Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 347: Ngụy Xuyên sao?



Chương 347: Hắn là cha thiên hạ hay sao?  

             Triệu Dật không giấu giếm nói: "Trước đó hắn ta đã trêu chọc Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt. Có lẽ là coi trọng các cô ấy nên lại gần bắt chuyện. Sau khi tôi xuất hiện thì hắn ta lại nói là muốn kết bạn. Tôi không để ý đến hắn ta nên dẫn theo Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt rời đi ngay sau đó... Chuyện chỉ có vậy thôi.”  

             Ngụy Xuyên trợn to mắt: "Mẹ nó, kiêu ngạo như vậy sao. Tán gái không được còn làm ra vẻ bề trên, chẳng lẽ hắn muốn người ta dâng bạn gái cho hắn ư, tên này đúng là không biết nhục là gì nha.”  

             Lục Đào giễu cợt nói: "Làm như hắn là cha thiên hạ không bằng, cái gì cũng phải xoay quanh hắn à, không cần để ý tới hắn!”  

             Tôn Lượng đồng tình nói: "Nhà họ Lôi quả thực rất có thế lực ở Giang Châu, dù sao thì cũng là chủ tịch của một công ty niêm yết hơn 10 tỷ nhân dân tệ. Có lẽ điều này đã tạo nên tính khí của cậu ta. Đào Tử nói đúng, loại người này không cần để ý đến làm gì đâu."  

             Triệu Dật ậm ừ không nói gì.  

             Hắn biết một số chuyện ở tương lai, cũng không có ý định cùng Lôi Uy nảy sinh mâu thuẫn lúc này, chỉ cần yên tâm chờ đợi, một tháng nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa.  

             "Mặc kệ hắn ta, chúng ta uống rượu."  

             ……  

             Ở một góc của bàn số một, Lôi Uy cũng đang dò hỏi Đinh Triển.  

             "Đinh Triển, cậu biết mấy người kia sao?"  

             Đinh Triển ậm ừ cười nói: "Có quen biết."  

             Lôi Uy bưng rượu lên, chạm ly cùng Đinh Triển: "Nói cho tôi biết một chút, bọn họ là ai?"  

             Đinh Triển bắt đầu giới thiệu nói: "Tôn Lượng, trong nhà anh ta làm phụ tùng ô tô, cha anh ta là ông chủ của công ty Hoà Phong. Hiện tại còn mở thêm công ty của mình, cũng giúp trong nhà làm việc…  

             Lôi Uy ậm ừ: "Nhà họ Tôn sao, tôi đã gặp hắn ta hai lần rồi. Còn những người khác thì sao?"  

             Đinh Triển hơi hơi nghiêng người nói: "Người đang dựa vào Tôn Lượng tên là Ngụy Xuyên. Trong nhà làm ăn uống, chính là lẩu Đằng Long...”  

             Lôi Uy gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ là con trai của một chủ nhà hàng lẩu, hắn ta cũng không để ở trong lòng.  

             "Còn một người tên là Lục Đào, cha cậu ta là Lục Khải, chú hai của cậu ta là Lục Thần, chính là CEO của quỹ đầu tư Thần Minh..."  

             Đôi mắt Lôi Uy khẽ động. Là một tên ăn chơi trác táng, kỹ năng cơ bản là phải biết được ai với ai trong cái vòng kết nối này. Ai là người đáng để kết bạn, người nào có thể kết bạn. Ai có thể trêu chọc, ai không thể đụng vào.  

             Lục Thần, quỹ đầu tư Thần Minh chính là một công ty đầu tư rất có thực lực. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Lục Khải đang tại vị, còn có cả Lục lão gia tử nhà họ Lục đã về hưu nữa chứ...  

             Cho dù là cha của gã là người kiêu ngạo, đối mặt với Lục Khải cũng phải khách khí, đối với lão gia tử nhà họ Lục cũng phải lễ phép...  

             Cuối cùng Lôi Uy hỏi điều mà gã quan tâm nhất: "Còn thằng nhóc kia thì sao?"  

             Đinh Triển thì thào: "Cậu ta tên là Triệu Dật, đến từ Thiên Phủ. Cậu ta và Lục Đào là bạn học và là  bạn cùng phòng."  

             Bạn cùng phòng sao?  

             Lôi Uy suy nghĩ một chút, nói với Đinh Triển: "Chờ một chút nữa, cậu đi mời Lục Đào đó uống vài ly, làm quen một chút. Vừa rồi không phải cậu ta vừa mời cậu uống rượu sao?"  

             Trong nháy mắt, Lôi Uy đã đánh giá xong bốn người này rồi, Tôn Lượng tuổi không phải quá trẻ, trong nhà có bối cảnh nhất định nên chưa chắc sẽ nguyện ý đáp lại mình. Quan trọng là mình cùng hắn ta không có quan hệ lợi ích, cũng không phải là người cùng ngành, cho nên gã ta cũng không cần phải để ý tới.  

             Ngụy Xuyên sao?  

             Mở một cửa hàng lẩu thì có ích lợi gì chứ?  

             Lục Đào thì có giá trị rất cao. Cha hắn ta là Lục Khải, chú hai là Lục Thần. Nếu có thể kết bạn thì sẽ rất có lợi.  

             Đinh Triển có chút xấu hổ, do dự một hồi đáp: "Chỉ mời Lục Đào thôi sao?"  

             Lôi Uy gật đầu, khóe miệng giương lên một chút nói: "Đúng vậy, nói cho cậu ta biết thân phận của tôi, nói cho cậu ta biết là tôi mời cậu ta, muốn làm quen và kết bạn với cậu ta."  

             Mặc dù gia cảnh của Lục Đào rất khủng nhưng cậu ta chỉ là một thanh niên mười tám tuổi, là một học sinh, chưa từng trải việc đời. Chỉ sợ là cậu ta sẽ vội vã tiến lại ấy chứ.  

             Nếu có thể thu cậu ta làm đàn em. Hắc hắc, không chỉ sau này đi ra ngoài có mặt mũi mà còn có thể thẳng tay đánh mặt thằng nhóc kia ngay tại chỗ rồi...  

             Triệu Dật và những người khác đang trò chuyện thì Đinh Triển đi tới.  

             Lục Đào cười nói: "Đinh Triển! Uống một chút nào, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ."  

             Đinh Triển không có ngồi xuống, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc nói: "Anh Đào! Anh Uy mời anh qua bên kia uống rượu, anh ấy muốn cùng anh làm quen và kết bạn một chút.”