Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 104: 104




“Tần Cao Văn chết chưa?”
Vừa hỏi xong thì Trương Vân Sơn bỗng cảm thấy mình hơi nóng vội.

Điều trên là đương nhiên rồi, tại sao ông ta lại phải nhiều lời chứ.
Thế nhưng câu trả lời của Trương Thiên Khoát khiến cho Trương Vân Sơn không dám tin.
“Tần Cao Văn vẫn chưa chết”.
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Trương Vân Sơn khiến cho ông ta tái mặt và đứng bật dậy.
Sao sự việc lại thành ra như vậy?
Tần Cao Văn vẫn chưa chết sao?
Trương Vân Sơn nói tiếp: “Có phải là hắn đưa người bỏ chạy và đã trốn được sự truy sát của Thiên Lôi tông sư rồi không?”
Đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Bản lĩnh của Thiên Lôi tông sư mạnh như vậy, trừ khử một tên Tần Cao Văn thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Lần này Thiên Lôi tông sư đích thân ra mặt thì chắc chắn là thành công rồi, vậy mà cuối cùng kế hoạch lại thất bại thì chắc chắn là do Tần Cao Văn đã chạy thoát.
Ông ta không bao giờ tin Tần Cao Văn có thực lực có thể đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trương Thiên Khoát thất thần lắc đầu.
Anh ta lấy điện thoại ra đưa cho bố xem: “Đây là quá trình quyết đấu của bọn họ, bố xem đi”.
Sau khi xem xong video, Trương Vân Sơn đứng ngây như phỗng với vẻ không dám tin.
Dù có thể nào thì ông ta cũng không thể tưởng tượng ra nổi kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của mình như vậy.

Tần Cao Văn rốt cuộc là người hay là thần, mà đến cả Thiên Lôi tông sư anh cũng có thể hạ gục một cách dễ dàng như vậy?

Đúng vậy, đúng là hạ gục trong chớp mắt.
Hôm nay chỉ dùng một chiêu mà anh đã đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trước đó, ông ta không thể nào tưởng tượng nổi rằng Tần Cao Văn có thể làm được.
Giờ xem ra muốn trừ khử Tần Cao Văn thì phải có kế hoạch dài hạn.
Chứ không được hành sự hấp tấp.
Trương Vân Sơn đặt điện thoại xuống: “Vậy tiếp theo con có kế hoạch gì?”
“Con thấy chúng ta vẫn không cần lo lắng”.
Câu nói của con trai khiến Trương Vân Sơn cảm thấy tò mò, lẽ nào thằng bé định bỏ qua cho Tần Cao Văn?
“Sao con lại nói vậy?”
Trương Thiên Khoát trả lời: “Không chỉ có mỗi hai gia tộc chúng ta đối phó với Tần Cao Văn mà giờ ông Hai cũng muốn giết chết hắn nữa”.
Trước đó, hai gia tộc bọn họ không hề nghe được thông tin này.

Hôm nay nếu không phải Trương Thiên Khoát tới tận nơi phát hiện ra Phong, Vũ, Lôi, Điện thì có lẽ là đến giờ họ cũng chưa biết gì.
Ông ta tò mò hỏi: “Sao con dám khẳng định chứ? Không phải lần trước nói ông Hai còn cử người đi lôi kéo Tần Cao Văn sao?”
“Nếu bố nghĩ vậy thì lầm lớn rồi”.
Trương Thiên Khoát bèn thuật lại toàn bộ sự việc ở hiện trường cho Trương Vân Sơn.
Ông ta nghe xong thì thất kinh.

Phong, Vũ, Lôi, Điện, trước đây ông ta đã từng nghe qua về thực lực của mấy kẻ này.

Họ đáng sợ tới mức nào thì có lẽ không cần phải nói nhiều.
Ông ta không ngờ, Tần Cao Văn khi đối đầu với những kẻ hàng đầu như thế thì tới cuối cùng vẫn giành thắng lợi trong nháy mắt.
Tần Cao Văn đúng là một đối thủ đáng sợ.
“Được, vậy làm theo cách của con đi”.
Trương Thiên Khoát nói: “Con biết rồi”.

Cộc cộc!
Tần Cao Văn đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa vọng vào.
Anh cảm thấy hơi tò mò.
Sau khi mở cửa ra, anh nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đứng trước cửa đang xách hai cái túi, bên trong toàn là những thứ có giá trị.
Thượng Quan Thiên Long nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, lần này chúc mừng cậu toàn thắng, tôi đã chuẩn bị chút quà mọn, mang tới tận nơi, hi vọng cậu có thể nhận lấy”.
Tần Cao Văn vốn định từ chối nhưng suy nghĩ một lúc thì cảm thấy như vậy khiến người ta bị tổn thương.
Nên anh đã nhận quà và nói tiếp: “Vậy cảm ơn nhiều nhé”.
Thượng Quan Thiên Long vui lắm, vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Có gì phải cảm ơn chứ, nếu cậu Tần nói vậy thì khách sáo với tôi quá”.
“Tôi một mình ở nhà, không biết nấu cơm, ông về đi”.
Thượng Quan Thiên Long co giật khóe miệng, không hề cảm thấy bất mãn với cách cư xử của Tần Cao Văn.
Chỉ là ông ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy.

“Tôi biết rồi, vậy tôi đi nhé”.
Tần Cao Văn gật đầu.
Tần Cao Văn đóng cửa lại, đang định quay lại phòng khách, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại có tiếng gõ cửa vọng tới.

Tiếng gõ lần này còn gấp gáp hơn lần trước.
Tần Cao Văn vẫn tưởng là Thượng Quan Thiên Long nên tỏ ra khó chịu.
Vừa rồi không phải nói rõ với ông ta rồi sao? Đừng làm phiền người khác mà sao không hiểu vậy?
Sau khi mở cửa thì Tần Cao Văn phát hiện ra mình đã lầm.

Người đứng trước mặt không phải là Thượng Quan Thiên Long mà là kẻ lạ mặt.
Những kẻ này xếp thành hàng dài, đếm sơ qua thì cũng phải tầm sáu, bảy mươi người.
Tay họ đều cầm đồ.
Tần Cao Văn co giật khóe miệng, có lẽ đây đều là những người tới tặng quà cả.
“Anh Tần, xin anh nhận lấy món quà này được không”.
“Anh Tần, mong anh nể mặt nhận của tôi đi”.
“Của tôi, của tôi, anh Tần!”

Tần Cao Văn vội vàng đóng cửa lại, bất luận là bên ngoài có gõ thế nào thì anh cũng không đáp lại.
Giờ thì anh đã thật sự được trải nghiệm cái cảm giác mười năm không người hỏi, một đêm thành danh vạn người theo rồi.
Tại nhà họ Phùng.
Gia tộc xếp vị trí khá cao ở thành phố Minh Châu.
Xếp thứ nhất là gia tộc Thượng Quan, tiếp đến là họ Vương, họ Trương, rồi nhà họ Dương.
Giờ nhà họ Dương đã bị Tần Cao Văn hạ gục, thì đương nhiên nhà họ Phùng trở thành gia tộc xếp ngay sau.
Trên đời này ai cũng thích thuận nước đẩy thuyền cả và chỉ bằng ngôn từ thôi thì đến cả lợn có khi cũng mọc cánh biết bay.
Đương nhiên nhà họ Phùng cũng không ngoại lệ.
Phùng Thiên Vũ ở trong phòng, kỹ càng chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn.

Trước khi Tần Cao Văn đối quyết với Thiên Lôi tông sư, ông ta cũng có suy nghĩ giống như những người khác, cho rằng, cuộc chiến này không có gì phải bàn cãi, Tần Cao Văn thua là cái chắc.
Nhưng anh lại tạo ra kỳ tích một lần nữa.
Nhân vật thuộc cấp bậc tông sư mà cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
Phùng Thiên Vũ ý thức được rằng, Tần Cao Văn là đối tượng đáng để ông ta la liếm.
Giờ anh mới có hơn hai mươi tuổi mà đã có được thành tựu kinh người như vậy.

Sau này, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật bá chủ một phương.
Không biết chừng có một ngày có thể trở thành võ vương.
Tới lúc đó nhà họ Phùng bọn họ cũng có thể được ké chút lợi lạc.
Vì vậy nhất định phải chuẩn bị quà cáp kỹ càng.
“Bố đang làm gì vậy?”
Phùng THiên Vũ nghe thấy tiếng con gái thì khẽ ngẩng đầu nói: “Đương nhiên là chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn.

Lần này cậu ta đã nổi danh thật rồi”.
Nhìn bố mình, Phùng Thiến Thiến bèn nói: “Con không đồng ý với cách nói của bố”.
Câu nói của con gái khiến Phùng Thiên Vũ tò mò.
“Ý của con là gì?”
Phùng Thiến Thiến đi tới bên cạnh bố: “Bố, bố làm như vậy sẽ không khiến Tần Cao Văn nhớ tới mình đâu!”
“Vậy con có cao kiến gì không?”
Phùng Thiên Vũ nhìn con gái rượu của mình và hỏi..