Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 103: 103





[Em đến công ty chưa?]
Một tin nhắn hiện trên thanh thông báo của điện thoại, Ân Tiếu Lê bấm vào xem, người gửi: Tề Âm.
Ừm.
Ân Tiếu Lê gật gật đầu, đặt điện thoại vào trong túi, suy nghĩ một hồi rồi đi vào văn phòng của Tổng biên tập để giao bản thảo.
Cốc cốc ——
"Mời vào."
Ân Tiếu Lê dùng vai đẩy cửa ra, hi hi ha ha bước tới, đặt bản thảo vào tay đối phương, nói: "Cháu đi đây."
Tổng biên tập chậm rãi nói: "Dừng lại."
Tổng biên tập là một ông chú trung niên khoảng chừng 50 tuổi, đã có tóc bạc, đeo kính gọng đen, tính tình dễ gần, không bao giờ cáu gắt.

Những người cấp dưới cũng không sợ ông ấy chút nào, Ân Tiếu Lê là một ngoại lệ, lần nào Tổng biên tập tìm cô đều không phải chuyện tốt.
Tổng biên tập: "Có một cuộc phỏng vấn, đi thành phố X..."
Ân Tiếu Lê lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Cháu vừa mới đi công tác về, còn chưa nghỉ ngơi được hai ngày.

Cháu không đi đâu, chú tìm người khác đi."
Tổng biên tập không nóng không vội: "Còn có một địa phương."
Ân Tiếu Lê thầm phỉ nhổ ở trong lòng, con cáo già, cố ý đợi cô ở đây mà.
Ân Tiếu Lê đi đến văn phòng Tổng biên tập, lại gánh trên vai công việc, vẫn là loại công việc đặc biệt nhàm chán này, cả người đều thê lương.

Đồng nghiệp bên cạnh thấy cô nằm sấp, đi tới hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy? Lão Giang lại cử cô đi làm việc?" Lão Giang là Tổng biên tập của bọn họ.
Ân Tiếu Lê: "Chứ còn gì nữa?"
Phỏng vấn cũng không phải việc cô muốn đi lúc nào thì đi, đôi khi phỏng vấn xong rồi trở về rất khuya, lại phải viết bản thảo, vài giờ lại trôi qua.

Lão Giang cảm thấy cô người giỏi việc nhiều, việc gì cũng dồn hết vào cô.

Mặc dù cô có thể làm tốt, nhưng cô không muốn chạy đến cơ quan, làm tin tức hội họp gì đó.
Đồng nghiệp an ủi cô: "Không phải là Tiểu Lưu xin nghỉ sao? Những người khác đều có việc riêng."
Ân Tiếu Lê xua tay, ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa, sau khi tê liệt một lúc, cô mới thành thật làm công tác chuẩn bị.
Tề Âm làm ổ trong khách sạn, mặc áo ngủ mát mẻ, đôi chân thon dài thẳng tắp thấp thoáng, chất liệu lụa mỏng bán trong suốt lộ ra lốm đốm dấu hôn đỏ tím.

Ân Tiếu Lê rất hợp với khẩu vị của cô ấy, không chỉ là nội tâm, mà còn là thân thể của cô.


Tề Âm cảm thấy trên đời này không có người nào hợp với cô ấy hơn cô.
Tề Âm uống một ngụm rượu Burgundy trong ly, ánh mắt chuyển từ chiếc laptop trước mặt sang chiếc điện thoại yên tĩnh, mở phần mềm, Ân Tiếu Lê vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô ấy.
Cô ấy không để bụng.

Cô ấy là một người vô cùng tự lập, xưa nay không thích dính sền sệt dây dưa dài dòng.

Mặc dù động tâm với Ân Tiếu Lê nhưng cô ấy có thể hiểu được và thích nghi với cách hòa hợp này.
Ngoại trừ hơi nhớ cô một chút.
Một cảm xúc rất xa lạ.
Chờ đến khi kịp phản ứng, Tề Âm đã gõ tên Ân Tiếu Lê vào thanh tìm kiếm của trang web, nhấn Enter, điều này thực sự làm cho cô ấy tìm thấy rất nhiều thông tin.

Mặc dù hầu hết đều là bản tin, nhưng cô ấy phải mất một lúc lâu mới phát hiện ra cuối mỗi bản tin đều ký tên Ân Tiếu Lê.
Tề Âm như nhặt được kho báu, đọc hết tất cả các bản tin mà cô tìm được.

Tiếng Trung không phải là tiếng mẹ đẻ nên tốc độ đọc của cô ấy chậm hơn người thường.

Đợi đến khi cô ấy đọc hết, ánh chiều tà đã le lói, Tiếu Cẩn gọi điện thoại mời cô ấy đi ăn tối.
Tiếu Cẩn nói với cô ấy, sự yêu thích của Ân Tiếu Lê ngắn ngủi giống như hoa quỳnh.
Tề Âm rất tự tin ở trước mặt nàng, cô ấy cảm thấy mình có thể là một ngoại lệ đối với Ân Tiếu Lê.
Trở về lại e ngại, nếu như Ân Tiếu Lê thật sự không thích cô ấy thì sao?
Mười giờ sau, cô ấy lại gửi cho đối phương một tin nhắn khác.
[Em tan ca chưa?]
Đinh một tiếng, Ân Tiếu Lê trả lời cô ấy trong vài giây: [Chị nhàm chán lắm sao?]
Trên con phố rực rỡ ánh đèn, đường đầy xe cộ, Tề Âm đứng đó, mặt đỏ bừng vì phấn khích, nói: [Sao em biết?]
Ân Tiếu Lê bỗng chốc vui vẻ.
Đứa ngốc gì thế này? Giống như học sinh trung học mười mấy tuổi.
[Tối nay có rảnh không? Đến nhà của tôi.

Tôi vừa mới tan làm] Ân Tiếu Lê gửi cho cô ấy lời mời.
[Sao tan làm muộn vậy?]
[Bận]
Tề Âm bị duy nhất một chữ này làm cho sững sờ, chọn gọi điện thoại.


Ân Tiếu Lê không nghĩ ngợi chút nào chọn từ chối, gõ chữ: [Có việc gì?]
[Em không kiên nhẫn] Tề Âm kiên định nói.
Ân Tiếu Lê yên lặng, nhưng cô không có ý định nói sâu hơn về lý do tại sao mình lại mất kiên nhẫn.
[Có đến không? Không đến thì thôi]
[Đến]
Ba mươi phút sau, Ân Tiếu Lê nhìn thấy Tề Âm.

Lúc đó cô đang bưng một ly mì, trên TV đang chiếu "Ngọa hổ tàng long".

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô quyết định hút một ngụm, xác nhận qua mắt mèo trên cửa rồi mở cửa ra.
Tề Âm tiến lên một bước, ôm eo Ân Tiếu Lê.
Tầm mắt của Ân Tiếu Lê hoàn toàn bị chặn lại, sau đó cả người bị lực đạo kéo vào vòng ôm ấm áp, hương nước hoa nữ tinh tế đột nhiên tới gần, tản ra thoang thoảng trên mũi, làm cho Ân Tiếu Lê hoảng hốt trong chốc lát.
Trên môi ấm áp, Tề Âm ngậm chặt môi cô, hôn nhẹ hai lần rồi linh hoạt tiến vào hàm răng của cô.
Nóng ướt chạm nhau.
Mùi vị gì? Tề Âm nhíu mày, động tác hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục bất chấp.

Kỹ thuật hôn của cô ấy rất điêu luyện, ngay cả một người kỳ cựu như Ân Tiếu Lê cũng đắm chìm trong nụ hôn có vẻ như ngẫu nhiên nhưng lại có tiết tấu của cô ấy.
Ân Tiếu Lê được cô ấy ôm trong ngực, da đầu tê dại vì nụ hôn như nặng như nhẹ của cô ấy.

Lúc thì khẽ thở, lúc thì rên rỉ.
Phụ nữ có rất nhiều bộ phận nhạy cảm, một số bộ phận không đáng chú ý, rất dễ bị bỏ qua, chẳng hạn như mái tóc dài, chỉ có quan sát cẩn thận mới biết được.
Ân Tiếu Lê buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, trong lúc hôn, bị Tề Âm tháo dây buộc, tiện tay đeo vào cổ tay.

Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy từ từ luồn vào mái tóc dài của Ân Tiếu Lê, bước đi nhẹ nhàng, sợi tóc khẽ động theo động tác của cô ấy, giống như xoa bóp, lại giống như vuốt ve.
Cô ấy biết rõ mỗi động tác của mình sẽ mang lại cảm giác thế nào cho Ân Tiếu Lê.
Nếu như vừa rồi hôn môi đạt được bảy phần khoái cảm, thì bây giờ chính là mười phần, hơn nữa là bùng nổ lên cao, không có chút đề phòng.

Cảm giác tế bào toàn thân đột nhiên run rẩy khiến cho Ân Tiếu Lê không tự chủ được rên lên một tiếng, mềm nhũn ngã vào trong ngực Tề Âm.
Tề Âm ấn cô vào cửa hôn một hồi lâu, mới cười nhẹ rồi buông cô ra.
Ân Tiếu Lê dựa vào trong cánh tay của cô ấy để khôi phục hơi thở, đôi mắt mở to!

Người phụ nữ này cũng quá giỏi rồi!
Hay là phụ nữ đều như vậy?
Trước đây không có người bạn trai nào để ý đến mái tóc của cô, tay của Tề Âm thực sự không phải là tay, chải mấy lần lên tóc, Ân Tiếu Lê tê dại cả người, cảm thấy mình sắp lên đỉnh.
Giữa phụ nữ là như vậy sao?
Ân Tiếu Lê hoảng sợ.
Tề Âm rũ mắt nhìn cô chăm chú, đôi môi vốn không hề nhạt của Ân Tiếu Lê lại trở nên đỏ mọng căng đầy vì nụ hôn, đặc biệt là môi dưới, bởi vì chịu đựng nhiều nên hơi sưng tấy, càng thêm vẻ dụ hoặc.
Ánh mắt của Tề Âm tối xuống, cô ấy cúi đầu hôn lần nữa theo ý muốn của mình.
Đôi môi dừng lại khi còn cách Ân Tiếu Lê còn ba centimet.
Ân Tiếu Lê dựa vào vai cô ấy, thở nhẹ, nói: "Em đang ăn."
"Hả?" Tề Âm liếc nhìn quanh phòng khách nho nhỏ, dừng lại ở ly mì đặt trên bàn trà.

Thị lực của cô ấy rất tốt, có thể nhìn thấy dòng chữ trên đó: Tonkotsu kiểu Nhật.
Tề Âm cau mày: "Em ăn cái này sao?"
Ân Tiếu Lê nhướng mày: "Nếu không thì sao?" Cô lướt qua vai Tề Âm, dùng nĩa khuấy mì bị trương lên, nhét vào miệng, cũng may đang là mùa hè nên không bị lạnh.
Tề Âm ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhìn cô ăn mì với ánh mắt dịu dàng khó tả: "Tôi đưa em đi ăn."
"Không đi, phiền phức."
"Vậy tôi làm cho em ăn?"
Ân Tiếu Lê đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô ấy.
Tề Âm bị cô làm cho khó hiểu, cười nói: "Sao vậy?"
Ân Tiếu Lê đưa tay sờ trán cô ấy, không sốt, sao lại nói mê sảng chứ?
"Chị làm được không?" Trong lòng Ân Tiếu Lê xoay chuyển trăm lần, cuối cùng phun ra một câu như vậy.
"Tôi có thể làm món Tây đơn giản."
"Tôi không thích ăn món Tây."
"Tôi có thể học nấu món Trung."
"Vậy bao lâu nữa chị mới có thể nấu được món ăn ngon?" Đến lúc đó, có lẽ bọn họ đã chia tay từ lâu.
"Tôi sẽ mời đầu bếp cho em?"
Ân Tiếu Lê phá lên cười.
Cô nhìn căn bếp đầy ắp đồ dùng, nếu lại có thêm một người, sẽ cảm thấy chật chội, nói: "Chị cảm thấy nhà tôi là nơi dành cho đầu bếp sao?"
"Tôi sẽ đổi nhà mới cho em." Tề Âm nói với giọng điệu rất thản nhiên, giống như đến cửa hàng đồ ngọt M ven đường mua kem.
Ân Tiếu Lê sửng sốt, sau đó, cô cảm thấy xấu hổ.
Ân Tiếu Lê nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: "Kiểu nhà thế nào?" Không phải là nhà mô hình chứ?
Tề Âm nghiêm túc hỏi: "Em muốn thế nào?"
Vô công bất thụ lộc, mặc dù Ân Tiếu Lê rất muốn, nhưng vẫn cố gắng hết sức huy động mọi lý trí để dập tắt ý nghĩ này.

Cô chợt nhớ ra một vấn đề: "Chị làm công việc gì?"
Hai người đã qua đêm với nhau, nhưng nghề nghiệp của đối phương là gì cũng không biết.

Ân Tiếu Lê nhìn cô ấy, thuận miệng đã mua nhà, chắc phải là người giàu có? Còn trẻ như vậy đã giàu, là phú nhị đại sao? Đúng vậy, người chia theo nhóm, Tiến sĩ Tiếu chính là phú nhị đại, những người xung quanh nàng cũng là phú nhị đại, quá bình thường.

Tề Âm dần dần nhớ lại kiến ​​thức lý thuyết kém cỏi của mình, khẩn trương tự giới thiệu về bản thân: "Mẹ tôi là người Trung Quốc, ba tôi là người Mỹ, gia đình tôi mở công ty.

Hiện tại, tôi đang đầu tư ở Phố Wall, tương lai sẽ kế thừa công ty của gia đình."
Mua nhà ở Lâm Thành chẳng là gì với cô ấy cả, giống như việc Ân Tiếu Lê mua một thỏi son mới.
Ân Tiếu Lê từng giao thiệp với người giàu có, nhưng chưa bao giờ giao thiệp với người giàu có như vậy, sau khi ngủ một lần đã muốn mua nhà cho cô.

Phố Wall! Đối với những người bình thường như cô mà nói, đó chính là nơi trong mơ, nơi nào cũng có vàng, người ở đó không phải là người bình thường, mà là những nhân tài nổi trội nhất thế giới.

Bất kể có đúng hay không, dù sao trong lòng Ân Tiếu Lê cũng nghĩ như vậy.
Cô chỉ cần rung động một chút là có thể nhận được một căn nhà từ Tề Âm.

Cô nhịn ăn nhịn uống 30 năm mới có thể mua nhà, còn là nhà hai phòng ngủ.
Bây giờ Ân Tiếu Lê vô cùng đau khổ, tại sao cô phải hỏi câu hỏi kia, không phải là 4n9 sao, biết nhiều thứ như vậy, vướng chân vướng tay không có ích lợi gì.
Cô tự thôi miên bản thân mình, thật ra Tề Âm chính là công nhân quét đường ở Phố Wall, hoàn toàn không phải tinh anh gì đó, nhất định không phải.
Sau khi nói xong, Tề Âm chờ phản ứng của Ân Tiếu Lê, theo dự đoán của cô ấy, Ân Tiếu Lê cũng sẽ giới thiệu một chút về nghề nghiệp và gia đình của cô.

Không ngờ Ân Tiếu Lê im lặng, ánh mắt trở nên kỳ quái, giống như đang nhìn cô ấy, nhưng lại giống như không phải đang nhìn cô ấy.
Thật lâu sau, Ân Tiếu Lê thở dài một hơi, vỗ vỗ vai cô ấy: "Được rồi, đừng mua nhà, quá đắt."
Tề Âm vô thức nói: "Không có..."
Ân Tiếu Lê hung hăng trừng mắt: "Tôi nói đắt là đắt, không được phép phản bác!" Một người quét đường thì có tiền gì chứ! Nhất định không có!
Tề Âm lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười.
Ân Tiếu Lê đang tiết kiệm tiền của cô ấy, phải không?
Không phải chỉ có quan hệ người yêu rất thân cận mới nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho đối phương hay sao? Vậy ở trong lòng Ân Tiếu Lê, cô ấy đã là người rất thân cận sao?
Tề Âm phấn chấn.
Bản thân cô ấy mất hồn mất vía, còn Ân Tiếu Lê đang muốn quên chuyện này đi.

Cô đã từng gặp rất nhiều người như Tề Âm, khi yêu đều nói nhiều lời hoa mỹ, cái gì cũng dám khoác lác thổi phồng, ngân phiếu khống cũng dám viết.

Tề Âm còn giỏi hơn, mới làm hai lần đã bày ra bộ dạng tình yêu sâu đậm.
"Chị..." Ân Tiếu Lê ngẩng đầu lên từ trong ly mì, trong mắt hiện lên một tia tà ác: "Chị tốt nghiệp trường nào?"
"Harvard."
"Harvard cũng có khoa Diễn viên điện ảnh truyền hình sao?"
"Không có." Tề Âm suy nghĩ kỹ càng, thành thật trả lời.
"Ha ha ha ha." Ân Tiếu Lê tự chọc mình cười, đưa tay lên chạm vào mái tóc dài mềm mại của Tề Âm, nghiêng đầu nói: "Chị thật đáng yêu."
"Cảm ơn, em cũng rất đáng yêu." Tề Âm lớn lên ở nước ngoài, nhanh chóng đáp lại lời khen, lỗ tai cũng hơi đỏ lên, cảm xúc dâng trào.
Tiếu Cẩn từng nói, đáng yêu là mức độ khen ngợi cao nhất..