Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 58: Xin lỗi vì đã đi quá giới hạn



Cố Tử Sâm đau lòng nhìn vào gương mặt sưng húp của Mộng Linh, mất rất lâu mới có thể cất lời:

“Bởi vì anh nghĩ… em không thích hợp mang thai vào lúc này.”

“Tại sao?”

“Anh sợ em còn quá trẻ, chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ.”

Đôi mắt Mộng Linh híp lại, nở một nụ cười châm biếm. Có thích hợp hay không cũng là xuất phát từ bản thân cô, Cố Tử Sâm chưa hỏi ý kiến của Mộng Linh đã tự mình quyết định, có phải đã quá khinh thường cô rồi không?

“Còn lý do nào nữa?”

“Mộng Linh… trước đây chúng ta là kết hôn giả, còn giấu cả gia đình em. Cho nên anh muốn tổ chức lại lễ cưới, công khai danh phận của em, sau đó mới tính đến chuyện con cái. Như thế, em sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

“Là vậy sao? Anh chắc không còn lý do nào khác?” Mộng Linh nhàn nhạt hỏi lại.

Thái độ cô bình thản như mặt hồ phẳng lặng, giống như đã đoán được Cố Tử Sâm sẽ nói những gì. Đối diện với cô như vậy, hắn càng chua xót, bất lực vì không biết phải làm gì.

“Hết rồi.” Hắn thốt ra nghẹn ngào.

“Có phải anh sợ tôi lấy đứa bé ra làm lá chắn, ép buộc anh đúng không? Cũng phải, một người tìm đến anh vì tiền như tôi làm sao xứng đáng!”

Có lẽ vì đã từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm nên Mộng Linh mới yếu lòng như vậy, dễ dàng trao trọn trái tim cho người chịu quan tâm đến mình. Là cô ảo tưởng, tự làm tự chịu, cũng chẳng có tư cách gì để trách Cố Tử Sâm cả.

“Nếu anh không muốn tôi mang thai thì cứ trực tiếp nói thẳng với tôi được rồi. Cần gì phải kỳ công như vậy?”

“Xin lỗi vì đã vượt quá giới hạn của mình. Những chuyện hủy bỏ hợp đồng, đi đăng ký kết hôn gì gì đó trước đây đã bàn, xem như lời nói gió bay đi. Sau này, chúng ta cứ tuân thủ theo hợp đồng là được rồi.”

Khó khăn lắm Mộng Linh mới nói ra hết những lời này. Cô nói xong thì chỉnh lại ba lô trên vai, lách qua người Cố Tử Sâm để đi xuống lầu.

“Mộng Linh, Mộng Linh…”

“Xin anh cho tôi ba ngày yên ổn đi. Cố Tử Sâm, đừng ép tôi!”

Bước chân Cố Tử Sâm khựng lại, bàn tay cũng dần buông lơi xuống. Nếu hắn cứ cố chấp đuổi theo Mộng Linh, sợ rằng cô sẽ bỏ đi luôn không quay về nữa.

Những lời hắn nói đều là sự thật, còn những lời của Mộng Linh hoàn toàn không phải những gì hắn suy nghĩ. Nhưng chỉ có một điều Cố Tử Sâm không thể phủ nhận, đó là bản thân đã làm tổn thương cô mất rồi.

Kỳ thực, hắn cũng thấy mình thật tồi tệ, hèn mọn. Bởi vì hắn sợ sau khi Mộng Linh mang thai sẽ không còn yêu thương Minh Châu như bây giờ nữa, cho nên mới do dự.

Mộng Linh rời khỏi biệt thự, không về nhà ngay mà ra bờ sông ngồi một lúc cho khuây khỏa. Cô định dành ra mấy ngày nghỉ phép về thăm mẹ và em trai, ở bên cạnh gia đình cũng giúp con người ta ổn định tâm trạng.

Cô đã cố gắng rất nhiều vì muốn mang thai con của Cố Tử Sâm. Mỗi ngày đều cố gắng uống thuốc bổ mà Phương Lan đưa cho mình, nhưng lại không biết chính con trai của bà lại lén bỏ thuốc tránh thai vào trong sữa. Mộng Linh tự hỏi mỗi lần hắn thấy cô tâm huyết với chuyện sinh con như vậy, trong lòng sẽ nghĩ gì? Có phải là đang cười cợt cô ngu ngốc, mơ mộng hảo huyền rồi không?

Định chỉ ngồi một lúc, nhưng Mộng Linh lại ở đó đến tận trưa, đến khi mặt trời lên cao tận đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống gay gắt mới đứng dậy, lửng thửng đón taxi trở về nhà.

Gia Huy đi học chưa về, chỉ có mình mẹ cô đang cặm cụi nhặt rau trong bếp.

“Mẹ…”

“Mộng Linh, sao con lại về giờ này?”

Thấy cô, Cầm Liên vui mừng khôn xiết. Cũng đã lâu cô chưa về nhà, bà nhớ cô còn định tối nay gọi điện thoại hỏi han nữa.

“Con xin nghỉ phép ở công ty mấy ngày, về nhà với mẹ.” Mộng Linh mỉm cười, sắc mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn để Cầm Liên không phải lo lắng.

Bà rửa tay, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế, hỏi thăm Cố Tử Sâm và Minh Châu.

Gương mặt Mộng Linh thoáng trùng xuống, hơi thở có chút nặng nề. Cô cười cười, mượn đại lý do để nói dối mẹ.

“Tử Sâm, anh ấy đi công tác rồi, còn Tiểu Châu… con bé về nhà bà nội chơi mấy ngày ạ.”

“Ừ… mau đi cất đồ đi. Mẹ đang nấu cơm, chúng ta chờ Gia Huy về rồi ăn nhé.”

Mộng Linh gật gật, mau chóng cất ba lô vào trong phòng rồi xuống bếp phụ Cầm Liên nấu nướng.

Cô búi gọn mái tóc sau đầu, đeo tạp dề giúp mẹ rán cá. Đầu óc cô vẫn chưa thể tĩnh tâm được, cứ mãi nghĩ đến những lời nói của Cố Tử Sâm mà đau lòng.

“Mộng Linh, con mau cho cá vào chảo đi.”

“À… vâng ạ.”

Dầu trong chảo đã sôi từ nãy đến giờ, nhưng Mộng Linh vẫn cứ đứng thừ ra đó, dáng vẻ không tập trung, bất giác khiến Cầm Liên nảy sinh nghi ngờ.

Bà rửa rau xong, sau đó quay sang bảo cô đi cắm cơm, còn mình thì trông nom chảo cá trên bếp.

“Mộng Linh, có phải con và Cố Tử Sâm xảy ra chuyện gì không? Hai đứa… vừa cãi nhau sao?”