Bóc Kẹo

Chương 84: Làm Tới Hôn Mê



Chương 84: Làm tới hôn mê

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

"Lâm Uyên."

Khương Đường khẽ kêu lên, Ngoan Ngoãn ở bên chân cô vẫy vẫy đuôi, cô nhớ tới trước khi đi ra ngoài mình hơi vội, hình như đã quên không đóng cửa ban công, dựa theo tính cách của anh, lần đầu tiên hẳn sẽ chờ cô ngoài cửa, lần thứ hai, chỉ sợ cũng...

Anh không trực tiếp nhấc cô từ bệnh viện về đã coi như vô cùng thu liễm rồi.

Cô đi tới, đặt túi sách xuống, chạy tới ôm lấy eo của anh.

Trên người anh còn có mùi thuốc lá đã rất lâu không xuất hiện.

Còn có mùi rượu vô cùng nồng.

“Anh uống rượu à? Đừng ở đây hứng gió…”

Lâm Uyên mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, nâng lên: “Về muộn?”

"..." Ánh mắt Khương Đường lóe lên một cái: “Em tới bệnh viện.”

Lại là cái cớ này.

Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay gần trong gang tấc, người ngày nhớ đêm mong đang đứng ở ngay trước mắt, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy môi của cô, hàm răng ở trên đôi môi mềm mại kia cắn một cái, nhịn lại nói: “Em đi gặp ai?”
"Không phải anh đã đồng ý cho em không nói sao?”

“Anh không đồng ý để vợ mình ra ngoài nɠɵạı ŧìиɦ!" Anh bỗng nhiên lớn tiếng nói, trên khuôn mặt điển trai vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen tối gắt gao đè nén lửa giận, tay đè ở trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, không kiềm chế được: “Cmn, em có biết từ sau khi xuống máy bay anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc không?”

"Không phải.” Khương Đường cảm thấy thật là tai bay vạ gió, có chút sợ hãi hơi lùi lại về phía sau một chút, lại bị anh đặt lên trên cửa sổ thủy tinh: " .... Cho nên, anh tin?”

“Đương nhiên anh không tin.” Lâm Uyên sờ sờ khuôn mặt của cô: “Em thông minh như vậy, nếu như thật sự muốn nɠɵạı ŧìиɦ thì nhất định sẽ không để cho tất cả mọi người đều biết, nhưng mà….”

"Lần trước, người em nói muốn đưa em về nhà, là cậu ta có phải không?”
Môi anh khẽ nhếch lên trào phúng : "Sao thế, lần trước không đưa về được, đêm nay lại đưa em về?”

“Cậu ấy cũng ở bệnh viện, bây giờ cũng muộn quá rồi nên tiện đường đưa em về thôi.” Liên tiếp chất vấn khiến cho Khương Đường có chút không chịu nổi, sau khi được anh đón nhận, cô chưa từng bị anh dọa như vậy: “Lâm Uyên, anh đừng như vậy có được không, em mệt quá.”

"Bảo bối, anh còn mệt hơn em.”

Anh lạnh nhạt nói, duỗi tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng giãy dụa của cô, vặn ngược lại về sau lưng: “Em từ sáng đến tối làm cái gì, điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, anh hỏi thì em lại không chịu nói!”

"Cho nên, anh thật sự muốn biết có phải không?”

Từ lớp học, tới trường học, lại còn cả bệnh viện, có quá nhiều chuyện trùng hợp.

Đều là đàn ông, anh còn không nhìn ra bên người cô đang có một con sói rình mò khác sao.
“…Em cũng không nói cho cậu ta biết.” Khương Đường gần như tan vỡ: “Em chẳng nói cho ai cả! Nếu như anh không thích em có thể đổi một lớp ôn thi khác! Nếu anh vẫn không chịu được… Vậy anh đi tìm người khác đi, ở ngoài kia thiếu gì người thích anh!”

“Em tình nguyện để anh đi ra bên ngoài tìm người khác cũng không chịu nói với anh ư?” Sắc mặt của Lâm Uyên càng thêm khó coi, nhìn người con gái bị anh ép buộc trong lòng, gân xanh trên cánh tay lộ ra: “Đây chính là đáp án em cho anh sao?!”

“Em xin lỗi, em cảm thấy, chúng ta … Nên giữ bình tĩnh một chút."

“Anh không bình tĩnh được.” Lâm Uyên âm u nói, tay vươn vào bên trong quần của cô, chạm vào nơi giữa hai chân cô: “Nếu em không muốn nói, vậy làm đi.”

Anh dùng sức một chút, khóa kéo váy đã bị kéo xuống, váy tuột xuống dưới chân, Khương Đường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người dưới, mặc dù trời đã tối đen, nhưng dù sao nơi đây cũng là ở trên ban công, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy cánh tay vẫn luôn giam cầm mình ra: “Em không muốn làm, anh đi đi!”
“Không thể tha cho em được.” Lâm Uyên đẩy cô ngã ra mặt đất, giữ chặt cặp chân dài của cô, banh mở tối đa, huyệt nhỏ phơi bày trong không khí, nơi u cốc đã lâu không có ai thăm dò bây giờ căng mịn đến không chịu nổi.

Đầu Khương Đường đau như búa bổ, không biết vì sao chuyện lại biến thành như vậy, bên tai là âm thanh anh kéo quần xuống, cảm giác vô lực chất đầy tim, gần như thở không nổi.

Mấy ngày nay mọi chuyện cứ nối tiếp nhau tới, cô không thể nhẫn nại nữa, bây giờ cô tại sao không có tâm trạng làʍ ŧìиɦ với anh.

"Lâm Uyên, anh đừng như vậy.” Cô cầu xin, vô cùng đáng thương nói: “Lần sau có được không anh, anh muốn gì em cũng nghe lời anh.”

"Trước đây lúc em tán tỉnh tôi có hỏi tôi nguyện ý hay không sao?"

Lâm Uyên lập tức đưa một ngón tay cắm trong nụ hoa của cô, như thể đang kiểm tra, lại giống như đang làm chuẩn bị để lát nữa ƈôи ŧɦịŧ to lớn làm cắm vào, ngón tay không ngừng di động trong động huyệt: “Lần đầu tiên đã cố ý khoe thân dưới cho tôi xem, bây giờ còn giả vờ cái gì?”
Mẹ kiếp, sao nó không ướt?

Anh thiếu kiên nhẫn trực tiếp thêm hai ngón tay vào trong, trong hành lang chặt đến mức như lần đầu tiên lần đầu tiên anh mở rộng cho cô, mới chỉ một tháng không gặp cô đã như lần đầu gặp anh lúc còn trinh.

Đúng là cần được người chơi mà.

“A!”

Các ngón chân Khương Đường co quắp, đau đến mức không nhịn được rêи ɾỉ trên mặt đất, động tác của anh không chút dịu dàng, tựa như dã thú không có cảm tình, đang liều mạng phát tiết du͙ƈ vọиɠ của bản thân, không để ý tới sự cầu xin của cô.

“Ư, xin anh, lần sau…”

"Câm miệng, tôi đến để xxx em!” Anh lật túi áo một cái, mấy hộp bαo ƈαo sυ lăn xuống, trước khi đến đây anh chẳng mang theo cái gì cả, chỉ mang tới những thứ này.

Côn ŧɦịŧ to cứng không ngừng cọ xát ở khe mông của cô, huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ đã từng chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để chảy ra dâʍ ŧɦủy̠ ròng ròng, giờ phút này lại biến thành một loại dằn vặt giày vò.
"Vì sao em không có cảm giác?" Anh bóp chặt cổ của cô, liều mạng trút bỏ du͙ƈ vọиɠ từng cơn du͙ƈ vọиɠ cồn cào: “Có phải là em đã thay lòng rồi hay không?"

"Khụ khụ..."

Trong mắt cô chảy ra nước mắt, ngón tay yếu ớt cào cấu cổ tay anh, gần như không cần tưởng tượng, chỉ cần cô dám gật đầu, anh sẽ bóp chết cô!

Lâm Uyên thở hổn hển, côn ŧɦịŧ ép qua huyệŧ cô, buông tay ra nóng nảy dị thường.

"Lâm Uyên.” Khương Đường hai tay ôm mặt nâng eo lên, hai tay ôm mặt anh, trán gần như chạm vào trán anh: “Anh ơi, đừng như vậy, có được không…?”

Một giây sau, một cơn đau nghẹt thở ập đến

Anh cũng lười giúp cô bôi trơn mở rộng, sau khi nghe thấy câu nói của cô, trực tiếp dùng côn ŧɦịŧ đâm vào trong huyệŧ khô khốc.

Khương Đường đau muốn chết, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm nhận qua một lần làʍ ŧìиɦ không có tình yêu như vậy, như thể một trận cực hình, anh tựa như một cái máy lạnh như băng, muốn đâm thủng cô.
Ngoan Ngoãn bị tiếng kêu của cô dọa sợ, vốn còn đang nằm ở trong ổ của mình ngủ bị bọn họ dọa sợ, giờ phút này gâu gâu gâu kêu lên, chạy tới chỗ hai người.

Lâm Uyên duỗi tay ra đóng cửa ban công lại.

Qυყ đầυ kẹt ở bên ngoài thịt vỏ sò đầy đặn của cô, côn ŧɦịŧ nhét vào bị kẹp chặt đến khó chịu, anh hừ lạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến đáng thương của cô, không thể tin càng khiến anh thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vẫn cứ bắt đầu ra vào liên tục.

Không có chút âu yếm nào, cũng không xoa nắn hai bầu ngực của cô, cũng không vuốt ve âm đế của cô.

Toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào phía dưới, nhìn anh chống cơ thể tới tới lui lui tiến vào, đau đớn xé rách khiến cô không ngừng kêu rên đau đớn.

Nhưng thân thể này đã quá quen thuộc với anh, nơi sâu thẳm trong hoa huyệt bắt đầu tiết ra dâʍ ŧɦủy̠, sau khi có thêm chất bôi trơn, nơi đó bắt đầu bị anh làm tới ướt nhẹp, cơ thể Khương Đường cũng rất nhanh trở nên mẫn cảm.
Không được, không thể như vậy.

Khương Đường sợ bản thân mình sau khi động tình thật sự sẽ để cho anh muốn làm gì thì làm, cô không muốn trước khi mâu thuẫn của hai người được giải quyết cô lại phải phủ phục trên giường, ngăn cách không có khả năng bởi vì một hai lần cao trào mà bị tiêu trừ.

"Lâm Uyên, Lâm Uyên."

Cô gọi tên anh từng tiếng từng tiếng một.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, dán vào người cô, biểu tình có chút tán loạn nhìn cô.

"Chúng ta trước tiên tách ra một chút, dành một quãng thời gian để bình tĩnh lại..."

Có được hay không.

Cô còn chưa nói xong Lâm Uyên đã tức giận, anh đứng dậy, kéo cô lên, ôm cô ngồi ở trên lan can, bung mở chiếc áo khoác mỏng manh của cô ra, vén lên chiếc áo len mỏng màu đen của cô lên: “Con mẹ nó, em thật đúng là muốn tìm chết!"
“Anh điên à?!”

Đây là bên ngoài!

Mặc dù căn nhà này chỉ là một tòa nhà nhỏ kiểu phương tây, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có người đi dạo quanh hoặc có bảo vệ đi quanh tuần tra ...

Chỉ cần hơi không cẩn thận, cô có thể sẽ ngã xuống!

Ngón tay của Lâm Uyên hãm sâu trong hai bầu ngực đầy đặn của cô, ra sức xoa nắn lấy, một tay khác nắm chặt chân của cô, nhắm được góc độ, một lần nữa xen vào.

Dựa lưng vào vườn hoa nhỏ và đêm tối mênh mông vô bờ, anh nặng nề đâm sâu vô số vào trong hoa huyệt căng chặt, dâʍ ŧɦủy̠ tràn lan, tinh hoàn đánh vào mông cô, tiếng va chạm vang dội phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Khương Đường ngồi ở trên lan can, sợ đến không nhịn được, chỉ có thể ôm sát cổ anh, cứ như vậy, cơ hồ đem toàn bộ ngực dán vào người anh, Lâm Uyên ngậm một viên đậu đỏ, không ngừng mút vào, tiếng hít thở ồ ờ vang lên, bên dưới ra vào cũng càng ra sức, dâʍ ŧɦủy̠ tràn ra làm ướt lông mọc quanh côn ŧɦịŧ của anh.
Trận làʍ ŧìиɦ giống như cực hình không biết kéo dài bao lâu, sau khi Khương Đường không khống chế được ngồi ở trên lan can phun một lần dâʍ ŧɦủy̠ lại bị anh kéo lên trên bàn tròn làm một trận.

Chất cồn khiến cho anh càng thêm bền bỉ, những cảm xúc trong lòng đều bị phóng đại.

Khương Đường biết mình đã chọc giận anh, sau đó cũng không còn dám hé răng, nghẹn ngào nức nở bị anh mạnh mẽ cưỡиɠ ɠiαи, sau khi anh bắn qua một lần, tinh lực càng thêm dồi dào mà làm cô tận hứng.

Cũng không biết là lần thứ mấy sau khi bị cưỡng chế đi lên cao trào, Khương Đường hôn mê bất tỉnh.