Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 419: Vậy mà cha mẹ cô đã lo lắng rồi sao?"



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 419: Tôi thật sự ghen tị với cô ấy  

             Bạch Nguyệt ôm cánh tay của Diệp Thiến từ phía sau: "Thiến Thiến, Triệu Dật đã mua cho cậu xe gì?"  

             Triệu Dật quay đầu cười nói: "Cậu đoán xem."  

             Bạch Nguyệt vẻ mặt khổ sở nói: "Nhiều xe như vậy, làm sao mình đoán được chứ?"  

             Diệp Thiến cũng không có chơi trốn tìm, trực tiếp trả lời: "Aston Martin V8 Volante phiên bản đặc biệt."  

             Bạch Nguyệt lập tức mở to hai mắt: "Aston Martin? Xe thể thao ư?"  

             Diệp Thiến khẽ ừ một tiếng: "Hai chỗ ngồi, là xe thể thao."  

             Bạch Nguyệt vẻ mặt hâm mộ: "Oa, bao nhiêu?"  

             "3,21 triệu tệ."  

             Bạch Nguyệt trong mắt đột nhiên hiện lên tinh quang: "3,21 triệu tệ sao. Trời ạ, giàu vô nhân tính. Triệu Dật! Anh quá giàu! Tôi tính toán một chút, giả sử sau khi tốt nghiệp, tôi có thể kiếm được 5.000 một tháng thì một năm là 60.000 tệ. Thêm tiền thưởng cuối năm là 80.000 tệ. Không cân nhắc đến bất kỳ chi tiêu nào thì dựa theo thu nhập này tôi cũng phải đi làm đến 40 năm. Bây giờ tôi mới 21 tuổi, 40 năm nữa là 61 tuổi, đã đến tuổi về hưu luôn rồi..."  

             Bạch Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại: "Thiến Thiến, Triệu Dật cho cậu chiếc xe này, lập tức bằng với việc đem toàn bộ số tiền mình kiếm được cả đời đưa cho cậu đó…"  

             Diệp Thiến trước đây không có tính toán như vậy, chỉ là trong khái niệm số tiền này rất nhiều. Nhưng nghe Bạch Nguyệt tính toán như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy thật khủng khiếp!  

             Giá của chiếc xe này là thu nhập mà một người có thể kiếm được trong cả đời!  

             Thậm chí nhiều người cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy!  

             Nhưng Triệu Dật đã trao nó cho mình trong nháy mắt!  

             Sau khi nghĩ về điều này, ánh mắt Diệp Thiến nhìn Triệu Dật càng dịu dàng hơn.  

             Bạch Nguyệt hai tay nắm lấy tóc, vẻ mặt thống khổ: "A, làm bạn thân của bạn gái một đại gia, lại phải chịu nỗi thống khổ như thế. Ghen tị khiến cho tôi muốn chia lìa!"  

             Triệu Dật cười và nói: "Đừng thống khổ, tiếp tục nấu ăn đi, thức ăn ngon có thể chữa lành vết thương của cô đó!"  

             Bạch Nguyệt tiếp tục làm hành động đau khổ: "Không thể chữa khỏi, ghen tị đang nuốt chửng trái tim tôi, khiến tôi trở nên xấu xí. Vi sao Thiến Thiến lại gặp được một tình yêu ngọt ngào như vậy, mà tôi lại phải chịu thảm kịch nhân gian là bị buộc về nhà coi mắt. Tôi quá khổ rồi!"  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Xem mắt sao?"  

             Diệp Thiến không khỏi cười nói: "Đúng vậy, cha mẹ cậu ấy ép buộc cậu ấy phải đi xem mắt. Nói là tìm cho cậu ấy một người địa phương đi xem mắt. Hình như là nhân viên công chức, gia cảnh cũng tốt không đến nỗi tệ. Nhưng mà em xem ảnh chụp, khụ khụ, dáng vẻ có chút đặc thù..."  

             "Ở đâu ra một chút, đơn giản chính là quá đặc biệt!”  

             Bạch Nguyệt tức giận nói: "Cha mẹ mình cũng điên rồi. Vì muốn giữ mình ở bên cạnh, mà bọn họ đã tìm mọi cách. Mình nói không thích, bọn họ lại mắng mình. Nói mình một mình ở trong thành phố tìm việc làm sẽ rất khó khăn, lại không tìm được bạn trai thì lấy gì nuôi sống bản thân. Còn nói người đàn ông này có điều kiện tốt, hoàn toàn xứng đáng với mình. Sau khi gả đi về sau sẽ ở gần nhà, về nhà cũng thuận tiện hơn, bảo mình đừng có suy nghĩ vớ va vớ vẩn nữa. Mình là một cô gái xinh đẹp, nào đã thảm đến mức phải cùng dạng người như thế này xem mắt. Còn phải chịu thảm kịch bị gia đình bức bách ở chung với nhau sao?"  

             Triệu Dật cảm thấy buồn cười trước câu nói của Bạch Nguyệt.  

             Bạch Nguyệt chính là một mỹ nữ vậy mà lại không tìm được bạn trai.  

             Bạch Nguyệt là một người đẹp 19 tuổi đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi trong trường, nhưng tầm nhìn của các cô tương đối cao.  

             Nhưng bây giờ có Triệt Dật làm tham chiếu rồi nhìn lại những người nam sinh khác, có lẽ còn cảm thấy nhàm chán hơn nữa.  

             Nhìn thấy Triệt Dật cười, Bạch Nguyệt lập tức bĩu môi nói: "Cười thôi sao? Hừ, cứ hả hê đi!"  

             Triệu Dật nhún vai: "Tôi không hả hê, tôi chỉ thấy buồn cười thôi. Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà cha mẹ cô đã lo lắng rồi sao?"  

             Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Bọn họ chỉ là lo lắng tôi sẽ ở lại Giang Châu hoặc là đi nơi khác. Cho nên muốn tìm cho tôi một người đàn ông để giữ tôi ở bên cạnh. Dù sao trong quan niệm của bọn họ, cưới người nào càng nhà gần càng tốt. Điều kiện cũng được, bọn họ không quan tâm có tình cảm hay không, bọn họ cảm thấy chỉ cần ở chung lâu thì tự nhiên sẽ có tình cảm…”  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Vậy sao? Chẳng lẽ ở nhà cô còn có em trai ư? Là đỡ đệ ma trong truyền thuyết đây sao?”  

             (Đỡ đệ ma: Người TQ trọng nam khinh nữ rất nặng, cho nên thường những người con gái lớn trong gia đình sẽ phải phụ giúp cha mẹ để lo lắng và giúp đỡ người em trai trong nhà, có thể nói là người chị đó bị nhồi nhét tư tưởng là cha mẹ thứ hai của em trai, phải chăm sóc và lo lắng cho em trai mình suốt đời.)   

chapter content