Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 236: Tàn cuộc?



Từ cửa sổ của ngôi nhà tối đen như mực bỗng nhiên có tiếng gào thét, gần nửa phút sau đấy thì trong ngôi nhà có bức tường gạch nơi tôi đang ngồi bỗng sáng điện, theo phản xạ tự nhiên tôi liền tụt xuống vì sợ bị phát hiện. Tiếng gào thét như điên loạn của gã phù thủy tên Canh đã làm những người hàng xóm thức giấc. Sau khi tụt xuống khỏi bức tường, tôi mau chóng chạy về chỗ bụi cây để ẩn nấp, ngay khi tôi vừa mới yên vị thì cũng là lúc cánh cổng của hai ngôi nhà đầu ngõ được mở ra, đèn pin được bật lên và họ đi về phía ngôi nhà vẫn đang tối om. Con ngõ không còn chứa đầy bóng tối nữa, ánh đèn điện hắt ra và bóng người đi lại, bây giờ ngõ nhỏ lại có tiếng người chứ tuyệt nhiên không có âm thanh nào của người khuất mặt. Tôi ngồi lặng im quan sát và thấy những người lính nha môn đầu đội nón dấu khiêng hồn của gã phù thủy đi qua trước mạt, họ đi rất nhanh không khác gì bị đuổi đánh.
Tôi ngồi chờ bóng dáng quen thuộc của chị Ma và những người khác, họ là những vong hồn cuối cùng và đi ra sau những người lính nha môn không lâu, vẻ mặt của ngài quan đốc trấn rất hồ hởi, có lẽ ông ấy mãn nguyện vì làm tròn trách nhiệm do quan trên giao phó. Chị Ma mặt lạnh tanh không nói gì, nhìn sau ngó trước và đi lại chỗ tôi đang nấp, chị ấy lên tiếng:
-Xong việc rồi, về thôi em.
Tôi không đáp lời mà đứng lên định bước đi theo chị Ma thì chợt khựng lại, hai người đàn ông lướt qua tôi, họ đi từ trong làng ra. Tôi chờ cho họ đi hẳn vào trong ngõ thì mới lom khom chạy vù ra cánh đồng, dường như các vong hồn chuẩn bị thu binh, họ nắm thông tin nhanh hơn tôi rất nhiều. Tôi thở dài một hơi, lắc đầu rồi chép miệng, quay đầu nhìn lại con đường làng phía sau lưng, xa xa vẫn có ánh đèn treo trên cái cột điện, có thể nhìn thấy những con thiêu thân bay rất gần ánh đèn.
-Về thôi, quan binh cũng rút rồi, dương khí đang mạnh vì nhiều người đã thức giấc, ma cỏ không thể ở lâu được đâu em.
Chị Ma nói với tôi, tôi nhoẻn miệng cười và gật đầu bước thẳng bờ thửa trước mặt, đi được chừng gần chục bước thì tôi dừng lại ngoái đầu nhìn một lần nữa vào trong làng, ánh đèn ban nãy tuy đã xa hơn nhưng tôi vẫn nhìn rõ. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên quay hẳn người lại suy nghĩ một hồi, mắt tôi nheo lại và đầu thì hơi nghiêng sang một bên.
-Còn lưu luyến gì nữa mà không đi? – Chị Ma đi ngược trở lại giục tôi.
-Em cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn chị ạ. – Tôi đáp.
-Không ổn chỗ nào? Đã hạ được thầy phù thủy rồi còn cái gì không ổn nữa? Mục đích của tất cả chúng ta đã đạt được.
-Chị có nhìn thấy hai người đàn ông ban nãy chạy từ đường làng vào trong ngôi nhà không? Hai người chạy vào sau cùng ấy.
-Có, thì làm sao?
-Từ nãy đến giờ em không thấy có thêm người nào đến nữa, tiếng gào thét của thầy phù thủy cũng ngưng rồi, chị không thấy lạ sao?
-Là người làng thôi mà, chắc nghe tiếng hét nên họ đến giúp đỡ.
-Những ngôi nhà đều không sáng đèn, người ta dậy thì phải bật đèn hoặc có tiếng xôn xao, đằng này lối đi trong làng vẫn tối và chẳng có nhà nào bật điện lên cả.
-Ý em là gì?
-Hai người đàn ông đó không phải người làng này, em nghĩ là như vậy.
Tôi giải thích thêm cho chị Ma hiểu ý định của tôi và tôi cho rằng hai người đàn ông mới đến có thể là đồng bọn của thầy phù thủy, chị Ma nghe xong bán tín bán nghi nhưng sau cùng vẫn tin vào nhận định của tôi, chị ấy ngay lập tức gọi Lê Tam tướng quân, Lê Tam tướng quân đoán biết còn có chuyện qua sự gấp gáp trong lời nói của chị Ma nên bảo những người khác lập tức dừng lại.
-Ông cho người đi báo ngay với quan đốc trấn và ông Bách Hộ, họ chưa đi xa đâu.
Lê Tam tướng quân ngay lập tức bảo ma Vành đang đứng gần đấy đuổi theo quan binh để báo rằng có thể đồng đảng của thầy phù thủy đã tới, không được vội rút binh mà quay ngược trở lại. Ma Vành ngay lập tức biến mất nhanh như một cơn gió, Lê Tam tướng quân để lại một đội nghĩa binh nhỏ do Dương bổ đầu canh lối ra cánh đồng còn đâu ông dẫn tất cả số còn lại rút theo hướng trạm bơm sau đó vòng ra con đường đất ven mương Khoai. Chị Ma không vội đi theo họ và khoanh tay để kiếm trước ngực thong dong đi phía trước tôi một đoạn, tôi sợ chậm trễ công việc nên cũng cố đi nhanh nhất có thể.
-Không cần phải gấp gáp như thế đâu. – Chị Ma nói với tôi.
-Em chỉ không muốn bị rơi lại sau cùng. – Tôi vừa bước những bước nhanh vừa nhoẻn miệng cười đáp lời chị Ma.
Tôi đi tắt qua mương thoát nước trong khi chị Ma lại phải đi vòng theo lối trạm bơm nhưng tôi vừa lóp ngóp bò lên mặt đường đất thì chị ấy đã đứng ngay phía trước chờ đợi. Tôi chạy thêm một đoạn đến gần cây cầu qua đường cái quan thì dừng lại nhìn qua bên đường nhưng không thấy gì ngoài màn đêm và mấy cái cây xà cừ bên kia cầu in bóng trên nền trời. Tôi đi thêm vài bước nữa vừa mới rẽ phải thì dừng lại vì tôi phát hiện ra một cái ô tô con đang đỗ ngay chỗ ngã ba rẽ phải vào làng.
-Chị nhìn kìa, có cái ô tô con đỗ ở đằng kia.
-Em nghĩ là của đồng đảng gã thầy sao?
-Ô tô là phương tiện đắt tiền, nếu của nhà ai trong làng thì không thể đỗ giữa đường kiểu ấy được, mau đi lại đó xem sao chị ạ.
Tôi gấp gáp chạy đến và nhanh chóng nhận ra một chiếc Lada màu trắng, loại xe này của Liên Xô, tôi không lạ lẫm gì với ô tô nhưng một chiếc xe nửa đêm đỗ giữa đường như này ắt hẳn là có vấn đề. Tôi đặt ba lô xuống ven đường, sau một lùm cây và nhét luôn cây kiếm gỗ trừ tà vào sau đó mới lom khom người tiến gần đến chỗ cái xe đang đỗ.
Trong xe không có người.
Tôi cẩn thận thò đầu nhìn qua ô cửa kính của xe và sau khi chắc chắn không có bất cứ người nào trong xe thì chị Ma cũng tới gần và hỏi:
-Em có chắc đây là thứ của đồng đảng nó không?
-Em không chắc lắm nhưng chúng ta có thể kiểm tra nhanh thôi. Chờ quan đốc trấn quay lại là sẽ biết, chị nhờ ông ấy cho binh lính vào trong làng kiểm tra thử xem có hai người đàn ông lạ mặt ở trong ngôi nhà đó không, hỏi ngài Xã Thần hoặc tuần đinh chắc sẽ nhanh chứ chị nhỉ?
-Ừ, nhanh lắm.
-Mà ông Tam đâu rồi nhỉ?
-Có người dẫn đường thì tạm thời ông ấy và những vong hồn khác đang chặn các lối ra khỏi làng này.
-Lối này sao không thấy ai?
-Chị đây, mình chị không đủ à?
-À, chắc đủ ạ.
Tôi ngồi nép bên chiếc xe ô tô, một chiếc xe biển số Thủ đô giống như bao nhiêu chiếc xe khác tôi đã từng gặp trong các mùa hè trước đó. Tôi rất thích ô tô và luôn mong muốn sẽ sở hữu một chiếc, trước mắt là đồ chơi đã, nếu có thời gian tôi sẽ xây một thành phố mini ở ngoài vườn nhà, thi thoảng chị Ma rảnh mà xem thì cũng vui, cho chị ấy biết một thành phố thì trông như thế nào.
Quan đốc trấn và ông Bách Hộ đã trở lại, theo sau họ là một nhóm tùy tùng, ngay sau khi chị Ma thuật lại với họ những suy luận của tôi thì quan đốc trấn cho binh lính đi vào làng để kiểm tra ngay. Một lúc sau hai người lính xuất hiện rất nhanh, nhanh như một cơn gió vậy.
-Thưa đại nhân, hai thằng phù thủy chuẩn bị được dìu ra đây, hai người đàn ông mà đại nhân sai tiểu nhân vào kiểm tra thì không phải người làng này, ngài Xã Thần cũng xác nhận là họ mới đến.
-Hừ! Lúc ta đi ra đây cũng thấy cái thứ này nhưng không nghĩ là bọn chúng đến mau như vậy. – Nguyễn đốc trấn quay sang hỏi chị Ma. – Ta nên làm gì?
-Bọn nó có những hai thằng, chưa biết thực lực ra sao, ngài nghĩ có nên tìm cách phá chúng không?
-Phải phá bọn chúng, nếu chúng tung âm binh ra thì đánh luôn, đêm hãy còn dài.
Những vong hồn đang bàn luận giật mình vì nghe tiếng xì xì, họ ngạc nhiên giây lát rồi đi đến chỗ tôi đang lom khom ngồi xì hơi bánh xe, tôi không khó khăn để tìm một viên sỏi nhỏ để xì hơi xe.
-Em làm gì thế?
-Thứ này có bốn bánh mới đi được, em sẽ xì hai bánh, tạm thời xe này sẽ vô dụng.
Tôi xì sạch hơi bánh trước bên phía tài xế sau đó đi ra bánh phía sau xì tiếp, mới xì chưa được mười giây thì đã thấy bóng đèn xe máy từ trong làng đi ra, tôi cố xì thêm khoảng ba giây nữa rồi vùng chạy về chỗ đang giấu ba lô. Tôi biết là mình vẫn đang ẩn thân nhưng những người này có phải là người bình thường đâu, họ là thầy phù thủy đấy, không cẩn thận lại ăn một lưỡi kiếm thì đoàn tụ sớm với chị Ma không chừng. Tôi nấp sau bụi cây ven đường, chỉ cần nhảy nhẹ là sang cánh đồng lúa, chị Ma cũng chạy theo tôi còn những quan binh thì mau chóng dạt xuống ruộng lúa, họ giữ một khoảng cách đủ để người sống không cảm thấy lạnh.
Ánh đèn xe máy dừng cạnh xe ô tô và vài giây sau thì đèn tắt, tôi nấp ven đường, khoảng cách khoảng năm mươi mét, đủ để thấy người này mở cốp sau của ô tô và tống vào đấy những thứ có lẽ của hai đồng đảng mang ra từ ngôi nhà. Tiếng đóng cốp ô tô nghe rất rõ trong đêm, tôi ngồi im chờ đợi người này quay vào trong làng thì sẽ xì tiếp hơi nhưng ý định này không thực hiện được. Ba bóng người nữa xuất hiện, tôi chưa biết ai vào ai nhưng đoán chừng đó là hai gã thầy phù thủy là Đan và Canh và đồng đảng.
Tiếng ô tô khởi động và đèn pha bật sáng nhưng di chuyển vài mét thì dừng lại, người điều khiển xe ô tô mở cửa bước ra.
-Sao thế?
-Đm! Thủng xăm hay sao ấy, mày lấy đèn pin xem nào.
Chừng mười giây sau đó.
-Đm! Thằng chó nào xì hơi xe chứ không phải thủng, nhìn cả bánh xe phía sau kìa.
Ánh đèn pin lia nhanh ra bốn phía, thay vì soi vào làng thì ánh đèn soi dọc con đường và cả ngoài cánh đồng, tôi nằm im sau bụi cây vì sợ bị phát hiện.
-Chả lẽ nơi này đất độc đến thế? Ma quỷ sao mà phá được kiểu này.
-Chó đẻ, kiểu này chỉ có người thôi, chỉ có lũ hạ nhân mới chơi cái kiểu này.
-Hoặc là trẻ con!
-Trẻ con giờ này nó ngủ thẳng cẳng rồi ông ơi, con ông ra đường giờ này ông có bợp tai nó không?
Tiếng thở dài kèm văng tục.
-Gọi báo cho đại ca, nói rõ tình hình. Thằng Canh xem ra cũng hồn vía lên mây y như thằng Đan rồi, nhớ nói luôn việc cánh tay phải của nó cũng gặp vấn đề.
-Ông có nghĩ xã này có thầy phù thủy không?
-Đéo có! Có mấy lão thầy coi bói thôi, pháp lực không đủ để điều binh khiển tướng đâu, nuôi ma xó thì được.
-Tôi nghĩ phải điều tra lại việc này,
Một người dùng điện thoại báo cáo cho đại ca nào đó, người kia mở cốp xe tôi tưởng lấy ra bánh sơ cua, tôi tiếc rẻ vì chỉ cần chậm mười giây nữa thôi là tôi tháo hết hơi cả hai bánh nhưng tiếc thay ông ta lấy ra một thứ khác.
-Ông lấy mấy bức tượng trong xe ra giúp tôi cái, để tôi bơm lại bánh xe. Đm, lưng tôi thấy lạnh rồi đấy.
-Đm! Chả lẽ ma quỷ ở quanh đây, đi vội quá đếch chuẩn bị được cái gì.
-Có tượng phòng thân là được rồi, xứ nhà quê này thì vài tượng tướng quân là các con trời chạy rẽ đất.
Ông ta vừa nói vừa cười, dường như ông ta khá tự tin vào những bức tượng được yểm vong hồn, tôi thì lại nghĩ khác.
-“Các ông có mang bao nhiêu tượng ra bây giờ thì cũng hết thôi, hi vọng các ông cao số chứ quan binh đã nhất quyết bắt các ông rồi.”
Tôi cảm thấy tiếc rẻ khi người đàn ông lấy ra một cái bơm, chắc là loại bơm người ta hay bơm xe đạp, xe máy và cả ô tô con, loại bơm có màu xanh và một cái đồng hồ hình tròn, trong khi ông ta dùng đèn pin để soi nơi bánh xe thì người đàn ông còn lại đi ra phía sau xe và lấy ra vài thứ - có lẽ là tượng võ tướng - để xuống đường và quay trở lại giúp bạn của mình. Đúng lúc này lại có tiếng gào thét từ trông xe ô tô vọng ra, do cách âm nên tiếng vọng ra không nhiều.
-Giờ này có lẽ dầu cũng kịp sôi rồi, quan huyện làm việc đầy quyết tâm. – Chị Ma nói.
-Sao nhanh thế được, từ lúc khiêng đi đến giờ chắc chưa đến mười phút mà chị?
-Chị đoán như thế, tiếng gào thét và giãy dụa không khác gì đang ở trong vạc dầu đâu.
-Mà lúc đầu chị đánh bay cả kiếm của ông ta rồi chém đứt cả một cánh tay sao ban nãy ông ta tấn công chị vẫn có kiếm và tay đầy đủ?
-Hắn có phải có một hồn đâu, cánh tay đó chỉ còn được năm phần bình thường. Quan đốc trấn tung đòn hiểm cắt cuống họng của gã thì sau này nói năng cũng gặp khó khăn nữa. Nghiệp nặng, nghiệp nặng.
Tiếng gào thét của gã thầy phù thủy vẫn ít nhiều vọng đến, tuy không lớn nhưng thoang thoảng trong gió vẫn nghe câu được câu mất. Gần nơi ô tô đỗ đã hiện lên mấy vong hồn đứng quay mặt ra hướng cánh đồng nơi quan đốc trấn và Bách Hộ võ quan đang đứng cùng tùy tùng.
-Để chị giúp một tay xử đám này để cho bọn nó hiểu rằng đây là xứ dễ đến khó về.
Chị Ma nói dứt lời thì lập tức rút kiếm tiếng về phía chiếc xe ô tô. Dưới ruộng lúa, quan đốc trấn cũng không chậm trễ khi ra hiệu cho những vong hồn khác tiến lên, họ quyết định hạ gục những bức tượng được yểm vong hồn.
-Ơ! Đm sao tự nhiên lạnh thế ông?
-Xem ra nơi này âm khí thịnh, kệ thằng Canh, mau bơm xem rồi lui rồi tính sau. Ở đây lâu tôi e là không tiện đâu, khí lạnh kiểu này dễ có biến.
Hai người đàn ông, người đứng soi đèn cảnh giới, người còn lại lúi húi cúi xuống để chuẩn bị bơm xe. Trong khi đó, cách họ chỉ khoảng ba mét thì trận chiến nhỏ đã diễn ra giữa, ba tượng võ tướng không biết gốc tích ra sao chống lại số quân đông hơn ít nhất là mười lần. Mới giao chiến được vài chiêu thì tôi đã thấy thấp thoáng từ xa Lê Tam và Lê Ba tướng quân dẫn theo binh khăn trắng chạy đến, nghe thấy mùi đánh nhau là họ không bao giờ thiếu mặt.
-Ơ, càng ngày càng lạnh ông ơi, như âm binh đang kéo đến.
-Chờ tí. – Người đàn ông đáp lời đồng bọn và ra sức dùng chân bơm bánh xe thật mau. – Cũng may bọn nó chỉ xì hơi chứ không chọc thủng bánh, lần sau phải rút kinh nghiệm việc này.
-Mau cái chân lên, tôi thấy đếch ổn, chả nhẽ nơi này có thầy khiển được binh?
Ông ta có lẽ tự hỏi chính bản thân, ánh đèn pin lia tròn xung quanh nhưng dĩ nhiên là không thấy gì, tôi ngồi nấp ở xa nên không cảm thấy lạnh nhưng nhìn chị Ma và những vong hồn khác vây lại đánh ba tướng tượng đất kia thì ở gần lạnh là đúng. Người xưa có câu mãnh hổ nan địch quần hồ, một mình chị Ma tấn công một tượng còn hai tượng khác cũng mặc giáp trụ đều vất vả chống đỡ lại quan đốc trấn, Bách Hộ võ quan và những lính nha môn cầm giáo trợ chiến liên tục gây phân tâm bởi vậy chỉ chưa đầy mười giây sau đó một trong hai vong hồn này đã bị hạ. Một vong hồn bị đánh tiêu tán đi cũng đồng nghĩa với một bức tượng bị phá vỡ ít nhiều đã gây ra tiếng động, dù nhỏ.
-Tượng... tượng bị phá!
Ánh đèn pin lia nhanh đến chỗ đặt tượng và người đàn ông này mau chóng chạy đến để xem xét. Ông ta vừa lại gần thì có thêm một bức tượng nữa bị đánh bay mất đầu, đây là tác phẩm của chị Ma sau một đường kiếm nhanh hơn cả gió.
-Mau lên, mau lên! – Ông ta giục đồng bọn. – Thêm một tượng nữa bị đánh cho bay đầu rồi, gần đây chắc chắc có vong linh võ tướng.
Ông ta chạy ngược lại chỗ xe ô tô lúc này đã bơm xong cả hai bánh, người đàn ông kia mở cốp cất bơm vào trong xe và cất tiếng chửi:
-Đm, bây giờ thì tôi tin là đất xứ này không lành như đại ca bảo, có của chôn thì kiểu gì cũng có âm binh lảng vảng. Ông chạy xe máy trước, tôi đi ngay sau.
Người đàn ông kia nổ xe máy còn ông ta bước tới chỗ bức tượng còn lại để cất đi, ông ta vừa cầm bức tượng thì nó mau chóng vỡ ra thành mấy mảnh.
-Mau đi thôi, đm, đúng là có âm binh thật chứ không phải gió lạnh đâu, bị diệt hết rồi.
Tiếng xe ô tô khởi động tiến lên một đoạn rồi quay đầu cùng tiếng xe máy nổ giòn phá tan màn đêm tĩnh mịch chỉ có gió và gió. Tôi vội trườn xuống vệ đường thêm một chút cho an toàn, tôi vẫn sợ ánh sáng sẽ làm mình bị người khác nhìn thấy, cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Chị Ma bước tới phía tôi, ánh đèn xe ô tô chiếu tới khiến thân ảnh của chị lẫn vào ánh sáng, chiếc xe đi qua thì chị ấy cũng đã đứng trên vệ đường, tôi lồm cồm bò lên. Quan đốc trấn và những người khác cũng mau chóng chạy đến, vài vong hồn dưới quyền của quan đốc trấn họ Nguyễn bám theo xe ô tô lúc này chuẩn bị qua cầu. Tôi ngoái đầu nhìn và đúng như tôi nghĩ, xe rẽ phải đi theo hướng Hà Nội.
-Bay đâu! Bám theo cái xe đó, tìm cách che mắt bọn chúng, không cho ra khỏi huyện này. – Ra lệnh xong ông quay sang nói với chị Ma. – Công chúa có đi luôn không?
-Các ông đi trước đi, việc truy đuổi và che mắt bọn chúng ta nghĩ các ông làm tốt hơn ta rất nhiều.
Quan đốc trấn quay sang gật đầu với tôi rồi xoay lưng biến mất, những vong hồn khác cũng ngay lập tức lẫn vào màn đêm. Bách Hộ võ quan trước khi xoay lưng đi vẫn quay lại nói với tôi:
-Làm tốt lắm, sau này xuống đây nhất định cháu sẽ có chỗ đứng.
Câu nói của ông ta làm tôi ngây người ra một hồi lâu, chị Ma chỉ đứng cười khúc khích mà không nói lời nào.
-Sao chị không đi cùng bọn họ luôn?
-Sự việc tạm thời đã yên, chị có đi cùng cũng không giúp được gì cho họ, che mắt là việc quan binh làm tốt hơn chị nhiều. Chúng ta về thôi.
-Nhưng liệu có làm gì được bọn họ không chị?
-Điều này còn phải phụ thuộc vào ý trời nhưng quan tri huyện đã quyết tâm đuổi cùng diệt tận thì mọi thứ đều có thể. Họ sẽ tìm mọi cách trong địa phận huyện này với tất cả khả năng mà họ có, che mắt, đẩy ngã xe, chả thể nào mà biết được.
Tôi bước đi lặng yên không nói gì thêm, ngó đầu nhìn lên bầu trời nhìn trăng, trăng đã treo cao nhưng sáng đục, bị những áng mây che bớt đi. Đi dọc theo con đường đất hướng về làng giữa một bên là cánh đồng chỉ khoảng hơn một giờ trước đây toàn gió lạnh và một bên là con mương Khoai êm đềm cả đêm lẫn ngày. Phía bên đường cái quan, Lê Tam tướng quân cùng những nghĩa binh khăn trắng, đội Cầu Khoai và những vong hồn thuộc nhóm khác đang im lặng đi dọc hai bên vệ đường.
Họ nhìn rất giống một đoàn quân ma!
Sau khi đánh bại đối phương trừ hậu họa, nếu như trong phim ảnh tôi từng xem thì người chiến thắng sẽ hò reo, nhảy múa hoặc đơn giản là hân hoan với chiến công thế nhưng điều này tôi không nhìn thấy lúc này.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi