Bắt Được Một Thái Tử

Chương 137



Tống Kỳ Nam không dám nhìn thẳng vào Lam Y Nhu, không phải hắn giấu diếm y chỉ là có những chuyện vẫn là không nên bói a, dù gì đó cũng là buôn lậu mà nếu để Lam Y Nhu biết thì sẽ không hay, hơn nữa ở Bình Thiên quốc hắn có hẳn một nơi để buôn ngầm ai nấy đều phải kính nể vài phần, hắn bây giờ không muốn để những hình tượng xấu xa trước đây cho Lam Y Nhu biết

Lam Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam sau đó thở dài một hơi, được rồi hắn không nói thì y không ép trước giờ y chưa ép buộc bất cứ ai điều gì cả

“Hôm nay ta có chút mệt mỏi ngươi ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi”

Tống Kỳ Nam chưa kịp nói lời nào đã bị Lam Y Nhu đẩy ra ngoài đóng cửa, hắn liền biết bản thân lại làm chuyện sai nữa rồi

Bên trong phòng Lam Y Nhu cảm thấy thân thể không tốt, y định chợp mắt một tí nhưng chưa kịp đi đến giường đã ngất xĩu, Tống Kỳ Nam ở bên ngoài nghe động tĩnh bất thường liền đẩy cửa bước vào

Nhìn thấy Lam Y Nhu đang ngất xĩu liền nhanh chân bước đến đỡ lấy y lên giường, Tống Kỳ Nam đưa tay bắt mạch lập tức biến sắc

“Yên Hương”

Tống Kỳ Nam quát to, Yên Hương đang chuẩn bị mang thức ăn đến cũng giật mình mà nhanh chân hơn, bước vào phòng nhìn thấy sắc mặt đầy lo lắng của giáo chủ Yên Hương liền biết có chuyện không lành xảy ra

“Ngươi lập tức đến chỗ Hoàng thượng và Nam hậu bẩm báo thái tử xảy ra chuyện còn có báo cho Lục vương gia, nhanh chân lên, hạn chê động tĩnh”

Yên Hương lập tức tuân lệnh mà đi đến chỗ Hoàng thượng và Nam hậu, bên phía Hoàng thượng, Y Liên đột nhiên ngăt xỉu khiến Lam Phong lo lắng không ngừng, đã vậy Lam Y Lâm và Lam Y Phàm liên tục khóc to khiến Hoàng đế trở tay không kịp



Cũng may là Tống Tịnh vì nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ mà đi đến nhìn thấy Y Liên ngất xĩu liền nhanh chóng đỡ người lên giường bắt mạch, sắc mặt Tống Tịnh không tốt mà nhìn sang Lam Phong

Lam Phong cũng cảm nhận chuyện không lành , cùng lúc đó Yên Hương gấp gáp chạy đến thông báo việc Lam Y Nhu ngất xĩu có lẽ đã bị người hãm hại

Lam Phong và Tống Tịnh nhìn nhau, không thể có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn đã có kẻ âm mưu từ sớm, Tống Tịnh nhìn Lam Phong sau đó nhìn sang Yên Hương

“Yên Hương ngươi ở lại đây chăm sóc hai tiểu điện hạ, tuyệt đối cẩn thận, ta sẽ đến chỗ thái tử, Tịnh ta giao Liên nhi cho ngươi, giúp ta bảo vệ Liên nhi và hai hoàng tôn, cảm tạ ngươi”

“Không cần ngươi nói ta nhất định sẽ bảo vệ hai người bọn họ”

Bên ngoài Lam Y Ngọc cùng Triệu Quách đột nhiên bị một đám người bao vây, cả hai liền cảm thấy không ổn, Triệu Quách ra hiệu cho Lam Y Ngọc không cần lo lắng, đám tép riu này hắn có thể xử lí

“Công chúa mau trở về hoàng cung, ta e là đã có chuyện không lành rồi, ở đây cứ giao lại cho ta yên tâm”

Lam Y Ngọc nhìn Triệu Quách nàng biết Triệu Quách sẽ có thể an toàn nên gật đầu mà rời đi, đám người kia liền đuổi theo nhưng bị Triệu Quách ngăn cản, muốn động đến người hắn thương thì phải bước qua sát của hắn

Lúc này tể tướng ở trên tường thành đang vô cùng đắc ý, đúng vậy tể tướng đã nghi ngờ chuyện bản thân tạo phản bị bại lộ cho nên sớm đã tính một đường lui khác, ít nhất có thể khiến cho Hoàng đế đau khổ vì mất đi ba người thân cận nhất, chỉ như vậy thôi lão cũng thấy hài lòng rồi, mấy chục năm qua lão chỉ đợi có như vậy để báo thù cho người mà lão ngưỡng mộ, hôm nay không giết được Hoàng đế không giành lại được thiên hạ cho người lão yêu cũng được nhưng có thể khiến Hoàng đế đau khổ cùng cực, để Hoàng đế có thể thấu hiểu nỗi đau mà lão đã trải qua, có như vậy lão mới có thể chết một cách thanh thản nhất

Bên trong tẩm cung của Lam Y Nhu, lúc này bên ngoài sớm đã bị thay thế bởi người của tể tướng, Tống Kỳ Nam cảm nhận nguy hiểm, trong lúc nguy cấp giữa việc Lam Y Nhu có thể bị trúng độc và bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn không thể biết hắn đã dùng đến pháo hoa được Ngôn Tuấn Hàn tặng cho Lam Y Nhu mà triệu tập ám vệ



Người của Tể tướng không ngờ được sự xuất hiện của ám vệ hơn nữa đám ám vệ này mặc dù rất ít nhưng không hề tầm thường, bọn chúng nhanh chóng khống chế được cục viện mà chiếm lại được cung điện, cùng lúc Lam Phong cũng dẫn theo cẩm y vệ đến

Nhìn thấy Hoàng đế đám ám vệ liền nhanh chóng hành lễ rồi rời đi, bọn họ không phải ám vệ của hoàng thất không tiện ở lại đây hơn nữa nếu hoàng cung loạn lạc an nguy nhất vẫn là Vương gia và tướng quân nhà bọn họ cho nên xong việc bọn họ liền nhanh chóng trở về

Lam Phong không nói gì chỉ quay sang nhìn đám cẩm y vệ, cẩm y vệ liền biết mà nhanh chóng bao vây xung quanh bảo vệ cung điện của thái tử

Lúc Lam Phong vào bên trong nhìn thấy Tống Kỳ Nam đang dùng rất nhiều kim châm trên người Lam Y Nhu, một người làm phụ hoàng như Lam Phong đau lòng vô cùng, quả thật Lam Y Nhu đã chịu rất nhiều đau khổ rồi tại sao đến bây giờ hoàng nhi của hắn còn phải chịu đủ chuyện như vậy cơ chứ

“Hoàng thượng yên tâm Y Nhu không sao, cũng may ta phát hiện kịp hơn nữa loại độc này chỉ là cổ trùng, chỉ cần có thể dùng máu dẫn trùng ra bên ngoài sẽ không sao nữa”

Tống Kỳ Nam nói, tay không hề buông tay Lam Y Nhu ra, hắn là đang sợ, đang sợ y sẽ lại rời bỏ hắn, là sợ y của ngài hôm đó nằm trong quan tài không chút huyết sắc, là sợ y bỏ lại hắn ở trên đời này, hắn sợ vô cùng

Lam Phong nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì chỉ gật đầu, nếu như chỗ của hoàng nhi hắn không sao thì hắn phải nhanh chóng trở về chỗ Y Liên, hắn lo rằng Y Liên có thể cũng trúng độc còn có bây giờ có lẽ sẽ xảy ra một trận mưa tanh gió bão hắn phải trở về để bảo vệ hai hoàng tôn và người thương cũng như hoàng vị này, Lam Phong gật đầu nói

“Ta giao Y nhi lại cho ngươi, chăm sóc hoàng nhi của ta cho tốt, nếu như hắn có mệnh hệ gì thì ngươi cũng không cần phải sống nữa ta sẽ đem cả ma giáo của ngươi chôn theo hoàng nhi của ta”

Tống Kỳ Nam không nói gì chỉ càng nắm chặt tay của Lam Y Nhu hơn

Lam Y Ngọc đã đến được cổng cung chỉ là bây giờ cổng cung đã sớm bị thay thành người của tể tướng nàng muốn vào cũng không dễ dàng nhưng là một đại tướng quân nàng có gì để sợ hay sao, Lam Y Ngọc liền không nói nhiều một tay cầm thương mà xong lên đấu với cả đám người, bọn họ quả xem thường một nữ tướng từng đem chiến thắng vang vội từ biên cương về, chỉ là vài tên binh lính làm sao ngăn được nàng cơ chứ