Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 73



Tình trạng của Vạn Thu dường như khá hơn rất nhiều, ít nhất là ở bề ngoài.

Người trong Sở gia phát hiện Vạn Thu đã trở nên thân thiết hơn với Sở Ức Quy.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ này rất vi diệu, nhưng bây giờ lại dính chặt như thể trẻ sinh đôi quấn lấy nhau từ khi mới sinh.

Mặc dù nhìn qua giống như Vạn Thu đơn phương bám lấy Sở Ức Quy, nhưng khi cẩn thận quan sát sẽ thấy Sở Ức Quy dù định làm gì cũng sẽ chờ đợi Vạn Thu.

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra làm thay đổi mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ, nhưng trước mắt có vẻ không phải chuyện xấu.

"Bảo bối, Tết sắp đến rồi." Dương Tiêu Vũ đột nhiên đưa ra đề nghị trên bàn ăn mà không hề báo trước: "Mẹ dẫn con đi gặp ông bà nội được không?"

Vạn Thu đang ăn, chiếc đũa đột nhiên dừng lại trên bát cơm, ngẩng đầu lên.

Nhất thời không thể phản ứng lại lời nói của Dương Tiêu Vũ.

Ông bà nội?

Trong đầu Vạn Thu chỉ có Vạn Tiểu Hoa.

"Con có ông bà nội sao?" Vạn Thu mở to đôi mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, đương nhiên rồi, bằng không sao lại có ba con được?" Dương Tiêu Vũ buồn cười, "Không chỉ có ông bà nội, còn có ông bà ngoại, người thân của Vạn Thu nhà chúng ta nhiều không đếm xuể luôn."

Vạn Thu luôn cảm thấy nhiều thêm ba người anh em đã rất bất ngờ rồi, vậy mà mình còn có thêm nhiều người nhà như vậy.

Vạn Thu cúi đầu tiếp tục bưng bát cơm lên, nhưng ý thức đã bay bổng.

Ông bà nội, ông bà ngoại.

Người duy nhất Vạn Thu có thể so sánh ngang bằng cũng chỉ có Vạn Tiểu Hoa.

Người bà vì mắc bệnh tâm thần mà suốt ngày lăn lộn không ngừng, bị dân làng gọi là bà điên.

"Nếu bảo bối không muốn gặp…" Dương Tiêu Vũ mặc dù là người đề nghị nhưng giọng điệu lại không mấy nhiệt tình.

Thái độ vi diệu khiến Vạn Thu phát hiện ra từng đợt từng đợt "không vui".

Vạn Thu lặng lẽ nắm chặt đũa, do dự hỏi: "Không thể đi sao?"

"Đương nhiên có thể, nếu bảo bối nguyện ý, ngày mai có thể đi." Dương Tiêu Vũ nói.

Ngày mai?

Vạn Thu không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhưng Dương Tiêu Vũ lại liếc mắt một cái với Sở Kiến Thụ, nói: "Chẳng qua không cần phải mong đợi quá nhiều, bảo bối cứ thư giãn đi."

Vạn Thu không biết lời nói của Dương Tiêu Vũ ẩn chứa điều gì.

Nhưng cậu không thể không mong chờ điều đó.

Trong trí nhớ của Vạn Thu không có ký ức về ông bà.

Những ký ức mà cậu đem lục lại, dường như cũng không đề cập đến.

Là người như thế nào nhỉ?

Vạn Thu không hỏi, nhưng trong đầu vẫn luôn hình dung ra dáng vẻ ông bà mình.

Cậu tưởng tượng tới dáng vẻ ông bà nghiêm túc như trong phim hoạt hình.

Mũm mĩm, lộ ra nụ cười nhân hậu trên tông màu ấm áp.

Ăn xong, Vạn Thu theo thói quen đi bên cạnh Sở Ức Quy.

Khi rảnh rỗi, Sở Ức Quy sẽ dạy cậu một thứ gì đó.

Sở Ức Quy dạy lại cho Vạn Thu những bài mà cậu đã học từ lớp ba đến lớp năm.

Lấy kiến thức của Tưởng Thành Phong làm nền tảng, Vạn Thu tiếp thu những thứ này nhanh hơn rất nhiều.

Thời gian của họ, luôn gắn liền với nhau. Khi Sở Ức Quy cần làm việc riêng, Vạn Thu sẽ ở một bên nghịch đồ chơi.

Vạn Thu có khá nhiều đồ chơi, đơn giản đến phức tạp, cái nào cũng có.

Vì không nỡ để đồ chơi của mình ăn bụi nên Vạn Thu quyết định chơi từng món một.

Sở Ức Quy đặc biệt để ra một không gian rộng rãi cho Vạn Thu trong phòng riêng và thư phòng của hắn, để Vạn Thu đặt đồ vào đó.

Một đống trò chơi ghép hình được bày ra trước mặt Vạn Thu, đây không phải là đồ chơi người Sở gia tặng cho cậu, mà do Hoàng Hổ tặng vào ngày sinh nhật vừa qua.

Vạn Thu đã liều mạng thật lâu.

Nhưng tiến độ lại rất chậm. Hiện tại một mảnh cũng không ghép thành công.

Thật lâu sau, Vạn Thu mới hỏi: "Ông bà nội là người như thế nào?"

"Ông bà nội." Cây bút đang làm bài tập trong tay Sở Ức Quy dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nói với Vạn Thu: "Bọn họ là những người tương đối nghiêm túc."

Vạn Thu ngồi trên thảm lông, ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, cảm thấy khó hiểu.

"Ngày mai anh có thể thấy, không có gì, nếu anh không biết phải làm gì thì hãy đứng bên cạnh em." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu gật gật đầu.

Tiếp tục cúi xuống chơi trò ghép hình.

Nhưng liều mạng, lại liều mạng chơi, cuối cùng ngừng động tác lại.

Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn Sở Ức Quy. Trong mơ hồ, cậu cảm giác Sở Ức Quy đã thay đổi.

Có chỗ nào đó khác biệt.

Vạn Thu bắt đầu nhận ra được cảm xúc của Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy giống như một vũng nước tù đen nhánh được bao quanh bởi đầm lầy, Vạn Thu vẫn luôn không thể tiếp cận, vậy mà giờ đây giống như giẫm lên thực vật đang phát triển mạnh mẽ, chạm tới vũng nước tù lạnh lẽo.

Ngón tay chạm vào mặt nước, trên mặt nước liền xuất hiện những gợn sóng.

Dù chỉ là lớp bề ngoài nhợt nhạt.

Nhưng dường như trong làn nước tối đen, vẫn có sự trong trẻo ở nơi xa xôi không thể chạm tới.

Đối với Vạn Thu, được gặp lại người thân là một điều hạnh phúc.

Nhưng biểu hiện của Sở Ức Quy lại không như thế.

Sở Ức Quy rất bình tĩnh, như thể chỉ đang nói về những điều bình thường.

Không hề quan tâm đ ến ông bà nội một chút nào.

Thông qua Sở Ức Quy, Vạn Thu bắt đầu sinh ra một số cảm nhận vi diệu về ông bà nội của mình.

Vạn Thu gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc, muốn hỏi ông bà Chu Bồi Ngọc là người như thế nào.

Chu Bồi Ngọc vừa nhận được tin nhắn của Vạn Thu, giống như vẫn luôn canh giữ điện thoại, trả lời cực nhanh.

Chu Bồi Ngọc: Ông bà đối với tớ rất tốt, mỗi lần đến nhà ông bà đều được rất nhiều tiền tiêu vặt!

Chu Bồi Ngọc: Nhưng ông bà tớ hay cằn nhằn lắm, mỗi lần tớ đến đó đều bị cằn nhằn rất lâu.

Cằn nhằn? Vạn Thu nghiêng nghiêng đầu.

Chu Bồi Ngọc: Nhưng ông bà cậu thì không biết, tớ không biết ông bà nhà có tiền thì sẽ như thế nào.

Vạn Thu gửi tin nhắn: Tớ có thể làm gì để ông bà vui?

Chu Bồi Ngọc: Chỉ cần tớ gọi điện cho ông bà, bọn họ sẽ rất vui, ăn cơm cũng của ông bà thì ông bà cũng sẽ vui.

Chu Bồi Ngọc: Ông bà thích tớ, tớ làm gì thì họ cũng vui.

Chu Bồi Ngọc: Nếu thật sự không biết thì hỏi ba mẹ cậu đi?

Sau khi Vạn Thu nhìn thấy tin nhắn, ngẩn ngơ, thoáng nhìn thời gian.

Lúc này ba mẹ chưa ngủ đúng không?

"Đừng quá lo lắng, anh trai." Vạn Thu còn đang suy nghĩ có nên hỏi Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không thì giọng Sở Ức Quy bên cạnh truyền đến: "Anh không cần làm gì đặc biệt, chỉ cần quay về nhìn qua thôi."

Vạn Thu do dự mở miệng, cuối cùng cũng chỉ ừ một tiếng.

Sở Ức Quy không nói thêm nữa, Vạn Thu cũng cúi đầu ghép mảnh ghép lại.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lật sách, tiếng viết và tiếng hít thở nhàn nhạt của hai thiếu niên.

Trước khi Vạn Thu đi ngủ, trong căn phòng yên tĩnh, cậu nghĩ về đêm giao thừa năm ngoái.

Mặc dù Ninh Xảo và Ninh Hải không đón Tết nhưng bà ngoại vẫn đón Tết.

Khi bà thanh tỉnh, khi cuốn lịch treo tường kiểu cũ được xé đến ngày Tết, bà sẽ dậy sớm hơn thường lệ.

Đem Vạn Thu ra khỏi ổ chăn ấm, mặc quần áo rồi cùng nhau ra ngoài đi chợ khi trời vẫn còn phủ màu đen.

Chợ ở rất xa, chân bà không tốt, Vạn Thu lúc đó tuổi lại nhỏ nên phải về sớm.

Bầu trời lờ mờ sáng, thế giới trong xanh vẫn bị bao phủ bởi băng tuyết, cậu và bà đang cùng nhau đi dạo bên lề đường.

Vạn Thu nhớ thời tiết lúc đó rất lạnh, mỗi khi thở đều có một làn khói trắng tỏa ra.

Vì mặc chiếc áo khoác bông che kín tới mắt cá chân của bà nên rất nặng, nhưng đi bộ suốt nên cũng không lạnh lắm.

Khi họ đến chợ thì trời đã sáng rồi.

Chợ mùa đông trông đặc biệt ấm áp.

Rất nhiều quầy bán đồ ăn sáng tỏa ra làn khói trắng dày đặc, nhìn qua ấm áp cực kì.

Vạn Thu rất thích đi chợ.

Bà rất ít khi tới chợ, bản thân Vạn Thu cũng không tự đến.

Nhưng mỗi khi cậu đến đây, bà đều mua cho cậu một chiếc bánh bao thịt nóng hổi, buổi sáng khi đói bụng thì chiếc bánh bao nhân thịt đó thật giống như món bánh bao ngon nhất trần đời.

Vạn Thu không biết bà có bao nhiêu tiền, nhưng có lẽ cũng không nhiều lắm.

Vạn Thu luôn bọc tiền của mình bằng một miếng vải sạch và bỏ vào túi, đó là điều mà cậu đã học được từ bà.

Bà sẽ mua một ít câu đối, một ít thịt, một ít kẹo, thậm chí còn có mua một ít pháo.

Vạn Thu sẽ dán câu đối với bà ngoại, giúp bà nấu ăn, sau đó đặt kẹo lên bàn.

Vạn Thu cầm lấy pháo.

Âm thanh đôm đốp vang lên thật lớn, thổi bay cái lạnh đi, khiến căn phòng tràn ngập ấm áp.

Mọi người trong thôn đều vui mừng khôn xiết, rất nhiều người Vạn Thu chưa từng gặp đều trở về làng, cậu có thể nhìn thấy đủ loại người xa lạ.

Mà lúc này, cậu sẽ nhận được rất nhiều bánh kẹo và đồ ăn vặt từ người lạ.

Chỉ cần đi chúc tết, cậu sẽ luôn nhận được thứ gì đó.

Cậu sẽ cất tất cả số kẹo nhận được vào những chiếc hộp nhỏ như một thu hoạch trong dịp năm mới.

Bằng cách này, ngay cả sau Tết, cậu vẫn có một khoảng thời gian dài có kẹo ăn.

Vạn Thu mím môi.

Dường như trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt mà những viên kẹo đó để lại.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với Vạn Thu.

Vạn Thu không biết khi nào đón năm mới, cậu không biết xem lịch. Nhưng theo Bạch quản gia nói, đêm nay là đêm giao thừa.

Vạn Thu mờ mịt nhìn căn nhà, trên bàn không có kẹo, nhưng cậu nhìn thấy Bạch quản gia cầm câu đối.

Vạn Thu lập tức đi theo, Bạch quản gia nhìn thấy liền mặc áo khoác vào cho Vạn Thu.

"Vạn Thu muốn cùng ta dán câu đối sao?" Bạch quản gia hỏi.

Vạn Thu gật đầu.

"Vậy tiểu thiếu gia có thể giúp ta xem dán có bị lệch không nhé?" Bạch quản gia mỉm cười tiếp nhận sự giúp đỡ của Vạn Thu.

"Kia... sang trái, xuống một chút, vâng..." Vạn Thu đứng cách đó không xa, nhìn Bạch quản gia dán câu đối.

Vạn Thu nhận ra hôm nay hình như mọi người không ai ở đây.

Sau ngần ấy thời gian, Vạn Thu cũng nhận ra những người ở nhà không phải đều là người thân của cậu.

Bạch quản gia cũng không.

Nhưng Bạch quản gia giống như người thân của cậu vậy.

"Chú sẽ ở đây ăn tết chứ?" Vạn Thu hỏi.

"Chiều nay ta được nghỉ, Vạn Thu cũng sẽ cùng ba mẹ đến nhà ông bà nội.” Bạch quản gia nhẹ nhàng nói với Vạn Thu.

"Ông bà nội." Vạn Thu bây giờ tràn đầy tò mò đối với hai người xa lạ này.

Vẻ mặt của Bạch quản gia có chút vi diệu khi đứng trước mặt Vạn Thu.

Vì phải dán câu đối nên không mặc áo khoác, lúc này bộ đồng phục quản gia nhìn qua đặc biệt đơn giản.

Bạch quản gia muốn nói gì đó, nhưng Vạn Thu lại kéo tay áo ông đi vào trong phòng. Sau khi cửa đóng lại, nhiệt độ ấm áp của cả căn phòng bao trùm lấy Bạch quản gia, vẻ mặt ông có chút vui mừng.

"Vạn Thu nhà chúng ta càng ngày càng biết cách quan tâm." Bạch quản gia lộ ra vẻ nuông chiều, "Vạn Thu, gần đây ở nhà có thấy vui không?"

Vạn Thu gật đầu.

"Ba mẹ rất yêu thương nhau phải không?" Bạch quản gia hỏi.

Vạn Thu đáp: "Vâng."

Bạch quản gia để ý xung quanh không có người, đưa tay xoa xoa tóc Vạn Thu, rõ ràng không phải hành động mà một quản gia nên làm.

"Mọi người trong nhà Vạn Thu đều tràn ngập tình yêu." Bạch quản gia mỉm cười với Vạn Thu, "Vạn Thu có thể tin tưởng, cả ba mẹ và anh em cháu nhất định đều sẽ yêu thương cháu, đối với những người khác, cháu không cần suy nghĩ quá nhiều."

Vạn Thu không biết Bạch quản gia muốn nói gì.

Nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu, coi như đồng ý với câu nói này.

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu cùng gia đình ra ngoài.

Vạn Thu ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là Dương Tiêu Vũ, còn Sở Ức Quy ngồi ở ghế phụ còn lại.

Sở Kiến Thụ và Dương Tắc ngồi trên một chiếc xe khác.

Vạn Thu biết mình sắp tới nhà nhà ông bà nội.

Chỉ là anh cả không có ở đây.

Có tiếng hát vang vọng trong xe, là ca sĩ có giọng ca rất giống anh cả.

Đôi khi Vạn Thu tự hỏi liệu anh cả phải chính là ca sĩ này không?

Vạn Thu không quan tâm quá nhiều đến vấn đề này, đối với Vạn Thu, ngôi sao (người nổi tiếng) cũng giống như ngôi sao trên trời, xa không với tới.

Vạn Thu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bốn phía là những gánh hàng nhỏ bày bán rất nhiều đồ vật màu đỏ, mặc dù trong thành phố dường như không có nhiều màu đỏ như ở nông thôn nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hương vị của Tết.

"Bảo bối, con có nguyện vọng gì cho năm mới không?" Dương Tiêu Vũ ý đồ cùng Vạn Thu giao lưu, muốn xem thử Vạn Thu suy nghĩ gì.

Vạn Thu lắc đầu.

"Con không muốn thứ gì sao?" Dương Tiêu Vũ chưa từ bỏ ý định.

Vạn Thu có thể nhìn ra được, mẹ rất hy vọng cậu có thể trả lời cái gì đó.

Nhưng Vạn Thu thực sự không nghĩ ra được mình muốn cái gì.

"Cái gì con cũng đều có, mẹ."

Đối với Vạn Thu, chưa bao giờ cậu có nhiều thứ như thế, còn thêm được gì nữa, cậu thật sự không thể tưởng tượng được.

Dương Tiêu Vũ thở dài một tiếng: "Bảo bối nhà chúng ta thật sự không có chút d*c vọng nào, làm con trai Sở gia, nhất định phải học được tính tham lam."

Vạn Thu suy nghĩ một hồi.

Làm sao mới trở nên tham lam được?

Sở Ức Quy lại nói: "Anh trai, ý mẹ là anh có thể làm điều gì mình muốn."

Điều muốn làm.

Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ.

Cậu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mong chờ của Dương Tiêu Vũ.

Cậu nhất định có chuyện cực kì muốn làm....

"Hy vọng gia đình có thể kiếm được nhiều tiền."  Vạn Thu nghiêm túc nói.

Trong xe yên tĩnh lại, Dương Tiêu Vũ chợt cười lớn.

Vạn Thu đột nhiên được Dương Tiêu Vũ ôm vào lòng: "Ai da da da, mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi bảo bối của chúng ta."

Vẻ mặt của Dương Tiêu Vũ dần dần trở nên vi diệu khi xoa xoa Vạn Thu.

Bà có thể đoán được lời nói này chính là lời chúc tốt đẹp nhất mà Vạn Thu có thể nghĩ ra.

"Vậy, vì bảo bối không có nguyện vọng gì, có thể cho mẹ một nguyện vọng không?" Dương Tiêu Vũ nhéo đôi má đã hồng hào và khỏe mạnh của Vạn Thu: "Sau đó bảo bối hãy giúp mẹ thực hiện nguyện vọng này nhé?"

Vạn Thu gật đầu, chỉ cần chuyện ba mẹ muốn làm, cậu sẽ nguyện ý làm.

Dương Tiêu Vũ vuốt tóc Vạn Thu, nói: "Mẹ hy vọng bảo bối có thể ỷ lại vào mẹ nhiều hơn."

Trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ nhìn thấy sự nghi hoặc.

Dương Tiêu Vũ đoán, có thể Vạn Thu không chú ý tới sự thay đổi trên người mình. Nhưng người vẫn luôn dõi theo Vạn Thu như Dương Tiêu Vũ sao có thể không cảm nhận được những thay đổi nhanh chóng của Vạn Thu trong nửa năm qua chứ.

Mà thái độ của Vạn Thu cũng đột nhiên thay đổi sau cơn sốt vừa qua.

Khi mới đến Sở gia, đứa trẻ ấy toàn thân toàn tâm ỷ lại vào bà, còn giờ đây dường như đang cách bà càng ngày càng xa.

Dương Tiêu Vũ cũng biết đây là quá trình lớn lên của một đứa trẻ, tuổi Vạn Thu tuy không quá lớn nhưng đã mười lăm.

Chỉ là Dương Tiêu Vũ có chút không cam lòng.

Vạn Tiểu Hoa và Ninh Xảo Trân đã chiếm mất những ngày tháng Vạn Thu ỷ lại vào ba mẹ nhất, người làm mẹ như bà lại không được hưởng thụ sự ỷ lại của Vạn Thu bao lâu, Vạn Thu đã bắt đầu độc lập.

Phải chi Vạn Thu kiêu căng hơn một chút, Dương Tiêu Vũ sẽ có nhiều cách để cưng chiều Vạn Thu hơn.

Nhưng trái ngược với mong đợi, đứa trẻ này lại cư xử ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

Vạn Thu không hiểu Dương Tiêu Vũ nói gì, nhưng theo bản năng, cậu nói với Dương Tiêu Vũ: "Mẹ, con yêu mẹ."

Nháy mắt này Dương Tiêu Vũ quên luôn việc mình đang không cam lòng.

"Hả? Cái gì? Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Dương Tiêu Vũ cố ý hỏi, muốn nghe Vạn Thu nói thứ gì tốt đẹp.

Vạn Thu nghiêng đầu: "Bởi vì, con yêu mẹ?"

Vạn Thu cảm thấy đây là một đương nhiên.

Lúc mẹ nói với cậu rằng mẹ yêu cậu, lẽ ra cậu nên nói câu này với mẹ.

Cậu sẽ nói với gia đình mình, cậu yêu họ nhiều thật nhiều.

"Bảo bối, những gì con nói, thật sự, đáng lẽ mẹ phải ghi âm lại." Dương Tiêu Vũ nhìn đi chỗ khác, nghịch nghịch điện thoại như thể thật sự muốn bật ghi âm.

Nhưng thử mấy lần và bật các chức năng khác vẫn không tìm thấy chỗ ghi âm ở đâu.

Gương mặt Dương Tiêu Vũ có chút khô nóng.

Chưa bao giờ bà nghĩ việc được con mình nói lời yêu lại khiến bản thân ngượng ngùng đến thế.

Trong số các con của bà, Vạn Thu tiếp xúc với bà ít nhất, nhưng lại là người đầu tiên nói yêu bà.

Mặc dù không phải là kỉ niệm đặc biệt gì nhưng Dương Tiêu Vũ cảm thấy trong đoạn thời gian dài sắp tới, hôm nay sẽ là một ngày khó quên đối với bà.

"Mẹ cũng yêu con." Dương Tiêu Vũ cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, từ bỏ chuyện ghi âm, đôi khi chỉ cần nhớ lại trong đầu là đủ.

Vạn Thu nhìn thấy niềm vui tỏa ra từ cơ thể mẹ, đẹp như những bông tuyết trắng.

Vạn Thu bỗng cảm thấy mờ mịt.

Nói "Con yêu mẹ" là chuyện khiến người vui vẻ như vậy sao?

Vạn Thu nghiêng người về phía trước, đến nơi có thể nhìn thấy Sở Ức Quy: "Em trai, anh yêu em."

Sở Ức Quy cười: "Em cũng yêu anh trai."

Dương Tiêu Vũ ở bên cạnh nhìn, đáy lòng như có một dòng nước ấm tràn vào. Nhìn các con hòa thuận với nhau, người làm mẹ cũng tràn ngập vui sướng.

Kể từ khi có Vạn Thu, bà ngày càng hiểu tầm quan trọng của việc cho bọn nhỏ biết cách yêu thương ai đó.

Trạng thái của Sở Kiến Thụ cũng ngày càng tốt.

Vẻ mặt Dương Tiêu Vũ có chút vi tế.

Có phải bà...

Cũng nên nói chuyện với Dương Tắc rồi không.

Đứa trẻ mà bà luôn oán trách và phớt lờ.

Dương Tiêu Vũ muốn làm hòa, nhưng lại do dự vì thái độ nửa vời của mình.

Đột nhiên bà nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy: "Anh trai, anh có muốn gửi một tin nhắn thoại nói cho ba và các anh không?"

Dương Tiêu Vũ lập tức dỏng tai nghe.

"Ừ..." Vạn Thu cúi đầu nghịch nghịch điện thoại, dùng giọng nói gửi một tin nhắn: "Ba, anh cả, anh hai, con yêu mọi người."

Dương Tiêu Vũ: "…" Vừa rồi sao bà không ghi âm lại chứ?

Sở Kiến Thụ mở điện thoại ra sau khi nhận được âm thanh thông báo tin nhắn từ nhóm gia đình.

Đó là tin nhắn thoại của Vạn Thu.

Sau khi bấm vào, giọng nói của Vạn Thu lần lượt vang lên trên điện thoại Sở Kiến Thụ và Dương Tắc.

Sở Kiến Thụ vô thức nhếch lên khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng cũng tan biến.

Vạn Thu có thay đổi.

Sau khi nhận ra trước kia tình yêu không tồn tại, Sở Kiến Thụ đương nhiên cảm nhận được Vạn Thu đang xa cách bọn họ.

Loại xa cách này không xuất phát từ sợ hãi, mà là một bí mật đặc biệt mà họ không thể biết.

Nhưng Vạn Thu trước sau vẫn là Vạn Thu. Là một đứa trẻ sẽ yêu gia đình mình.

Sở Kiến Thụ quay đầu nhìn Dương Tắc đang ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt Dương Tắc vẫn cứng ngắc, một khi căng thẳng lại trở nên nghiêm túc và hung dữ hơn.

Nhìn qua cực kì khẩn trương.

Sở Kiến Thụ nói: "Dương Tắc, chờ đến khi gặp ông bà, hãy nói chuyện với họ nhiều nhất có thể."

Dương Tắc nghiêng đầu: "Con biết rồi, ba."

"Nếu bọn họ đối với Vạn Thu... nhớ chú ý tình huống." Sở Kiến Thụ nói.

"Con biết rồi." Vẻ mặt Dương Tắc khôi phục bình tĩnh.

——

Khi Vạn Thu đến nơi xa lạ này, cậu nhận ra nó không lớn bằng nhà ba mẹ.

Là khu biệt thự nhỏ nhưng mọi thứ xung quanh rất tốt.

Cậu nhìn thấy bệnh viện và trường học, đồng thời cũng đi ngang qua con phố thương mại sầm uất.

Vạn Thu xuống xe, trên mặt đất không có tuyết, toàn bộ tuyết đã bị quét sạch, thậm chí còn được chất gọn gàng sang một bên.

Sở Kiến Thụ nhấn chuông cửa, rất nhanh có một giọng nữ già nua vang lên: "Là ai?"

"Mẹ, là con." Sở Kiến Thụ lập tức trả lời.

"Mời vào." Cửa tự động mở ra.

Vạn Thu theo Sở Kiến Thụ bước vào biệt thự nhỏ này.

Vạn Thu nhìn quanh, có một khoảng sân sạch sẽ, vài cây lá kim xanh tươi và một khu vườn nhỏ gọn gàng.

Là tòa biệt thự sạch sẽ với một chiếc cổng sắt.

Cánh cửa được mở ra.

Vạn Thu thấy một bà cụ đứng ở cửa.

Vạn Thu nhìn.

Đây là bà nội sao?

"Mẹ, năm mới vui vẻ." Sở Kiến Thụ đứng trước mặt bà cụ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng nghĩ đến Vạn Thu đang quan sát bọn họ, liền mỉm cười tặng bà cụ một cái ôm thân mật, "Con tới thăm mẹ."

Bà cụ hiển nhiên có chút kinh ngạc, duỗi tay nhẹ nhàng ôm Sở Kiến Thụ: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, ba con còn ở bên trong chờ con."

Cánh cửa đem mùa đông lạnh giá nhốt lại bên ngoài, người giúp việc không về ăn Tết bước tới đưa dép cho mọi người.

"Mẹ, đã lâu không gặp." Dương Tiêu Vũ nói với bà cụ.

"Ừ." Bà lão gật đầu.

"Bà nội." Dương Tắc cũng gọi.

"Chào bà nội." Sở Ức Quy cung kính cúi đầu.

Vạn Thu cũng do dự, muốn gọi bà nội, nhưng lại rất lo lắng khi chưa được phép.

"Vạn Thu, lại đây." Sở Kiến Thụ gọi Vạn Thu.

Vạn Thu buông bàn tay đang nắm lấy ống tay áo Sở Ức Quy ra, trước khi tách ra, Sở Ức Quy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vạn Thu, như muốn trấn an cậu.

Sở Kiến Thụ vòng một tay qua vai Vạn Thu, vùi một nửa cơ thể Vạn Thu vào lòng mình, bày ra tư thế có mấy phần bảo vệ: "Mẹ, đây là Vạn Thu, con đã nói qua trong điện thoại, Vạn Thu, gọi bà nội đi con."

Vạn Thu ngoan ngoãn gọi: "Bà nội."

"Ừ." Bà Sở có vẻ không thân thiện lắm, nhìn Vạn Thu nói: "Gầy quá, trông như sắp ngã, cần bổ sung dinh dưỡng."

Vạn Thu nhìn bà Sở, rõ ràng tỏ ra quan tâm, nhưng cậu lại không thấy vui vẻ trên người bà.

Bởi vì khi nhìn thấy cậu, liền trở nên không vui.

"Mau vào đi."

Vạn Thu cảm thấy bà Sở khi tiếp đón Dương Tắc và Sở Ức Quy mới có chút vui vẻ.

Cậu mơ hồ nhận ra sự khác biệt.

Cậu biết.

Điều này đại biểu cho không thích.

Sở Kiến Thụ không buông tay đang giữ bả vai Vạn Thu, ngược lại kéo Vạn Thu sang phía bên kia.

Vạn Thu vô thức quay lại nhìn Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cũng nhìn Vạn Thu, ánh mắt giao nhau dường như đang truyền đạt điều gì đó.

Trong phòng khách còn có mấy người đang nói chuyện ồn ào nhốn nháo.

Bà Sở sai người giúp việc rót nước cho mấy người rồi ngồi trên ghế sofa, trong phòng bật TV, tiếng TV vang lên chói tai.

Bà Sở ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Năm nay Sở Chương cũng không tới sao?"

Dương Tiêu Vũ nói: "Năm nay Sở Chương vẫn rất bận rộn, dịp tết có nhiều hoạt động."

Bà nội Sở không nói gì thêm, bình đạm không chút châm chọc: "Năm nay vậy mà con bằng lòng tới."

Dương Tiêu Vũ không trả lời: "Năm nay người về đón Tết cũng không ít, Kiến Thụ có thể cùng mọi người nói chuyện vui vẻ."

Nhưng bà nội lại lạnh lùng nói: "Nói cái gì chứ, mang về một...đứa trẻ, không nói chuyện về đứa trẻ này sao?"

Dương Tiêu Vũ cau mày nhưng không nói gì.

Bà Sở nhìn Dương Tắc, vẻ mặt lại dịu dàng hơn chút: "Đi chào ông nội cháu đi, ông nội vẫn luôn mong cháu về."

"Lát nữa cháu sẽ tới đó." Dương Tắc nói, mặc dù không có biểu tình gì, nhưng ít nhất giọng điệu cũng khá tốt, "Muốn ở với bà trước."

Bà Sở cuối cùng cũng nở nụ cười, trông không còn bủn xỉn nữa.

Sở Ức Quy lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, rõ ràng không nhìn đi đâu cả nhưng dường như dễ dàng hòa nhập với xung quanh, sẽ không bị chú ý, cũng sẽ không bị phớt lờ.

Vạn Thu theo sau Sở Kiến Thụ, bước đi trong ngôi nhà xa lạ này.

Nơi này giống như nhà của cậu, khắp nơi đều là không gian mới tinh xinh đẹp.

Hoàn toàn khác với ngôi nhà của bà ngoại trong trí nhớ, bụi bặm, ẩm ướt, đầy tro tàn.

Khi Vạn Thu bước vào một căn phòng đầy sách, ấn tượng đầu tiên của cậu là hương trà.

Trên chiếc bàn trà khổng lồ, gặp được hai ba cụ già đang uống trà.

"Kiến Thụ về rồi sao, A Tắc đâu?" Một ông cụ thấy Sở Kiến Thụ thì mỉm cười vui vẻ.

Nhưng Sở Kiến Thụ lại nói với đối phương: "A Tắc chốc nữa sẽ tới chào hỏi ba, ba, con mang Vạn Thu đến gặp ba, Vạn Thu, gọi ông nội đi con."

"Ông nội." Vạn Thu dùng ánh mắt quan sát ông nội Sở.

Không phải không vui, có chút vui vẻ, nhưng lại không phải vì cậu.

"Vạn Thu, lại đây." Ông Sở nói với Vạn Thu.

Vạn Thu theo bản năng muốn nghe lời ông Sở, nhưng động tác của Sở Kiến Thụ có mấy phần cản trở.

Vạn Thu vô thức ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Sở Kiến Thụ, nhưng Sở Kiến Thụ lại hơi đẩy cậu một chút.

Hành động này có nghĩa là đồng ý, Vạn Thu đến gần ông Sở.

"Đứa nhỏ này có đôi mắt giống Dương Tiêu Vũ, cái mũi giống con." Ông Sở nhìn Vạn Thu từ trên xuống dưới rồi hỏi Sở Kiến Thụ: "Đứa nhỏ này năm nay mười bốn mười lăm tuổi đi."

"Đúng vậy, ba, đã mười lăm tuổi." Sở Kiến Thụ đáp.

"Nhìn gầy quá, không khỏe mạnh chút nào, các con phải bồi bổ cho thằng bé nhiều chút, mười lăm rồi, không cao thêm được thì lùn lắm."

"Lùn sau này khó tìm được vợ lắm." Người ngồi bên cạnh cũng nói.

"Đứa nhỏ này sao không nói chuyện? Cảm giác không hay nói, tính cách có chút giống Dương Tắc, không thích nói chuyện."

Vạn Thu đứng giữa mấy người, lắng nghe mọi chủ đề xoay quanh mình.

Nhưng lại không có cảm giác bản thân đang đứng ở đây.

Giống như một con cá vàng trong bể nước tròn, nhìn thế giới bên ngoài bể, mơ hồ lại khoa trương.

Ông Sở đẩy Vạn Thu: "Được rồi, để thằng nhóc Dương Tắc kia tới gặp ba, mãi mới có một lần, không vội đi gặp ông nội à?"

"Được, ba." Sở Kiến Thụ vòng tay qua vai Vạn Thu, đưa Vạn Thu rời đi.

Trên cầu thang vắng vẻ, Sở Kiến Thụ nói với Vạn Thu: "Vạn Thu."

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Kiến Thụ.

"Mặc kệ ông bà nói gì, con nghe một chút là được." Sở Kiến Thụ thở dài, xoa đầu Vạn Thu: "Đừng nghĩ quá nhiều."

Vạn Thu mơ hồ nhận ra, có lẽ thái độ ông bà nội đối với cậu là không thích.

Mặc dù cậu cũng không có cảm giác gì.

Vạn Thu trở về bên cạnh Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nghiêng đầu quan sát cậu.

Nắm lấy tay cậu.

Hai thiếu niên lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, thậm chí chỉ chiếm một không gian nhỏ, nhưng kề cạnh nhau.

Trong căn phòng ấm áp, lại dường như chỉ có đối phương mới ấm áp nhất.

Thực ra không khí Tết rất ồn ào. Bởi vì có nhiều người.

Mọi người ở bên nhau ăn cơm, uống rượu và trò chuyện.

Giọng nói lải nhải đều chưa từng dừng lại.

Sở Ức Quy luôn ở bên cạnh Vạn Thu, Vạn Thu cũng vậy. Vạn Thu quan sát ông bà nội Sở, hai người khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cậu.

Họ rất năng động.

Lưng không cong, bàn tay không có nhiều vết chai dày, mặc dù đã già nhưng mắt vẫn sáng, răng cũng rất đẹp.

Mọi người dường như thích nói chuyện với ông bà.

Nhưng cuộc trò chuyện giữa Vạn Thu và ông bà, chỉ là lời chào hỏi trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi bước vào nhà mà thôi.

Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng nhau đi rửa tay, đó là thói quen của Vạn Thu, rửa tay trước khi ăn, sau khi ăn cũng vậy.

Trong phòng vệ sinh rộng lớn, Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Vạn Thu trong gương.

"Em trai, ông bà không thích anh sao?" Vạn Thu dùng khăn giấy bên cạnh lau những giọt nước nhỏ trên tay, sau đó gấp lại gọn gàng rồi ném vào thùng rác đầy giấy lộn xộn.

"Ừm." Sở Ức Quy đáp lại.

Là vậy sao.

Vạn Thu không hề thất vọng chút nào.

Cậu mong chờ chờ ông bà, nhưng không phải mong chờ tình yêu của họ.

Mà là mong chờ sự tồn tại của họ.

"Ông bà có thích em không?" Vạn Thu hỏi.

"Không thích." Sở Ức Quy rất rõ ràng, cặp vợ chồng già tương đối coi trọng quan hệ huyết thống đã phớt lờ hắn.

"Em có thích ông bà không?" Tuy nhiên Vạn Thu lại hỏi một câu hỏi khác.

Sở Ức Quy không trả lời.

Trong không gian yên tĩnh với ánh sáng rực rỡ, Vạn Thu vẫn không thể nhìn ra câu trả lời chính xác của Sở Ức Quy.

"Nghe nói là đứa ngốc, tôi còn tưởng giống mấy đứa ngốc mà mình từng gặp, kiểu như mắt miệng bị lệch hoặc tay chân vặn vẹo, nhưng nhìn rất bình thường nha?"

"Không thấy nó không nói chuyện sao? Hình như là vấn đề tâm lý."

"Sở Kiến Thụ cũng thật đáng thương, xuất sắc nhất lại chính là đứa con nuôi, đứa con bị lạc trở về thì biến thành một đứa ngốc, theo tôi thì vì hắn có quá nhiều tiền, vận may đến đây là kết thúc, sau này có khi còn xuống dốc."

Sở Ức Quy nhìn ra ngoài phòng vệ sinh, tuy giọng nói kia không lớn nhưng vì khoảng cách gần nên có thể nghe thấy.

Vạn Thu cũng nghe thấy.

Cậu mở cửa, cùng ra ngoài với Sở Ức Quy.

Mấy người giật mình, khuôn mặt đều lộ vẻ xấu hổ.

Nhưng Vạn Thu không có chút phản ứng đối với những lời nói mang theo ác ý này, cho dù hiểu được ác ý, cũng sẽ không vì ác ý mà sinh ra ác ý.

Trong trí nhớ về chuyện nhặt rác, vô số ký ức mang tên ác ý lần lượt quay trở lại, khiến Vạn Thu biết bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Nhưng cậu cũng biết...

Mặc dù lời nói mang theo ác ý, lại chỉ đến từ người lạ, thực sự không cần quan tâm.

Cậu sẽ không vì vậy mà mất đi một cái chai, sẽ không vì vậy mà mất đi chút tiền, cũng sẽ không vì vậy mà mất đi những tháng ngày tươi đẹp.

Chỉ là…

Tại sao lại muốn nói ra những lời như vậy?

Tại sao lại phải gieo rắc ác ý với người khác?

"Tại sao lại nói thế?" Vạn Thu ngẩng đầu nhìn những người cao lớn hơn mình: "Tại sao lại muốn nói những lời như vậy?"

Muốn hiểu tại sao ác ý lại sinh ra.

Chỉ cần đủ hiểu biết, có lẽ có thể hiểu tại sao những hàng chữ sâu trong kí ức của mình lại để lại một cơn phẫn nộ mãnh liệt như thế.

"Ách, chỉ là thuận miệng thôi, không có ác ý gì đâu." Vài người có chút ngượng ngừng mà thay đổi chủ đề.

Vạn Thu đứng tại chỗ, nhìn mấy người bọn họ rời đi.

Cho đến tận khi rời đi, bọn họ cũng không nhìn vào mắt cậu.

Cậu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

"Lời vừa nói không có ác ý sao?" Vạn Thu không rõ, quay đầu lại hỏi Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối.

"Có." Sở Ức Quy đáp: "Có ác ý, nhưng sẽ không thừa nhận."

“Nếu thừa nhận thì sao? Vạn Thu tiếp tục hỏi.

"Chỉ sợ sẽ cực kỳ chán ghét đi."

Vạn Thu ngước nhìn Sở Ức Quy, người em trai khôi ngô tuấn tú và vô cùng xuất sắc.

"Anh không chán ghét em." Vạn Thu thập phần chắc chắn, dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa: "Một chút cũng không."

"Vâng." Sở Ức Quy trả lời, "Em biết."

"Không cần ý đến bọn họ." Vạn Thu ngẩng đầu, kéo kéo áo Sở Ức Quy.

"Em không thèm để ý, anh trai cũng vậy, không cần để ý." Sở Ức Quy từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

"Ừm." Vạn Thu gật đầu.

Vạn Thu buông lỏng áo Sở Ức Quy, nắm tay hắn.

Sở Ức Quy siết chặt ngón tay, bọc ngón tay Vạn Thu trong lòng bàn tay mình.

"Bây giờ về rồi sao?" Ông bà nội Sở cùng nhau đứng ở cửa, nói với Sở Kiến Thụ đang chuẩn bị rời đi: "Tối nay có thể ở lại đây."

"Không cần." Sở Kiến Thụ nói: "Tối nay con có kế hoạch khác rồi."

"Vậy sao? Vậy trên đường cẩn thận." Bà Sở bình tĩnh nói, không hỏi những câu dư thừa.

Vạn Thu nhìn người nhà nói lời tạm biệt, nhưng tầm mắt của ông bà nội vẫn luôn không dừng trên người họ.

Chắc phải lâu lắm mới lại quay về đây.

Nhưng dù sao họ cũng đã rời đi rồi.

Dương Tiêu Vũ thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt rốt cuộc cũng khá hơn.

Không phải không biết những giọng nói âm thầm chế nhạo kia.

Sở dĩ đưa Vạn Thu về, là vì Vạn Thu muốn về mà thôi.

Bọ họ sẵn sàng thỏa mãn mong đợi của Vạn Thu.

Nhưng bây giờ xem ra không trở về còn tốt hơn.

Tài xế lấy một xe rời đi.

Cho nên bọn họ tới đây bằng hai chiếc xe, về bằng một chiếc.

Dương Tắc chủ động ngồi vào ghế lái, Sở Kiến Thụ ngồi vào ghế phụ.

Trời xế chiều, Dương Tắc lái xe không nhanh lắm, không khí trong xe quá yên tĩnh.

Tâm tình Dương Tiêu Vũ không tốt.

Cha mẹ Sở Kiến Thụ rất cổ hủ, thậm chí ngay từ đầu còn không quá tiếp nhận Dương Tiêu Vũ.

Điều bọn họ mong muốn là một người vợ ngoan hiền, đảm đang, vừa xinh đẹp, biết chăm sóc chồng, vừa toàn tâm toàn tâm toàn ý giúp đỡ chồng.

Chứ không phải giống như Dương Tiêu Vũ, có năng lực và sự nghiệp riêng, hơn nữa sau lưng còn có một gia thế khổng lồ.

Bà Sở chính là người như vậy, luôn trợ giúp ông Sở.

Họ thích Dương Tắc, nhưng vẫn thầm than thở năng lực của Dương Tắc quá bình thường, mặc dù Dương Tắc đã đủ xuất sắc rồi.

Sở Chương theo hướng Dương Tiêu Vũ, biết mình không được hoan nghênh nên sau khi trưởng thành đều không xuất hiện ở Sở gia.

Họ không thích Sở Ức Quy quá xuất sắc, gần như vì Sở Ức Quy là con nuôi.

Huống chi là Vạn Thu...

Vạn Thu lạc mất khiến Sở gia rơi vào tình trạng hỗn loạn, đối với bọn họ cậu chính là nguồn gốc của rắc rối.

Chiếc xe yên tĩnh, di chuyển trên con đường yên tĩnh vào đêm giao thừa.

Mãi cho đến mười hai giờ, tiếng pháo hoa chợt vang lên từ mọi ngóc ngách trong thành phố.

Vạn Thu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có một màn bắn pháo hoa ở ngoại ô thành phố, từ con đường họ đi có thể nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp của pháo hoa trên bầu trời.

Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, trong con ngươi xinh đẹp dường như đều chỉ phản chiếu pháo hoa.

Không bị không khí bẩn thỉu làm ô uế, vẫn nháy mắt nở rộ thành những màu sắc đẹp đẽ đến bất ngờ.

Dương Tiểu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng: "Bảo bối hôm nay không vui có phải không?"

Mặc dù đem Vạn Thu giao cho Sở Ức Quy, nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn cảm thấy không an tâm.

Nhìn hai đứa trẻ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhau, đối với một người mẹ mà nói, việc không tức giận ngay tại chỗ là do quan tâm đ ến cảm xúc của Vạn Thu mà thôi.

"Con rất vui." Vạn Thu đáp lại lời của Dương Tiêu Vũ.

"Hả?" Cơn giận mà Dương Tiêu Vũ đang từng chút tích tụ đột nhiên tiêu tán, bà bây giờ còn bối rối hơn Vạn Thu, "Tại sao? Bảo bối vui vẻ vì điều gì?"

"Thấy vui khi được gặp ông bà nội." Vạn Thu nói.

"Vậy sao?" Dương Tiêu Vũ không hiểu, được gặp, nhưng không được đối đãi tốt cũng thấy vui vẻ sao?

"Vâng." Vạn Thu gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhìn thấy ba mẹ của ba mẹ, rất vui, con cũng giống ba mẹ của ba, đều thích ba mẹ."

Lông mi Sở Ức Quy khẽ run lên, hắn ngước đôi mắt đang đắm chìm trong thế giới tối tăm dưới ánh đèn đường, nhìn bóng dáng Vạn Thu phản chiếu trên cửa sổ.

Vạn Thu cũng không quan tâm liệu ông bà có thích cậu hay không.

Cậu chỉ mong ba mẹ của ba mẹ có thể sống khỏe mạnh.

Có ba mẹ, là điều rất hạnh phúc.

Cho nên cậu hy vọng ba mẹ cậu cũng sẽ như thế.

Dương Tiêu Vũ sửng sốt một hồi lâu, đôi mắt Vạn Thu vẫn luôn trong sáng, không có chút dối trá nào.

Dương Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Không có gì phải để ý.

Đó là nhà của Sở Kiến Thụ, là một thế giới khác.

Bọn họ chỉ cần có ngôi nhà nhỏ của riêng mình, là đủ rồi.