Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 220: Cô Gái Trước Mặt, Đẹp Như Hải Yêu



Đưa tay lau đôi mắt đau xót, Bùi Vân Khinh lại nhếch môi.

“Chú nhỏ, nhanh lên nha!”

Đường Mặc Trầm dẫm chân trên cát đi tới trước mặt cô, đưa tay ra cầm giày cho cô, một tay cầm giày, một tay nắm lấy tay cô, cùng nhau bước đi.

Bước đi trên sóng như trẻ con, Bùi Vân Khinh quay lại nhìn Đường Mặc Trầm.

“Chú nhỏ, không giẫm nước sao?”

Đường Mặc Trầm lắc đầu.

“Chơi vui mà!” Bùi Vân Khinh lắc lư cánh tay anh nũng nịu, “Chú nhỏ? !”

Nam nhân vẫn lắc đầu.

Hoàn toàn chỉ vì chiều theo cô, mới làm những chuyện nhàm chán như đi tản bộ trên cát này.

Cởi giày đi đạp sóng?

Loại chuyện ngây thơ trẻ con mới làm kia, anh tuyệt đối sẽ không làm!

“Không đến thì thôi.”

Bùi Vân Khinh giả bộ giận dỗi, buông tay anh ra, sải bước tiến lên vài bước, đột nhiên co chân lên hét lớn.

“A. . . Đau quá!”

Nghĩ rằng cô bị mảnh sò đâm vào chân, Đường Mặc Trầm nhanh chân chạy tới đỡ cô, tay phải vừa đụng vào liền bắt gặp cô gái cô gái đang cười xấu xa, ngẩng mặt lên, hướng anh đẩy ngã xuống nước.

Đường Mặc Trầm không chút phòng bị , lui lại một bước, chân lập tức dẫm vào một hố cát không biết là do ai đào, thân thể thoáng một cái ngã xuống vào con sóng nhỏ đang xô vào.

Bùi Vân Khinh nguyên bản cũng chỉ muốn cùng anh đùa giỡn một chút, muốn anh xuống nước cùng cô thôi.

Nhìn dáng vẻ chật vật của nam nhân ngã xuống nước, Bùi Vân Khinh giật mình, không khống chế nổi cười lớn.

“Ha. . . Chú nhỏ, anh ngốc quá, em là lừa anh. . . Không nghĩ tới anh cũng bị lừa. . .”

Cười được một nửa, anh vẫn không đứng dậy.

Bùi Vân Khinh nhìn kĩ lại, Đường Mặc Trầm ngồi trên biển, biểu cảm ảm đạm không rõ đang nhìn cô.

Trái tim nhỏ bé của Bùi Vân Khinh không khỏi khẽ run rẩy.

Bùi Vân Khinh à Bùi Vân Khinh, ngươi ăn hết hải sản, xem như gan hùm mật báo sao? Sao lại dám đùa với anh như thế?

“Chú nhỏ, em không cố ý!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xịu xuống, cô bỏ giày chạy tới, đưa tay giữ chặt cánh tay anh.

“Em chỉ muốn. . . A a. . .”

Cô còn chưa kịp nói xong đã bị anh kéo xuống nước.

Người đàn ông nghiêm chỉnh đứng dậy, nhìn cô một cách trịch thượng.

“Cái này gọi là. . . Lấy đạo của người, trả lại cho người.”

Bùi Vân Khinh ngồi ở trong nước biển ngửa mặt lên, rõ ràng bắt thấy được ý cười ranh mãnh của anh, lại lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Bụng lớn đen tối!

Hóa ra là giả vờ!

Bùi Vân Khinh tức giận nắm một nắm cát ném lên người anh.

“Đáng ghét, đồ lừa gạt!”

“Ai đáng ghét?”

“Anh!”

“Nói lại lần nữa?”

Nhìn thấy ánh mắt của anh trầm xuống, Bùi Vân Khinh quay người chạy về phía biển, nhăn mặt le lưỡi với anh.

“Đường Mặc Trầm là đồ lừa gạt, đồ quỷ sứ đáng ghét, bụng lớn đen tối!”

Vốn tưởng là anh sẽ trở về thay quần áo, không cùng cô lộn xộn.

Không nghĩ đến, nam nhân giơ cánh tay, vậy mà đem âu phục vứt trên bãi cát, cởi giày, đuổi theo cô. . .

Thấy tình hình không ổn, cô quay người bỏ chạy thì bị người đàn ông hung hãn bắt lấy.

Đường Mặc Trầm từ dưới nước ngoi lên, bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

“Em cho rằng em trốn được?”

“Chú nhỏ. . .”Bùi Vân Hinh nũng nịu chu cái miệng nhỏ xinh xắn, “Em chỉ đùa với anh thôi, anh tức giận sao?”

Không thể trêu vào, chạy càng không thoát, cô chỉ có thể thừa nhân!

Mái tóc cô trôi nhẹ theo dòng nước biển, trên mặt, trên lông mi, trên môi đều dính mấy giọt nước.

Dưới ánh trăng lấp la lấp lánh.

Cô gái trước mặt tử, xinh đẹp như hải yêu.

Cúi đầu xuống, anh không khách khí hôn lên đôi môi dưới ánh trăng của cô.

. . .