Bóc Kẹo

Chương 70: Nụ Hôn Nóng Bỏng



Chương 70: Nụ hôn nóng bỏng

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Cửa khách sạn bị mở ra, chiếc vali màu hồng bị đẩy một đường lăn vào góc tường.

Lâm Uyên bế Khương Đường đặt lên bàn, anh không vội vã hôn cô, đôi ngươi đen huyền dưới hàng mi dài cứ như thể nhìn chằm chằm vào cô.

Từ đôi mắt đến cái mũi, lại tới bờ môi đỏ.

Nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.

Càng nhìn càng thích.

Vừa mới này lúc ở bên ngoài, dù có bao nhiêu tình cảm bọn họ cũng chỉ hạn chế ở việc ôm và nắm tay, Lâm Uyên không thể làm gì cô, lông mi Khương Đường khẽ nhúc nhích, đầu óc giống như bọt nước lơ lửng trong nước soda, sôi trào, sôi trào đến muốn tràn ra ngoài.

Cô bám vào góc áo của anh, kéo anh lại gần.

Cuối cùng, khi môi anh chạm vào, lúc đầu Khương Đường chỉ nhẹ nhàng ngậm môi dưới của anh, liếm liếm nhẹ nhàng nhưng không luồn lưỡi vào.
Lâm Uyên không chịu nổi, đưa tay ra sau eo cô, tăng thêm nhịp độ nhịp nhàng tấn công rồi hôn mạnh, không để lại một chút chỗ trống, đầu lưỡi cuốn lấy, ướŧ áŧ, qua khe hở trao đổi hô hấp cho nhau, cuống lưỡi tê dại.

Cô giống như không có khả năng hôn, chỉ có thể bị động bị anh từng bước xâm chiếm, từng chút không khí bị rút đi, cô nhắm mắt lại cảm nhận, tim đập kịch liệt, mơ hồ đáp lại.

Kết thúc rồi ư?

Có thể không.

Anh đưa tay lên chạm vào dưới váy cô, xoa khắp làn da mềm mại tinh tế của cô, trên mặt vẫn là nụ hôn nóng rực không ngừng, ngón tay lại đã cách qυầи ɭóŧ chạm vào âm hộ cô gái nhỏ.

Ngón tay hơi trúc trắc tìm kiếm, tìm được nơi nào đó, véo nhẹ một cái.

Hơi thở của cô lập tức trở nên dồn dập, a a kêu lên, hơi khó chịu lại có chút hưng phấn.
Lâm Uyên không vén váy cô lên, chỉ dang rộng hai chân của cô ra, để cho ngón tay có nhiều không gian để di chuyển hơn, liên tục xoa nắn âm đế đã dựng lên của cô, khuôn mặt trắng mịn của cô gái nhỏ đã chậm rãi hiện lên màu ửng đỏ.

Nụ hôn vẫn chưa dừng lại, hạ thể cũng đang dựng cứng lên.

Khương Đường khoát tay ôm lấy eo của anh, dần dần siết chặt, ôm lấy lưng anh, cả người như bông hoa Hải Đường, diễm lệ mà mềm yếu.

Ngón tay của anh nhịp nhàng tăng nhanh, lớp vải mỏng đã bị nước làm cho ướt nhẹp, giữa hai ngón tay mang theo kɦoáı ƈảʍ ngập đầu Khương Đường theo bản năng cắn vào môi dưới của anh, cảm nhận được khoái tới từ âm đế, dần dần lên cao trào.

Dường như vào thời khắc này, cô mới có thật sự nhìn thấy cảm giác chân thực của anh.

Cả miệng trên và dưới đều bị anh xâm nhập sâu vào, chỉ còn lại một tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
So với trong điện thoại, âm thanh của cô bây giờ còn quyến rũ hơn.

Khương Đường nhu nhược đáng thương nhìn anh, vừa định đưa tay chạm vào vạt áo của anh thì điện thoại trong túi lại rung lên, cô đổi thành thò tay vào túi lấy ra cho anh, là đồng hồ báo thức, nhắc nhở anh tiết học buổi chiều sắp đến rồi.

"...Em ở khách sạn chờ anh.” Cô ngoan ngoãn nói: "Sau khi xong anh tới tìm em nhé?”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Lâm Uyên nhoài người về phía trước, đè trên người cô, nặng nề thở hổn hển, sau khi bình tĩnh lại du͙ƈ vọиɠ muốn cô thì bế cô đi vào phòng trong, nói: “Em đi ngủ một lát đi."

Cô tới từ sáng sớm, chắc hẳn lúc ở trên máy bay cũng không ngủ ngon được.

Khương Đường gật đầu.

Sau khi Lâm Nguyên rời đi, cô mở vali lấy đồ ngủ vào phòng tắm, khi cởi nội y ra, dâʍ ŧɦủy̠ cũng theo sau chảy xuống, dính vào giữa hai chân.
Toàn thân cô trần trụi đứng ở trong phòng tắm, trên người vẫn còn vương vấn hơi thở của Lâm Uyên, có chút dục cầu bất mãn.

... Thực sự, rất muốn được làʍ ŧìиɦ.

*

Lâm Uyên cũng lơ đễnh mất tập trung.

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, gõ nhẹ ngón tay lên những trang sách.

Ngay cả khi anh đã ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái.

Trong lớp có rất nhiều học sinh nước ngoài, các nữ sinh đều rất cởi mở, đã sớm muốn thử một chút nam sinh bình thường vẫn cao ngạo này, nhưng đều bị khí tràng hờ hững lạnh lùng của anh dọa cho lùi bước.

Ai nấy đều cho là anh xưa nay cấm dục.

Nhưng hôm nay anh lại có chút gì đó không giống, các nữ sinh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía sau, mặc dù bề ngoài vẫn như cũ sạch sẽ gọn gàng chỉnh tề đến cúc áo sơ mi đầu tiên, nhưng đôi mắt cụp xuống và dấu vết môi dưới bị người cắn rõ ràng khiến cho anh lập tức ngã xuống từ trên đám mây.
Tâm tư rục rịch của mấy cô gá lại bốc hơi.

So với những cô gái trong nước dè dặt và băn khoăn, những cô nàng ở đây táo bạo hơn rất nhiều, không có thông tin liên lạc của anh họ liền trực tiếp ném giấy lên bàn anh, chỉ cần tiện tay mở ra một cái đều là lời hẹn đi mướn phòng.

Lâm Uyên đau hết cả đầu.

Anh quay đầu dời sự chú ý lên trên điện thoại di động, Khương Đường vừa mới gửi cho anh một hình ảnh.

Là ảnh váy rơi trên mặt đất.

Áo ngực màu đen và chiếc qυầи ɭóŧ đơn độc nằm bên cạnh,

[Anh, lát nữa nhớ quay lại cắm vào em nhé.]

"..."

Quả nhiên, chỉ là giả vờ ngoan ngoãn mà thôi.

Lâm Uyên bấm tắt điện thoại,

đột nhiên cảm giác thấy anh tội gì phải ngồi ở chỗ này khó xử bản thân mình, rõ ràng anh có một lựa chọn tốt hơn nhiều.

Anh lập tức đứng dậy, đối mặt với giáo viên khuôn mặt tràn đầy nghi vấn bỗng nhiên dừng lại của giáo viên, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Khương Đường tắm xong, nằm trên giường quấn một chiếc khăn tắm lớn, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ say, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô mở mắt, tưởng mình nghe nhầm, thì chuông cửa lại tiếp tục vang lên không ngừng.

Khương Đường đứng dậy, qua mắt mèo nhìn thấy Lâm Uyên vòng vèo chưa tới nửa giờ đã về, khóe miệng không khỏi giương lên, lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt cửa mở ra, trực tiếp nhảy lên người anh, bị anh vững vàng ôm chặt.

Lâm Nguyên nhấc chân đạp cửa đóng lại, chiều dài áo choàng tắm không thể che đậy tư thế cô treo ở trên người anh, anh ôm cô, sờ mông cô, đúng như anh nghĩ, dưới áo choàng tắm không có một mảnh vải che thân nào.

Lâm Uyên nhẹ nhàng lôi kéo, nhanh chóng ném áo choàng tắm của cô xuống gầm giường, Khương Đường vừa muốn cởi cúc áo của anh, lại bị anh đè tay xuống.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhìn vào chiếc vali đang mở, đôi mắt chìm xuống.

"Bé con, đó là cái gì?"