Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 150: Chôn tương lai vào lòng đất lạnh (P.2)



Tôi nằm nghiêng đầu và ghé tai xuống đất, nghe được chút tiếng nước chảy tí tách phía sau rồi một lúc lâu thì nghe tiếng bước chân càng ngày càng có xu hướng đến gần mình khiến tôi phải nằm im, thở khẽ vì sợ bị phát hiện.
- Ông soi vào đây! – Diều Hâu ra lệnh, tôi không thể nào nhầm giọng nói của lão ta được.
- Vẫn y nguyên mà bác? – Giọng nói đi cùng thì thào.
- Lạ nhỉ?! Ngoài kia tượng lại bị bẻ gãy đầu... rồi thằng Hải Lùn lại thấy bóng người trên cành cây. Tuần rồi ba bức tượng tôi để sau nhà cũng bị bẻ gãy như này, khả năng là do người nào đó làm chứ đất nào mà dữ thế được?!
- Có khi thằng Hải Lùn thần hồn nát thần tính bác ạ!
- Hoặc có thể cái đám ma quỷ hàng xóm phá rối xử hội đồng thằng quan tướng của tôi, mẹ nó, chả lẽ xung quanh đây có vong võ quan đất Việt à?
- Làng này cũng có lâu đời rồi, ít cũng vài trăm năm thì nếu có một võ quan xem chừng cũng không phải là điều gì khó hiểu, bác nghĩ xem có đúng không?
- Cũng có thể nhưng mà tôi bực, giờ đang bận cả đống việc lại thêm cái việc này! Thôi ông đi vào trước đi tôi ở lại làm phép.

Tiếng bước chân một ai đó đi xa dần, tôi đoán rằng mình bây giờ chỉ cách lão Diều Hâu chừng 3m là nhiều, nếu lão ấy đứng lên và bước một vài bước qua đám bụi cây thì sẽ phát hiện ra tôi ngay. Tôi nhắm tịt mắt, cho ngón tay dính đất bẩn vào miệng và cắn nhẹ để đỡ hồi hộp và cũng là cách để tôi điều khiển nhịp thở, thật chậm và nhẹ nhàng. Không gian xung quanh vắng lặng như tờ và mau chóng trở nên ngột ngạt khi lão Diều Hâu cất tiếng.

- Xin hỏi quan Thổ Địa một câu được không ạ?
- Xin ngài cứ hỏi! - Một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi nghe rất rõ bên tai.
- Tại hạ mạn phép xin hỏi quan Thổ Địa là trên mảnh đất ngài cai quản hiện nay, vào lúc này thì có bao nhiêu người đang ở, việc cần kíp mong ngài giúp đỡ, tại hạ sẽ không quên ơn.
- Kể cả ngài là 8 người, tất cả đều là đàn ông. Ngài ở đây còn bảy người đàn ông khác đang ở hướng Tây ghé Nam của khu đất này!
- Vâng, xin đội ơn quan!

Sau đó là một quãng lặng, tôi cảm thấy không gian xung quanh mình không còn nặng nề như khi nãy nữa, hóa ra lão Diều Hâu này triệu ông thần Thổ Địa lên để hỏi thăm, ông Thổ Địa dĩ nhiên không nói dối vì tôi bây giờ đúng là không ở trên mảnh đất ông ấy cai quản.

Kinh nghiệm phải trả bằng máu, nước mắt, thời gian và cả công sức!

Kinh nghiệm này tôi chỉ là tình cờ thu được và thật sự xem như đã cứu tôi một mạng, kinh nghiệm là thứ chẳng ai có thể chỉ cho tôi.

- "Chẳng lẽ ở khu vực này có mộ thờ võ quan hay sao? Có dịp ta sẽ rủ thêm đồng đạo quay lại cái làng này để khám phá xem có những gì mà cả tuần nay dám trêu ngươi ta!"

Lão Diều Hâu nói một mình rồi quay người bước đi, tôi nghe tiếng bước chân của lão như đã đi qua lối ruộng khoai sau nhà nên mạnh dạn nhổm người lên quan sát nhưng bóng của lão đã lẫn vào bóng lũy tre nên tôi không nhìn thấy gì hết. Nằm im thêm một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì nên tôi cẩn thận trườn lên từng chút một, tay vén nhẹ từng cành cây bụi cỏ bò về hướng khi nãy có những âm thanh phát ra và không khó khăn để tôi lần mò được ba chân hương. Quan sát thêm một lúc thì tôi rút ba chân hương lên rồi cắm ngược đầu xuống, tôi không biết làm như thế có tác dụng gì không nhưng nếu đây là thứ lão Diều Hâu cắm xuống có chủ đích thì tôi muốn làm ngược lại vậy thôi, kiểu như muốn lão tẩu hỏa nhập ma vậy mà.
Bức tượng cao khoảng 20cm cũng được tôi cầm lên rồi trườn ngược lại về sau, vì sợ lão Diều Hâu quay lại cho nên tôi rất cẩn thận với những dấu vết mình để lại, đặc biệt là những cành cây hoặc bụi cỏ mà tôi đã luồn qua. Ngồi xổm bên lạch nước nhỏ ngăn cách nhà bà ngoại tôi với nhà hàng xóm, tôi ngâm bức tượng đất sét xuống dưới nước và tưởng tượng rằng thằng âm binh này sẽ chết đuối. Sau một hồi chờ đợi áng chừng đất sét đã mềm thì tôi bẻ đầu, bẻ chân sau đó là tay, như ngũ mã phanh thây. Tôi vo tất cả những bộ phận đã từng là một quan tướng âm binh nào đó thành một cục tròn tròn rồi ném nhẹ vào phía bụi cây bên trái.

Đất thì trở về với đất còn âm binh thì trở về với âm phủ, tính ra như thế là tôi rất tốt bụng rồi đấy chứ?!

Tôi nằm bên cạnh rãnh nước thêm một lúc nữa và cảm nhận không gian xung quanh vẫn yên ắng, tiếng côn trùng ngoài cánh đồng vọng đến nho nhỏ bên tai khiến tôi cảm thấy lòng mình tĩnh lặng lạ thường. Đó vẫn là những tiếng kêu quen thuộc mà tôi từng nghe mỗi tối khi ngồi trước hiên nhà hoặc những đêm lăn lộn trên cánh đồng sau chùa hay gò đất đầu rùa và cả ngoài Cầu Khoai.

Tôi nhẹ nhàng vạch từng lùm cây và bò dần vào sau vườn nhà bà ngoại rồi nhổm dậy chạy nhanh tới chỗ khe hẹp ở đầu hồi căn nhà trên và cái bếp. Không mất quá nhiều thời gian để tôi leo trèo, đầu tiên là rướn người lên bám vào chấn song cửa sổ đầu hồi nhà trên đang mở sẵn sau đó đu lên thật nhanh, khi cả người đã đứng trên cửa sổ thì tay phải luồn lên bám vào mí cửa sổ rồi sau đó là tay trái bám tiếp vào, người tôi cong như con tôm khi hai chân vẫn còn đặt ở chấn song cửa, cuối cùng là chỉ với một lần nhún lấy sức thì tôi lóp ngóp bò rồi nằm trên mí cửa sổ ở đầu hồi căn nhà. Từ chỗ này leo lên mái nhà là chuyện đơn giản nhưng không vì thế mà tôi làm ẩu vì bây giờ khi đã ở trên cao, bóng người của tôi sẽ rất dễ in trên nền trời, với cả tiếng động khi di chuyển trên mái ngói cũng là một điều cần hết sức lưu ý. Tôi thừa biết rằng với những người đàn ông được sinh ra và lớn lên ở các vùng quê thì sẽ không xa lạ gì với những tiếng động đặc trưng khi có cái gì đấy va chạm vào mái ngói hoặc tiếng ngói xô, chỉ chừng vài giây sau họ sẽ đi tìm cái thứ đã gây ra tiếng động trên ấy trong khi trời thì không có mưa bão.

Sau một quãng thời gian, tôi đoán chừng là 10 phút thì tôi nhô mắt ra khỏi mái nhà dưới để nhìn xem Diều Hâu và đám đệ tử đang làm gì, tuy khoảng cách không xa nhưng chỗ đấy khá tối và cây cối um tùm nên rất khó để thấy họ đang làm gì, chỉ thấy được chừng hai đến ba ánh đèn pin được bịt khăn vải nhằm giảm độ sáng đang tập trung soi xuống nền đất, tôi có thể nghe rõ từng tiếng đào đất “Thụp, thụp” rất có lực. Một lúc lâu, khi mắt đã quen với bóng tối trước mặt thì tôi nhận ra họ đang đào ở mé phía Tây gò đất rộng ra, nghĩa là bên hông trái của ngôi miếu. Tôi không biết ở các vùng đất khác ra sao nhưng ở làng tôi thì những ngôi miếu thờ trong đất của những nhà mà tôi biết đều quay hướng Bắc, chính là hướng của “Thiên triều” thời trước, còn mặt của nữ Thần giữ của quay theo hướng nào thì tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa. Theo tôi được biết, những người đi săn tìm kho báu của Thần giữ của đều rất quan tâm đến việc tìm kiếm hướng mặt của nữ Thần, nếu không tìm được thì việc đào bới chỉ là công cốc mà thôi, thậm chí âm binh canh giữ sẽ không ngại ngần gì mà không chém ngang lưng những kẻ đang xâm phạm nơi họ có nhiệm vụ bảo vệ, những vết chém của âm binh giữ kho sẽ không thể phát hiện trên người còn sống mà sẽ biểu hiện dưới những cái chết cực kỳ bất thường không thể giải thích nổi. Nói một cách ngắn gọn, tất cả các ngôi miếu mà tôi biết trong làng đều có mặt tiền nằm hướng chính Bắc còn nữ Thần giữ của ngồi xoay mặt về hướng nào thì đó là một bí mật, đây là chi tiết còn thiếu trên tấm họa đồ của hậu duệ chủ kho báu chị Ngọc Hoa đang canh giữ. Chị ấy đã từng muốn tiết lộ bí mật này cho tôi nhưng tôi đã nhất quyết không nghe, thậm chí tôi không bao giờ hỏi, đối với chị Đẹp thì tôi cũng không quan tâm đến kho báu chị ấy đang canh giữ. Trong thuật phong thủy người ta căn cứ vào bốn phương (Đông, Tây, Nam, Bắc) tám hướng (tính theo ngược chiều kim đồng hồ gồm: Chính Đông, Đông Bắc, Chính Bắc, Tây Bắc, Chính Tây, Tây Nam, Chính Nam, Đông Nam), mỗi hướng 45 độ. Tám hướng này lại chia nhỏ thành 24 phương vị, mỗi phương vị 15 độ. Vì vậy, xác suất dành cho người tìm kiếm chỉ có khoảng 12,3% cơ hội thành công nếu đoán đúng hướng mặt của Thần giữ của và 87,7% còn lại là tai ương. Con số xác suất 12,3% dĩ nhiên đã là quá cao so với việc mua xổ số và trúng giải độc đắc nhưng nếu mua xổ số trượt ta sẽ mua lại còn sai hướng mặt của Thần giữ của thì không có cơ hội mà chọn lại.

Tôi đã từng dành một thời gian dài để nghiên cứu khoa học, đặc biệt là môn số học. Từ đó, mỗi buổi chiều tôi sẽ biết tỷ lệ để tôi chiến thắng là khoảng 22%, như tôi hay nói vui với mấy chiến hữu của mình “Có một bát cơm và ba bát đất, điều kỳ lạ là ai cũng thích chọn đất mà không chọn cơm và kinh nghiệm để chọn được bát cơm chính là tìm sinh trong tử”.

Tôi nằm trên mái nhà lặng lẽ quan sát hành động của đám người đang dùng những công cụ thay nhau đào đất, như chị Đẹp từng nói với tôi thì họ đang muốn hớt toàn bộ lớp đất phủ ở trên gò đi hòng tìm kiếm nền miếu cổ, từ đó thì họ sẽ tính toán tiếp việc đào theo hướng nào dựa vào kinh nghiệm của lão Diều Hâu, tôi đoán như vậy.

Một bóng đen tách ra khỏi đám người đang đào đất trên gò, tiếng loạt xoạt do hắn dẫm lên lá chuối khô và cành cây nhỏ ở gần hố xí và chuồng trâu cũ nay đã bỏ không. Tôi nghĩ hắn đi vệ sinh nên cũng cẩn thận lùi lại phía sau vì nằm trên cao này tôi không muốn ngửi mùi gì do hắn tạo ra cả... nhưng tôi đã phán đoán sai tình huống. Tuy nhiên, trong cái sai lại thành cái đúng, bóng đen đó không phải đi vệ sinh mà được giao nhiệm vụ đi kiểm tra góc vườn Đông Bắc, nơi lúc nãy tôi đã cắm ngược chân hương và xử tử tượng âm binh. Tôi tưởng bóng đen ấy đi vệ sinh nên đã trườn ngược lại như con thằn lằn nằm trên mái ngói phía sau của căn nhà dưới, lúc tôi vô tình ngoái đầu lại phía sau để nhìn thì phát hiện thấy có ánh sáng lờ mờ đang đi gần tới chỗ góc vườn khiến tôi giật thót mình và cũng nhanh chóng xoay người bò thật nhẹ về hướng tiếp giáp giữa mái nhà trên và mái nhà dưới, chỗ đấy vênh nhau nên sẽ ẩn nấp dễ hơn. Khi tôi bò gần đến chỗ mình muốn đến thì quay đầu ra nhìn vừa hay cũng thấy cái bóng đen ấy cùng với thứ ánh sáng từ đèn pin bịt khăn đang hớt hải chạy trên ruộng khoai sau nhà. Dường như có ai mách bảo, tôi trườn qua mái nhà trên rồi khom người bước thật nhanh chứ không bò nữa, tôi phải lấy ngay đôi dép đang để trên mí cửa sổ, tôi không hiểu tại sao mình phải làm vậy, như có ai khiến nên tôi phải thật nhanh chóng hành động, có thể gọi là giác quan thứ sáu chăng?
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi