Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 35: NÓI TRƯỚC.



Bạch Phong nghe vậy anh có chút khó xử chưa biết nên làm gì, thay vì ngại ngùng thì nam nhân chỉ khẽ ho ra một tiếng mà nói.

"Thật ra tôi là vậy đấy, đa phần nếu người ta thấy tôi ra mặt lạnh lùng, bọn họ thay vì tìm hiểu thì sẽ bàn tán thôi à, mọi chuyện này thật sự đối với tôi rất có là bình thường, tôi chẳng để tâm."

Lệ Y nghe vậy sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh quay đầu sang nhìn về phía anh rồi nói.

"Đúng thật lúc đầu tôi nhìn anh thấy giống như ma cà rồng vậy, chắc là do tóc anh là tóc bạch kim hơn nữa mắt lại còn đỏ như máu chứ? Nếu ai nhìn anh tôi đoán một trăm phần trăm bọn họ đều nghĩ anh là ma cà rồng chứ ai nghĩ anh là quỷ được?"

Nghe những gì mà Lệ Y nói, anh cũng chẳng biết nên nói gì thêm chỉ từ từ đi tới phía trước, ánh mắt nhìn về hướng khác.

"Tôi nghĩ…thay vì cô trở về nhà để gặp lại cha mình…theo tôi thì cô nên ở đây thì sẽ tốt hơn."

Nghe vậy cô có chút hoang mang, ánh mắt nhìn về anh giọng lắp bắp mà nói.

"Sao…Sao anh biết tôi có ý định muốn về nhà? Hay là từ trước tới giờ anh muốn theo dõi tôi sao?"

Lệ Y giật mình không nghĩ tới việc Bạch Phong lại biết mình muốn trở về nhà, trong đầu cô lúc này không ngừng hiện lên những suy nghĩ.

’Tại sao…lại biết mình muốn về nhà chứ? Không lẽ anh ta là kẻ thích soi mói người khác chăng? Đúng là kẻ giả vờ lạnh lùng mà theo dõi sau lưng người khác.'

Bạch Phong tuy là im lặng nhưng anh cũng biết thừa những gì mà Lệ Y nghĩ, thấy cô nghĩ mình là kẻ như vậy, một người vốn chưa từng để tâm tới chuyện gì như anh nay cảm thấy không chịu đựng được, sắc mặt liền chuyển sang sự tức giận mà quát lớn.

"Cô…Cô nói tôi là cái gì cơ? Kẻ thích đi soi mói người khác sau lưng? Xong lại còn lạnh lùng? Lệ Y tôi nói cho cô biết cô đến đây không phải là để làm những gì cô thích đâu? Đừng nghĩ tới việc tôi là kẻ thích soi mói, Triệu Lệ Y?"

Lệ Y nghe vậy vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, cô sợ tới mức đầu không dám ngẩng lên nhìn mà thay vào là cúi mặt xuống, đôi mắt đã ngấn lệ.

"Anh…Nếu anh nói anh không phải là kẻ soi mói…vậy tại sao anh lại biết tôi muốn trở về nhà? Anh nói đi tại sao? Chả lẽ là do anh suy đoán ra được? Hay là do anh theo dõi tôi? Anh nói đi tại sao anh lại biết được?"

Thấy Lệ Y nhất quyết muốn biết lý do Bạch Phong chỉ biết im lặng mà nói.

"Cô cũng biết tôi là quỷ thiếu rồi đúng không, Triệu Lệ Y? Nếu mà đã là quỷ thì tôi cũng ít nhất sống hơn mấy trăm năm, cũng đã từng tận mắt chứng kiến việc sinh tử của con người, và việc tôi có được năng lực đọc trước tương lai và suy nghĩ của con người cũng là chuyện bình thường?"

"Đọc trước tương lai suy nghĩ của con người?"

Lệ Y nghe được những lời mà anh nói cô rơi vào trầm tư, suy ngẫm lại nam nhân khẽ liếc nhìn thi cũng chẳng nói gì chỉ biết im lặng.

"Nếu vậy…thì anh cũng biết tại sao tôi muốn trở về nhà rồi đúng không?"

"Tất nhiên là vậy, cô muốn về nhà là vì muốn gặp lại cha mình, và muốn ra thăm mộ của Thanh Nhã đúng không?

Thấy anh nói đúng tới nỗi không có gì là sai cả, Lệ Y cảm thấy thán phục cô từ từ đi về hướng của Bạch Phong nói.

"Anh thật sự đúng là người tôi cảm thấy lạ mà."

"Lạ? Lạ ở chỗ nào?"



Bạch Phong không hiểu rốt cuộc lạ ở chỗ nào, thấy vậy Lệ Y thay vì không làm gì mà chỉ thì thầm vào bên tai nói.

"Thật sự nếu nói thật thì tôi cũng xin lỗi, nhưng mà…nếu tính về tuổi tác chắc tôi phải nên gọi anh là cụ cố mới đúng."

Nghe thấy cô nói vậy nam nhân không kìm được cảm xúc mà đáp lại.

"Thật sự tôi không biết nên nói gì với cô được nữa Lệ Y, nếu giờ cô bảo phải gọi là cụ cố thì hình như đã sai rồi đấy, thay vì là cụ cố phải gọi là người của năm trăm năm trước mới đúng, chứ nếu nói về cụ cố tôi cảm thấy chẳng hợp chút nào cả."

Bạch Phong không nghĩ nhiều lời mà nói hết những gì mà mình nói ra, Lệ Y nghe vậy thay vì cười thì cô chỉ biết khẽ cười một chút, có lẽ là nhiều chuyện xảy ra xung quanh khiến cô không thể nào cười nổi dù chỉ là một chút cũng vậy.

Không gian yên tĩnh đến lạ thường chẳng có ai nói gì cả, lúc mà còn chưa có chuyện gì xảy ra thì bỗng dưng Lệ Y sực nhớ ra một chuyện.

"À quên mất."

Cô quay về phía của anh mà hỏi.

"Anh có thể đoán trước tương lai của tôi được không?"

"Hửm?"

Bạch Phong vẫn để vẻ mặt không chút quan tâm mà nhìn Lệ Y rồi hỏi lại.

"Cô nói gì thì nói lại đi tôi không biết chuyện gì đâu?"

Lệ Y nghe vậy cả mặt cô bỗng dưng đỏ lên từ lúc nào không hay, xấu hổ tới mức hai mắt nhắm chặt lại mà nói.

"Tôi…Tôi muốn anh có thể cho tôi xem tương lai của tôi, dẫu sao nếu xem trước thì có thể tránh được đồng thời cũng có thể giúp ích cho tôi được?"

Bạch Phong nghe những gì mà Lệ Y nói anh bất giác chỉ thở dài ra một hơi.

"Anh…"

Còn chưa để cô nói gì thêm nam nhân đã đi vụt qua không quên lấy áo khoác mình đang mặc đắp vào vai của Lệ Y, quay lại mà nói.

"Chuyện tương lai thì tôi sẽ không nói, dẫu sao con người đã có sinh tử rồi, thì dù tôi có nói gì đi chăng nữa mọi chuyện cũng sẽ không thể thay đổi được, kể cả dù cô muốn xem hay không thì số trời cũng đã định rồi không thể tránh khỏi."

"Nhưng…"

Chưa để Lệ Y nói xong Bạch Phong trực tiếp đóng cửa lại để mình người thiếu nữ nhỏ bé ở đấy, hiện lên với vẻ mặt buồn bã.

’Thật sự…liệu là do ông trời chăng? Số trời đã định như vậy mặc cho muốn thay đổi thì tất cả đều sẽ trở nên vô ích sao?'

Cứ vậy Lệ Y chỉ biết lấy hai tay cầm chặt lấy áo khoác mà Bạch Phong đưa cho mình.

Lạnh lẽo cô đơn, dường như đều là những từ ngữ có thể miêu tả cô ở hiện tại, chẳng có ai ở bên cạnh đến cả mẹ mình là Thanh Nhã, cũng bỏ cô mà vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

’Mẹ…con thật sự rất nhớ mẹ…'



Trong lòng của Lệ Y bây giờ chỉ có nhớ bà, mặc dù chẳng còn ở trước mặt nữa, nhưng suy nghĩ thì vẫn vậy vẫn không muốn Thanh Nhã rời đi mà muốn bà ở bên cạnh mình an ủi mình.

Chuyển sang đến sáng hôm sau trong một căn phòng sạch sẽ ở dưới sàn những vết máu, từng giọt tí tách rơi xuống một người phụ nữ dựa người vào tủ lạnh, đầu cúi xuống hai mắt đã nhắm chặt từ lúc nào không hay.

Không đoán được cũng biết người phụ nữ trước mặt chính là Uyển Nhị, bà ta mặc trên mình bộ đồ bình thường, nhưng trên người vẫn còn dính vết máu và cộng thêm cả những vết nhớp nháp dính lại, tuy vậy thì cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Không gian yên tĩnh đến lạ thường chẳng có ai nói gì cả, thậm chí còn cả cả tia nắng hắt qua cửa sổ rồi còn chiếu vào mặt của Uyển Nhị.

Bà ta vì bị chiếu vào giật mình mà vội vàng tỉnh lại, việc làm đầu tiên chính là lấy tay che lại ở trước mặt mình, mắt thì một bên mở bên thì không mở, có lẽ là vì vẫn còn buồn ngủ nên mới như vậy.

"Tsk, mới sáng sớm mà chưa gì đã có nắng chiếu vào mặt mình thế này đúng là xui xẻo mà."

Nói rồi Uyển Nhị lộ hẳn vẻ mặt chán nản lẫn tức giận, bà ta lấy tay chạm vào tủ lạnh, dựa vào sức mình mà từ từ đứng dậy.

Chỉ vừa đứng được một lúc bà ta mệt tới nỗi thở không ra hơi nổi, người thậm chí còn chẳng đứng vững được.

"Mọi chuyện ngày hôm qua, Thật sự tất cả đều vượt qua mọi tầm kiểm soát của mình mà cứ nghĩ Diệp Hạ sẽ nghe theo lời mình không có chuyện chống đối gì cả ai ngờ đâu con bé, ngược lại còn không hè nghe lời thậm chí còn nhắc tới tên Lệ Y.

Nhắc tới tên Lệ Y bà ta càng cảm thấy khó chịu, tới nỗi sắc mặt còn tỏ rõ sự khinh bỉ mà nói.

"Con bé đấy đã chết rồi, giờ nhắc lại cũng chỉ để khơi gợi lại ký ức sao? Nhiều khi mẹ cảm thấy con thật là buồn cười mà Diệp Hạ."

Nói tới đây Uyển Nhị chỉ biết cười không ra thành tiếng, dẫu sao nhìn cảnh tượng xảy ra từ ngày hôm qua cho tới giờ bà ta làm sao mà vui nổi cho được? Chỉ biết im lặng mà suy ngẫm lại.

’Mọi chuyện cũng đã vậy tất cả đều sẽ không thể trở lại được như hồi xưa nữa.'

Tất cả rồi sẽ thay đổi đến cả tính cách của con người cũng sẽ không bao giờ thay đổi được, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Đến cảnh một người đàn ông đi tới một bên bờ suối cách đó không xa, tay cầm trên minh là một cái xô nước ngang tầm bình thường không hề lớn hay nhỏ gì cả.

Người đàn ông mặc bộ đồ là áo cộc tay và quần ngố, nước suối chảy từ đầu bên kia sang bên đây vừa nhanh mà vừa siết.

Nước suối trong lành y như bầu trời trong xanh vậy, trong mà còn trong vắt chẳng hề có cái gì gọi là vấy bẩn cả.

"Nước suối hôm nay đúng là trong xanh thật, nếu mà được cúi xuống uống thì thật sự sẽ tát sảng khoái hơn."

Nói là vậy nhưng người đàn ông chỉ biết cúi người xuống, hai tay cầm lấy xô múc nước vào bên trong đến khi cả hai xô đều đầy hẳn.

Tới khi múc xong cả hai thì người đàn ông mới chầm chậm đi vào trong bờ, hai tay nắm chặt lấy cỏ ở ven đường dùng hết sức lực mà đứng hẳn.

"Haizz cuối cùng cũng đứng lên được, thật sự đến được đây cũng gần."

Nói vậy người đàn ông liền đập mạnh hai tay lại thở một hơi, cúi nhẹ người xuống hai tay mỗi bên cầm lấy xô nước.

Dùng hết sức lực mà nhấc lên, sắc mặt tuy hiện rõ sự mệt mỏi mồ hôi cũng ra nhiều ở trên trán thái dương không kém.