về thích một người,trước kia cậu cho rằng dì không có thời gian quản cậu,suốt cả tiểu học và trung học chưa từng đến đón đúng giờ,mà cậu cũng không dám nghĩ đến chuyện oán trách,chỉ cảm thấy mỗi buổi chiều làm người ra về cuối cùng quả thật rất cô đơn

Thế là cậu tình cờ quen được Thịnh,một cậu bé luôn chờ anh trai mà ngồi một mình trên hàng ghế đá trước cổng

Lúc đầu,bởi vì tính cách hai người trái ngược mà nói chuyện có lúc không hợp,mở lời vài câu lại đi vào ngõ cụt không đường lui,cậu còn tưởng cậu ta sẽ ghét mình cơ

Mà trên đời tồn tại một câu nói 'nâm châm trái chiều sẽ luôn hút nhau'

Người hướng ngoại kia thế nào lại cứ lẽo đẽo theo cậu mỗi khi tan trường,Khôi cũng không thể làm ngơ được,thỉnh thoảng cũng nói vài câu với cậu

Dần dần,câu ngắn thành câu dài,bạn tốt thành bạn tâm giao,và trở thành bí mật của cậu

Tiếc là bí mật này giống như hạt giống vĩnh viễn không thể nảy mầm,lớn lên một chút,cậu phát hiện loại tình cảm của mình vừa dị dạng vừa gớm ghiếc,giống như những gì mà bọn họ âm thầm bàn tán

"Cậu không cảm thấy hai thằng đó quá thân thiết sao?"

"Phải đó,giống như đang yêu nhau vậy!Con trai với con trai mà cũng có thể sao?"

"Ew,ghê quá đi mất,tớ nổi da gà rồi đây này!"

Cậu không biết sao mình cứ nhớ rõ thế,có lẽ do lời bọn họ nói có phần đúng,bởi vì cậu biết rõ tình cảm của Thịnh dành cho cậu ra sao,chẳng qua,cố đến mấy cũng chỉ có thể là bạn tốt,sao có thể trở thành tình yêu được

Lâm Phúc Thịnh ấy à,mãi mãi sẽ không yêu người như cậu,ít nhất là không phải một người cùng giới tính

Đương nhiên,những lời bàn tán đó cũng chẳng mấy sôi nổi,Thịnh vui tính như thế,mọi người ở trước mặt cậu luôn bày ra vẻ mặt cười cười nói nói,huyên náo vui vẻ,tưởng chừng như những lời phía sau lưng kia chưa từng tồn tại

Nguyễn Minh Khôi nghe được,nhưng cậu lại chẳng thể nói gì,vì cậu sợ nó sẽ đến tai Thịnh, ngay cả tình bạn cũng không thể giữ lại

Đoạn tình cảm lắm lúc quả thật đầy gian truân,thích một người thì bày tỏ một cái là xong,sao phải nghĩ nhiều làm gì



Cậu cũng từng nghĩ như thế,nhưng cậu nhớ Bảo Ngọc từng nói thích,không nhất thiết phải nói ra

Thế nên cậu đã giữ tâm tư này trong lòng suốt mười mấy năm,hôm nay,cậu quyết định từ bỏ

Khôi thở dài,đưa mắt nhìn về mẩu giấy trên tay Trương Minh Tuệ,trầm ngâm một chút mới nói

"Có phải cậu cũng cảm thấy tôi ghê tởm không?"

"Không hề!"

Lời này cô còn chưa kịp nghĩ đã đáp lại,Khôi nghe xong liền bật cười một cái,thấy thế,cô sợ cậu ta không tin mình,giọng trở nên nghiêm túc

"Thú thật thì mình còn hơi shock,nhưng chuyện thích một người là vô cùng bình thường,cho dù là giới tính nào đi chăng nữa"

Lời của Trương Minh Tuệ nói ra thì nghe dễ dàng,nhưng cô lại không đề cập đến chuyện bản thân đang sống trong thời đại thế nào

Phải,có nhiều chuyện tuy là mới mẻ phóng khoáng,nhưng đối với định kiến của người cũ,không phải là chuyện có thể chấp nhận ngày một ngày hai

Cậu cũng đã sống với nó suốt nhiều năm,không thể nào chối bỏ được

Chẳng qua,là cậu đã dần dần chấp nhận được chuyện là Thịnh sẽ không thể thích cậu,mà cậu cũng không thể để loại tình cảm này phá hỏng tình bạn trước kia của hai người

"Cảm ơn lời khuyên của cậu nhé"-Minh Khôi cười hiền,lấy lại mẩu giấy trong tay cô,động tác không chút do dự xé làm hai,sau đó lại xé làm tư,Trương Minh Tuệ còn hơi giật mình,cô không hiểu lí do cậu làm vậy

"Sao cậu...."

"Chuyện mà không có kết quả thì không nên giữ lại"

Từ nay tâm tư cậu sẽ không còn hình bóng của Lâm Phúc Thịnh nữa

Cô thấy cậu dứt khoát như thế,không biết rốt cuộc là đúng hay sai. Thực ra cô cũng biết người Thịnh đang theo đuổi là một cô gái xinh đẹp nào đó

Khó coi thật, Nguyễn Minh Khôi hơi cúi đầu giả vờ lấy đồ trong balo,chỉ để không ai phát hiện rằng cậu đang khóc

Trương Minh Tuệ không phải người mù,nhưng cô ngồi đối diện cậu,hiện tại cũng phải vờ như không thấy,hơi xoay mặt đi chỗ khác,phát hiện ngoài trời đang đổ mưa lớn

Xem ra cuối năm nay thời tiết sẽ lạnh lắm

Đối diện quán trà sữa, xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng đang đỗ trước cổng trường, người phụ nữ vừa hay bước xuống,giày cao gót màu đỏ chạm xuống vũng nước,vừa vặn bung chiếc ô màu vàng lên,bước chân chậm rãi đi về hướng này

Trùng hợp,di động trên bàn Khôi chợt reo lên,cậu lập tức nhìn ra ngoài cửa,đôi mắt hơi ngấn lệ,cuối cùng ánh lên một tia vui vẻ

"Có người đến rước tôi rồi,thôi về trước nha"

"Cậu về cẩn thận!"-Trương Minh Tuệ nhoẻn miệng cười,vẫy tay với cậu,Khôi cũng hơi cười đáp lại

"Cậu cũng thế"-Ngập ngừng mấy giây,cậu lại nói:"Sớm ngày huề đi,tôi cảm thấy Thiện để ý đến cậu lắm"

Hả?

Chưa kịp ngợ ra, thiếu niên đã đi mất rồi

Lúc Khôi ra ngoài thì trời mưa tầm tã,dì Ngọc đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào,nhân lúc cậu không để ý,chiếc ô đã nghiêng sang bên trái một chút

Nguyễn Minh Khôi chủ động cầm ô cho bà,hai người giống như có qua có lại,lần này chiếc ô lại nghiêng sang phải

"Vai ướt rồi ạ"

"Không sao"-Dì Ngọc nói,vốn dĩ muốn đẩy chiếc ô sang cho cậu,nhưng thiếu niên vẫn luôn kiên định,dần dần cậu để nó nghiêng hẳn sang bên phải

Rõ ràng là cậu muốn mình dầm mưa một chút,vì dầm mưa rồi sẽ không ai phát hiện bi ai trên mắt cậu hết

Mà cậu lại không nghĩ đến,người làm mẹ thì có gì mà không biết

Tay của dì dịu dàng xoa đầu cậu,con trai bà đã 17 tuổi rồi,cao hơn bà cả một cái đầu

Nhớ ngày nào vẫn đứng tới vai thôi,hình như là ngày đầu tiên chồng bà dẫn cậu về nhà

"Khôi này, thích là một loại cảm giác,mà cảm giác thì không có lỗi,thế nên con thích ai cũng không phải là lỗi của con"

Có vài câu an ủi giống như giọt nước tràn ly vậy,rõ ràng cậu đã phải nhịn thế nào,nhưng chỉ vì lời này của bà,nước mắt không thể giữ nổi nữa

Cậu kéo tay áo vội vàng lau mắt mình,gọi một tiếng

"Mẹ,cảm ơn mẹ!"

_______

Lời của tác giả:"Mong rằng khi bạn thích một người có thể bày tỏ,hoặc là từ bỏ,ít nhất,không làm bạn cảm thấy hối hận"