Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1105



Chương 1127

Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”

Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng.

Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!

“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”

“Em đang kiếm chuyện chị đấy.

Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.

Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả…

Cũng không hẳn là như thế, vẫn cảm nhận được một chút.

Chính là hormone nam tính của Lục Vân.

Lục Vân đột nhiên nảy ra một ý, nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ phương pháp nhận biết của chị sai rồi.”

“Phải làm sao mới được?” Liễu Yên Nhi cẩn thận hỏi.

“Vào sâu một chút.”

“Vào sâu một chút?”

Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghi ngờ.

Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng…

“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đầu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”

Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.

Uổng công cô còn nghiêm túc, đúng là lãng phí thời gian.

Lục Vân xoa trán, uất ức nói: “Chị Yên Nhi đổ oan cho em, em sờ soạng chị bao giờ?”

“Mắt em đấy!”



“Được rồi, giờ nhìn cũng không thể nhìn, không biết ban đầu là con hồ ly nào ngày nào cũng chạy tới quyến rũ hắn!

Lục Vân uất ức cực kì!

“Tiểu Lục Vân, cùng chị đến tỉnh Vân Quý đi, chị muốn đi bái tế cha mẹ.” Liễu Yên Nhi không có lòng muốn đùa giỡn tiếp với Lục Vân, nhanh chóng nghiêm túc nói.

Lục Vân cũng không còn vẻ không đứng đắn nữa, gật đầu nói: “Được, em đi cùng chị.”

Khi Hồn Trường Thánh nói về âm mưu của U Hồn tộc cho họ nghe có từng đề cập đến quê nhà của Liễu Yên Nhi.

Tuy rằng cha mẹ đã mất từ sớm, đã hơn hai mươi năm nhưng Liễu Yên Nhi vẫn muốn về thăm.

Hai người nhanh chóng rời khỏi ngục giam Long Hồn.

Lúc sắp rời khỏi ngục giam khổng lồ dưới biển sâu này, Lục Vân quay đầu nhìn long trụ thần bí từ xa xưa, cảm thán một câu: “Chờ tới khi mình biết rõ thân thể của mình rốt cuộc bị cái gì, nhất định sẽ đòi lại hết.”

Trước đó, khi Lục Vân cắn nuốt long hồn kia, có cảm giác rất mãnh liệt rằng món đồ chơi đó sẽ giúp sức mạnh của mình được tăng lên rất nhiều.