Bất Hủ Thần Vương

Chương 476: Chính thức quyết liệt, giận mắng Đạo tôn



Đối mặt với khí thế dào dạt của hai Đạo tôn này, những Đạo tôn khác ở hiện trường, đại đa số đều là thái độ xem náo nhiệt. Ngoại trừ số ít người cùng Nhậm Thương Khung giao hảo, đều thích thú xem trò hay.

Thiên Các nội chiến, mọi người tựa hồ đã nhìn thành quen. Chỉ xem trò hay này trình diễn như thế nào.

Chẳng qua Nhậm Thương Khung không thèm để ý khí thế kia, nhàn nhạt cười:

- Nhị vị, xem ra các ngươi ở Thiên Khung Tạo Hóa quá lâu, ngay cả chuyện trong thập điện cũng quên. Xin hỏi một câu, Thiên Các Bách Thảo Đường, khi nào thì có thượng cổ đan phương này? Nếu thượng cổ đan phương này là của Thiên Các Bách Thảo Đường, các ngươi có cho ta xem hay không?

Tài phú của Thiên Các Bách Thảo Đường? Cần bọn hắn quan tâm sao. Thời điểm lúc trước đối phó hắn, hoàn toàn không quản hắn là Lão tổ Bách Thảo Đường gì cả.

Hiện tại lại không biết xấu hổ cầm Bách Thảo Đường ra nói chuyện? Bách Thảo Đường? Bách Thảo Đường nếu có truyền thừa này, có nội tình này, Bách Thảo Đường còn ở nhiều lần trong Đan Sư Đại Hội xếp hàng cuối sao?

Nhàn nhạt hai câu hỏi, làm cho Hạ Tùng Linh cùng Vưu Thiên Chiến nghẹn lời.

Lý Dật Phong nhàn nhạt cười nói:

- Nhị vị Đạo huynh, đúng vậy, xem ra các ngươi là có thói quen trợn mắt nói dối. Chuyện mất mặt xấu hổ này, các ngươi muốn giảng, về nhà nói tiếp cũng không muộn. Ở trước mặt nhiều người như vậy, các ngươi nguyện ý mất mặt, Lý mỗ ta còn không muốn theo các ngươi mất mặt đâu.

Hạ Tùng Linh hừ một tiếng nói:

- Dật Phong lão đệ, ngay cả khi thượng cổ đan phương này không phải là của Thiên Các Bách Thảo Đường, nhưng Nhậm Thương Khung thân là Lão tổ Bách Thảo Đường, chiếm được kỳ ngộ, không hồi báo tông môn, lại đem đan phương này lấy ra giao dịch, cũng là coi rẻ quyền uy Thiên Các.

- Không sai, tiểu tử này đang ở Thiên Các, lòng ở bên ngoài, trời sinh có phản cốt. Thân là Lão tổ Thiên Các Bách Thảo Đường, cánh tay lại với ra bên ngoài!

Vưu Thiên Chiến cũng đứng lên, bộ dáng hợp tình hợp lý.

- Nhị vị, ở trường hợp này, không vội mà nói chuyện tông môn? Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi bằng đạo tâm của mình tự hỏi một câu. Những hành vi của các ngươi gây ra cho Nhậm mỗ, dựa vào cái gì để ta hồi báo các ngươi? Các ngươi có tài đức gì? Có thể làm ta đối với các ngươi sinh ra tôn trọng? Các ngươi ở địa vị cao, cũng không hết lòng vì dân chúng, không quản phía dưới sinh linh đồ thán; các ngươi làm Đạo tôn tiền bối, đều vì tư tâm, liên tiếp đánh áp ta, muốn lấy tánh mạng ta; các ngươi làm thủ lãnh Thiên Các, chính Đạo đứng đầu, sau lưng làm những hành động không phải của con người; đủ loại chuyện như thế, chuyện cho tới bây giờ, còn ở trước mặt ta nói quyền uy, giả bộ cái gì? Mà ta, thời điểm ta làm Cung phụng Bách Thảo Đường, thời điểm quét sạch phản tặc, các ngươi chẳng những không ủng hộ, còn âm thầm cản ta, uy hiếp ta; khi ta làm Lão tổ Bách Thảo Đường, bồi dưỡng đệ tử Bách Thảo Đường, khai đàn giảng pháp, các ngươi lại vô duyên vô cớ lục soát động phủ của ta, nhục thanh danh của ta! Thử hỏi một câu, rốt cuộc là ta phụ Thiên Các, hay là các ngươi phụ ta?

Nhậm Thương Khung không nói thì thôi, đã nói thì nói cho hết.

Hôm nay ở trường hợp này, hắn cũng không sợ trở mặt. Dù sao, ba trăm năm đại bỉ đã chấm dứt, hắn cùng với Thiên Các đã ân đoạn nghĩa tuyệt.

Vưu Thiên Chiến tức giận kêu to:

- Phản phản, nghịch đồ này, phải giết!

- Thôi đi!

Vân Hạc Tường hét lớn một tiếng, có chút khó chịu nói:

- Vưu đạo hữu, ta kính ngươi là khách, ngươi mấy lần cắt ngang, ta không ngại. Chẳng qua, chuyện trong nhà các ngươi, ở Thủy Vân Tông ta tranh cãi là có ý gì?

- Ha hả, đúng vậy, Vưu đạo hữu, bần đạo xem ra, Nhậm Thương Khung này chính là cầm tài phú tư nhân đến giao dịch, ngươi đỏ mắt cái gì chứ?

Người lên tiếng, là Thất Tinh Đạo Tràng Thiên Xu Tử.

Thất Tinh Đạo Tràng bởi vì duyên cớ Dạ Quan Tinh, đối với Trảm Không Đạo không có hảo cảm gì, đối với Nhậm Thương Khung là hết lòng chiếu cố, thập phần thân mật.

- Đúng vậy, lão Vưu, ngươi không nên vì đệ tử ngươi bị đả bại, muốn báo tư thù? Chậc chậc, sớm nghe nói Thiên Các Trảm Không Đạo lòng dạ hẹp hòi, nhìn bộ dáng quả nhiên danh bất hư truyền.

Vưu Thiên Chiến tức đến bể phổi, một thân huyết khí mãnh liệt.

Vân Hạc Tường cũng quát khẽ một tiếng:

- Vưu đạo hữu, ngươi còn cố tình gây sự, bản tọa sẽ đích thân đuổi ngươi ra ngoài!

Vân Hạc Tường là Thủy Vân Tông đệ nhất đạo tôn, tu vi cùng Hạ Tùng Ngâm tương xứng, so với Vưu Thiên Chiến, tự nhiên là tính áp đảo.

Dù sao, tông môn đệ nhất nhân, cũng không phải là tự phong.

Hạ Tùng Linh ho nhẹ một tiếng, nói:

- Vưu lão đệ, ngươi trước xuống ngồi. Việc môn hộ, về lại thanh toán.

Vưu Thiên Chiến oán hận ngồi xuống, ánh mắt dữ tợn bắn về phía Lý Dật Phong, âm trầm cười nói:

- Lý Dật Phong, Nhậm Thương Khung này xúc phạm môn quy, ngươi đừng mơ tưởng giữ được hắn!

Lý Dật Phong cười ha ha:

- Mọi chuyện đều có nhân quả. Vưu Thiên Chiến, hôm nay ngươi bị cừu hận che mắt, ta không cùng ngươi chấp nhặt.

Nhậm Thương Khung cũng thản nhiên nói:

- Vưu Thiên Chiến, ngươi đừng vội cầm tông môn ra áp ta. Từ hiện tại bắt đầu, Lão tổ Bách Thảo Đường ta từ bỏ. Từ hôm nay, Thiên Các cùng ta không quan hệ. Thiên Các tồn vong, cùng ta không quan hệ!

- Nghịch đồ, quả nhiên là nghịch đồ!

Hạ Tùng Linh thì thào mắng.

Mà Vưu Thiên Chiến thì cười ha ha:

- Tốt, ngươi chủ động phản bội Thiên Các, cũng tiết kiệm chúng ta định tội. Nhậm Thương Khung, từ hôm nay, ngươi là công địch của hàng chục vạn môn đồ Thiên Các! Lý Dật Phong, chính là ngươi nghe thấy? Đây là đệ tử ngươi, đây là nghịch đồ mà ngươi dạy dỗ!

Đối với việc Nhậm Thương Khung thoát ly Thiên Các, Vưu Thiên Chiến không có khó chịu gì, ngược lại là thập phần cao hứng. Thoát ly Thiên Các, đối phó lên với hắn, càng thêm không kiêng nể gì.

Hơn nữa, có thể dùng cờ hiệu tông môn, dùng danh nghĩa Thiên Các, không có cố kỵ gì, đuổi giết Nhậm Thương Khung, không tiếc đại giới tiêu diệt người này.

Cho dù là Lý Dật Phong, cũng không có thể ngăn trở.

Lưu Vân Đạo bên kia, Lê Lạc Tiên tử cũng cả kinh, khuyên nhủ:

- Vưu đạo hữu, ngươi đây là làm gì? Một thiên tài như thế, ngươi sao không dung hắn? Dược Thánh danh hiệu, quán quân ba trăm năm đại bỉ, thiên tài đệ tử như thế, không phải phúc của Thiên Các ta sao? Các ngươi như thế nào...

Vưu Thiên Chiến nhe răng cười đạo:

- Lê Lạc muội tử, ngươi đây là lòng dạ đàn bà. Nhậm Thương Khung này đối với Thiên Các, cho tới bây giờ không có cái gì gọi là trung thành. Người này trời sinh có phản cốt, xen lẫn trong Thiên Các ta, chỉ sợ là bụng dạ khó lường. Hắn vừa rồi nói lời kia, cũng không phải ta bức bách hắn. Ngươi rõ ràng nghe được?

Lê Lạc Tiên tử than nhẹ một tiếng:

- Sự tình phát triển đến bước này, ngươi cho rằng ta sẽ không biết chân tướng sao? Vưu đạo hữu, ta chỉ khuyên ngươi một câu, mọi việc phải có độ. Thiên tài như thế, Thiên Các ta dung không được, ngươi cho là hắn sẽ không có nơi cư trú?

Vưu Thiên Chiến cười quái dị:

- Như thế nào, tiên tử là muốn quyết tâm che chở nghịch đồ này?

Lê Lạc Tiên tử vốn tính tình hiền lành, luôn vui vẻ tươi cười. Hôm nay sắc mặt cũng xanh thẫm, thản nhiên nói:

- Vưu đạo hữu uy phong thật lớn, Lưu Vân Đạo ta cùng thế không tranh, ngươi muốn gây sức ép, là chuyện của ngươi. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, tự hủy lương tài, cẩn thận hối tiếc không kịp.

- Hừ, dù cho thiên tài, một thân phản cốt như thế, Thiên Các ta cũng không thèm!

Lý Dật Phong nếu không phải sớm biết Nhậm Thương Khung chuẩn bị rời khỏi Thiên Các, chỉ sợ sớm đã cùng Vưu Thiên Chiến chửi ầm lên.

Dù vậy, hắn giờ phút này vẫn là nhẫn không chịu nổi, trả lời lại một cách mỉa mai:

- Vưu Thiên Chiến, nghe lời nói của ngươi, tựa hồ Thiên Khung Tạo Hóa này, ngươi mới là người ra lệnh? Là đệ nhất đạo tôn của Thiên Các? Đệ tử ta, khi nào thì đến phiên ngươi khoa tay múa chân? Hắn nói rời khỏi, là chuyện của hắn, nghịch đồ hay không cũng là từ ta nói. Ngươi có phải là quan tâm quá nhiều không? Ta chỉ có một câu, Nhậm Thương Khung này một khi đã rời đi, chỉ cần không có làm chuyện có lỗi với Thiên Các, ai cũng đừng mơ tưởng an bài cho hắn tội danh phản đồ. Ai đối phó hắn, phải bước qua Lý Dật Phong ta!

- Ha ha ha, Lý Dật Phong, hay là ngươi cũng định tự tuyệt với Thiên Các?

Vưu Thiên Chiến một là không làm, hai là làm không ngớt, còn muốn đưa Lý Dật Phong vào tròng.

Lê Lạc Tiên tử quát:

- Vưu Thiên Chiến, Trảm Không Đạo ngươi muốn một tay che trời ư? Hay là ngươi ngay cả Dật Phong huynh cũng muốn đối phó? Ta chỉ có một câu, nếu Thiên Các không có Chân Kiếm Đạo, thì không có Lưu Vân Đạo.

Ngụ ý, Trảm Không Đạo ngươi nếu đối phó Chân Kiếm Đạo, Lưu Vân Đạo ta cũng sẽ thoát ly Thiên Các, tự lập môn hộ!

Nếu Thiên Các thiếu hai đạo, tất nhiên nguyên khí đại thương!

Hạ Tùng Linh thấy sắc mặt Vân Hạc Tường không tốt, lên tiếng nói:

- Mấy chuyện này, trở về nói sau. Không cần nói ở nơi này.

Vân Hạc Tường nhàn nhạt cười:

- Vẫn là Hạ đạo hữu biết tiến thối. Các ngươi muốn nói, cũng phải đợi tất cả giao dịch hoàn thành.

- Được rồi, vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chư vị không cần để ý. Tiếp tục, là giao dịch lần thứ hai, lần giao dịch này là hai quả Thủy Vân Thần Quả!

Tuy rằng Thiên Các nội chiến rất thú vị, nhưng mà, mọi người càng thú vị hơn, vẫn là Thủy Vân Thần Quả. Thấy Thiên Các nội chiến chấm dứt, đều tập trung trở lại Thủy Vân Thần Quả.

Lần thứ hai giao dịch này, nhìn bộ dáng là muốn tăng giá lớn hơn nhiều. Nói cách khác, lần thứ hai giao dịch này, cũng đừng bị Nhậm Thương Khung là Dược Thánh lấy đi.

Hiện tại, có một Dược Thánh cùng đoàn người cạnh tranh, áp lực cạnh tranh càng tăng lớn.

Này cũng là việc mà Vân Hạc Tường thích nhất. Nhậm Thương Khung mang đến, không đơn giản là một thượng cổ đan phương, mà còn đề cao quy cách giao dịch.

Như vậy, giao dịch thứ hai, mọi người ra báo giá, muốn bảo thủ cũng khó. Mà mọi người báo giá càng điên cuồng, Thủy Vân Tông thu lợi càng lớn.

Lại nói tiếp, chuyện này thật đúng là cảm tạ Nhậm Thương Khung xuất thủ bất phàm, đề cao quy cách giao dịch, này tuyệt đối là trường hợp mà Thủy Vân Tông nguyện ý chứng kiến.

Lần này, Nhậm Thương Khung cũng không có tái xuất thủ. Thấy tốt thì lấy, nếu lần cạnh tranh nào hắn cũng ra tay, mũi nhọn quá mức, làm cho người khác khó chịu, đây chưa chắc là chuyện tốt.

Cho nên, lần này, hắn là chủ động buông tha. Bởi vì, tiền đặt cược của hắn, là ở lần giao dịch thứ ba.

Lần thứ ba, hắn nhất định phải thắng!

Lần buông tha này, có thể thả lỏng cẩn thận những người khác, thứ hai, cũng không làm tuyệt, lưu một đường sống cho người khác, thứ ba, là vì tập trung lợi thế, đổ vào đợt giao dịch thứ ba.