Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!

Chương 14: Là Hoắc Uyển Nghi



Hoắc Uyển Ngưng hơi ngẩng mặt, hít sâu một ngụm khí lạnh, đôi ửng đỏ nhìn hắn. Hai cặp mắt sắc sảo giao nhau, không một chút gượng ép như thường lệ, giờ chỉ cần nhìn vào liền hiểu rõ tâm trạng đối phương. Hoắc Uyển Ngưng vẫn chưa biết nên nói gì.

"Hoắc Uyển Ngưng?"

"..."

Chưa có âm thanh hồi đáp.

Cố gắng bình ổn tinh thần lại lần nữa, cô cất giọng chậm rãi:"Ly hôn? Chuyện này có phải anh đã muốn từ rất lâu?"

Hắn gật đầu, "Ừ, tôi muốn."

Mấy giây sau hắn bổ sung thêm lời:"Tôi muốn sống một cuộc hôn nhân ấm êm có sự tự nguyện giữa đôi bên chứ không muốn sống một cuộc hôn nhân gượng ép khi tôi và vợ tôi chẳng có tình cảm gì cả."

Cô nghe chỉ tiếp tục im lặng, mấy điều vừa nghe cũng chính là tâm tư của cô, cô cũng có lối suy nghĩ giống hắn.

Ngắm nhìn trực diện bóng dáng người đàng ông dưới danh nghĩa chồng của cô bấy lâu nay tự nhiên cô lại có chút gì đó khó tả. Kể từ ngày chung sống cô chưa bao giờ thấy hắn ôn nhu, ấm áp như hiện tại. Người đàn ông lạnh lùng như hắn một thân điềm đạm, tĩnh lặng như nước ngồi đối diện nói chuyện với cô, đây có lẽ là lần đầu.

Một khắc nào đó không nhanh không chậm Hoắc Uyển Ngưng đã lượt qua hàng nghìn suy nghĩ xuất hiện trong đầu mình. Bấn loạn không hề nhẹ, cô sống cũng không phải một người nội tâm nên mấy vấn đề suy ngẫm lâu như vậy làm cô không quen.

Hoắc Uyển Ngưng nở một nụ cười nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng, ngọt như mật. Hắn vẫn giữ ý vị thâm sâu nhìn cô, một khung cảnh có thể cho là kì quái của hai người từ trước đến nay nhưng cảm giác lúc này thật tốt, yên ắng, thâm tình.

"Dạ Uý, tôi biết từ trước đến nay phiền hà anh rất nhiều, khiến tâm trạng anh không vui, hôm nay tôi đồng ý... ly hôn. Chúng ta buôn tha nhau, mỗi người một đường, sống an yên."

Từng lời nói cô không nghĩ mình sẽ nói ra được, ly hôn là điều cô muốn cũng là điều hắn muốn nhưng trường hợp này, mấy tấm ảnh hắn đưa suy cho cùng có thế nào cô không tin cô làm, cô có thể khẳng định như vậy. Hoắc Uyển Ngưng cũng đoán rằng trong tâm hắn hết 60% đã tin cô rồi, chẳng qua là nhân cơ hội này hắn đưa ra yêu cầu ly hôn để hai người thoải mái hơn.

...

Bạch Vận đưa đến một tờ đơn ly hôn. Công Tôn Dạ Uý là người ký trước, một đường bút thoăn thoắt đã xong, hắn đưa sang Hoắc Uyển Ngưng.

"Em... ký đi

"Được."

Ngón tay thon dài của cô căng thẳng cầm bút, ký vào ô, sau khi hoàn tất cô cầm sấp hình ảnh bước đi. Bóng lưng lặng lẽ, cách cửa ra chỉ còn mấy bước.

"Trong đầu em đã có một suy nghĩ, rằng tôi cho làm giả ảnh phải không? Bởi tôi nói cơ thể em đêm đó giao cho tôi mà."



Cô đứng khựng lại, quay đầu nhìn hắn không nói gì.

"Cho em biết một điều, tôi dù cho muốn ly hôn thì cũng không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy đâu. Nếu không thì thanh danh của tôi bị phá hủy tan tành rồi, mà bản ngã của tôi cũng không cho phép.''

Cô gật đầu, "Cảm ơn anh."

Cảm ơn hắn vì hắn không làm như vậy, không hiểu sao trong tình cảnh này cô lại có một lòng tin đối với kẻ như hắn. Còn về kẻ làm giả ảnh thì để cô lo liệu vậy, cô cũng không ngốc hay hiền lành để mặc người ta làm gì thì làm.

Xong lời Hoắc Uyển Ngưng đi ra ngoài, không ai biết cô đi đâu. Nhưng hiện tại cô chưa thu dọn hành lý rời khỏi Bạch Kim Uyển, có vài điều cần làm rõ trước khi cô đi.

Công Tôn Dạ Uý dõi theo bóng lưng cô đi, sau đó mệt mỏi tựa lưng ra ghế. Khuôn mặt hắn ngửa lên ánh đèn trần, chói mắt đến khó chịu. Đôi mắt màu nâu đất ấy đã hé mở ra, ánh lên một dải hàn quang lấp lánh.

Giờ thì mọi chuyện ổn rồi...

      ------

Ngồi trong chiếc xe Mercedes Benz S-Class của mình, Hoắc Uyển Ngưng điều chỉnh lại nhịp thở, bình tỉnh trở lại. Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ ra xem người làm giả ảnh là ai, tuy nhiên, cô đang có một suy đoán. Mấy tấm ảnh chụp này không phải làm giả hay photoshop mà ra, nó chính là sự thật, chẳng qua trong ảnh là người phụ nữ khác y đúc Hoắc Uyển Ngưng mà thôi. Sắc mặt cô tối sầm lại, trong chớp mắt loé lên một tia giết người.

Hoắc Uyển Ngưng cười lạnh, cô hình như là chắc chắn về suy đoán của mình rồi.

Lấy điện thoại trong túi xách ra cô gõ một dòng mấy con số, là số điện thoại quốc tế. Bên tai nghe tiếng tích tích một hồi đã nghe trả lời. Một giọng nữ tính vang lên nhàn nhạt.

"Alo!"

Hoắc Uyển Ngưng gõ gõ mong tay lên vô lăng xe, thâm ý hỏi chuyện:"Em gái của chị, dạo này em xem ra sống tốt nhỉ?"

Cô gái bên kia thoáng chốc không hiểu, cười khẩy mốt tiếng, "Thế chị muốn sao? Tôi sống tốt là chuyện đương nhiên, đó là lý do tôi không muốn về lại Hoắc gia đó."

Người này Hoắc Uyển Ngưng gọi là em gái chính là Hoắc Uyển Nghi - nhị tiểu thư Hoắc gia đang định cư ở Anh quốc.

"Cô sống tốt thì cũng không liên quan gì tôi lắm, có điều là mấy thằng bồi giường chiếu cho cô gây ảnh hưởng đến tôi đó em - gái - thân - yêu ạ."

Giọng nói từ tính châm biếm rõ ràng, bên kia Hoắc Uyển Nghi mặt vẫn chua ngoa, đanh đá.

"Vậy sao... vậy thì gọi tôi làm gì?"

"Dĩ nhiên phải gọi cô chứ, vì cái cảnh quan hệ đồi bại đó ảnh hưởng đến tôi, mà cô chính là nhân vật chính. Em gái à, em nghĩ sao nếu tôi đưa cho ba mẹ xem?"



Hoắc Uyển Nghi đắc ý, "Thì sao chứ, bọn họ cũng chả quan trọng với tôi, nhìn qua mấy tấm ảnh cũng không vấn đề gì. Dù sao, vì áy náy nên họ cũng sẽ cưng chiều mà bỏ qua cho tôi thôi."

Lời nói bất nhân bất nghĩa cùng ngữ điệu ngạo mạn làm cho Hoắc Uyển Ngưng khó chịu, cô báu chặt vô lăng xe, giọng nói lạnh càng thêm lạnh.

"Ai bảo là gửi cho ba mẹ Hoắc chứ, là ba mẹ nuôi ở Anh của cô."

Bên kia nghẹn họng.

Hoắc Uyển Ngưng tiếp tục tiến tới, giọng điệu uy hiếp:"Này Hoắc Uyển Nghi, à không, Elena Albert mới phải chứ. Tôi biết ba mẹ nuôi ở Anh của cô vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô, nhưng mà nếu họ biết đứa con gái bé bỏng, ngoan ngoãn của họ quan hệ từ tên này rồi đến tên khác xem biểu cảm họ thế nào ta? Ô uế thanh danh cả nhà Albert rồi xem ông cụ bên đó sẽ làm gì cô, hửm..."

Cô không nói hết, dừng lại ngay lời cao trào. Nhưng không cần nói hết thì Hoắc Uyển Nghi cũng đã tái mét mặt mũi. Hoắc Uyển Nghi từ trước đến nay sủng nịnh ba mẹ ở Anh nhất, và hơn hết là ông cụ nhà họ Albert, chủ đích cũng chỉ là hưởng lợi. Gia tộc Albert ở Anh là dòng dõi quý tộc, từ nhỏ cô ta xây dựng một hình tượng đứa con gái, đứa cháu gái đoan trang, hiền thục, khôn ngoan chuẩn với tầng lớp quý tộc của gia đình. Tài năng cũng gọi là bất bình phàm, khỏi phải nói ông cụ Albert hài lòng không kể xiếc. Và giờ lộ ra ảnh cô ta quan hệ giường chiếu với vô số đàn ông thì hình tượng hoàn hảo ở nhà sẽ vỡ tan tành, số tài sản định sẵn trao cho cô ta cũng sẽ vì mọi người mất lòng tin mà bay vụt mất cho xem.

Hoắc Uyển Nghi nghiến răng nghiến lợi, gần giọng nói lớn, giờ Hoắc Uyển Ngưng trước mặt e là cô ta đã vì cáu giận mà lao đến vồ cô mất.

Cô thong thả nghịch nghịch móng tay, cười trào phúng nói bên điện thoại. "Albert tiểu thư này, giờ chính cô thừa nhận mình - Hoắc Uyển Nghi là cô gái trong mấy bức ảnh chụp gửi đến chỗ tôi thì tôi sẽ biết điều không hó hé với Albert tiên sinh. Ngược lại thì..."

"Được, tôi thừa nhận là được chứ gì!?"

Không kịp nghe xong cô ta đã vội chấp thuận yêu cầu.

"Được rồi, nói đi."

"..."

"Tôi... chính là cô gái trong mấy tấm ảnh đó, chính là Hoắc Uyển Nghi - tôi!"

Hoắc Uyển Ngưng dĩ nhiên có sự chuẩn bị rồi, nhanh nhẹn thu âm lại lời nói vừa rồi của cô ta.

"Được rồi, ngoan ngoãn đấy."

Hoắc Uyển Nghi căm phẫn, không làm được gì lập tức cúp máy cái rụp.

"Thật là... vẫn sơ suất như thế, còn không nghi ngờ mình làm gì với vụ này luôn à? Còn non xanh lắm em gái ơi!"

Cô thầm nghĩ.