Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 295: Thực sự là người không thể trêu vào!



Chương 295: Thật sự không thể trêu vào.  

             “Được! Vậy chúng ta đi Phật Sơn!”  

             Triệu Dật dứt khoát quyết định, nói: “Nếu mọi người còn có anh chị em tốt nào thì cũng có thể hẹn đi chung nha. Mọi người cứ sắp xếp thêm người, xe thì tôi sẽ lo hết. Đến lúc đó bên tôi cũng có thêm mấy người khác tham gia, nhiều người cùng đi chơi sẽ vui hơn…”  

             Chu Lâm thấy Trần Vi đồng ý thì trong lòng lập tức vui vẻ, nói: “Được! Trở về tôi hỏi qua một chút, sẽ báo cho cậu sớm.”  

             Giữa Chu Lâm và Triệu Dật đương nhiên sẽ không khách sáo. Triệu Dật đã nói như vậy rồi thì thực sự là không có vấn đề gì.  

             Đang nói chuyện thì thoáng chốc đã đi đến cửa hàng bánh nhỏ bên kia đường, Triệu Dật mua một chiếc bánh và ba chai nước, đưa cho bọn họ hai chai.  

             “Miệng cậu không sao chứ?”  

             Chu Lâm không thèm để ý đưa tay lau khoé miệng nói: “Chỉ là bị đánh một cái, cọ trúng răng nên rách da một chút thôi mà. Không sao cả! So với chúng ta trước đây vẫn còn kém xa…”  

             Triệu Dật cười nói: “Sau này gặp những chuyện tương tự như thế này mà không có ưu thế thì cậu cũng đừng đánh nhau với người ta, cứ gọi điện thoại cho tôi. Cho dù tôi không giải quyết được thì ít nhất cũng sẽ không bị thiệt thòi nhiều, đúng không?”  

             Chu Lâm gật đầu đáp: “Sớm biết cậu tới làm hoà tốt như vậy thì tôi đã gọi cho cậu sớm hơn. Tôi cũng không phải kiểu người có thể nhẫn nhịn đâu.”  

             Triệu Dật bật cười nói: “Có việc gì thì cứ tìm tôi, bây giờ tôi đánh nhau cũng rất tốt, mạnh mẽ như bò tót vậy đó!”  

             Lời này của Triệu Dật nửa đùa nửa thật, coi như là cho Chu Lâm một biện pháp dự phòng. Dù sao chuyện của mình thì sớm muộn hắn cũng sẽ biết.  

             Chu Lâm thẳng thắn nói: “Được nha! Trước đây tôi cũng từng nghĩ qua. Nếu sau này hoàn cảnh không tốt, tôi sẽ đi theo cậu lăn lộn.”  

             Triệu Dật bật cười nói: “Nghĩ hay quá ha? Cậu muốn làm gì tôi sẽ giúp cậu hoàn thành, tôi không cần cậu theo tôi lăn lộn đâu. Giống như người ta, không thể trêu vào cậu!”  

             Trong lòng Chu Lâm rất cảm động, đương nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Dật.  

             Hai người là bạn bè, nếu thực sự làm việc với Triệu Dật thì sẽ có trên có dưới. Cho dù có giúp đỡ thì thường ngày cũng sẽ ở trong một mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, tình bạn này ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Triệu Dật không muốn tình bạn này bị biến chất cho nên mới nói cậu muốn làm gì thì tôi giúp cậu hoàn thành. Tự cậu làm, chúng ta hãy làm theo cách riêng của mình!  

             “Tôi chỉ nói là nếu mà thôi, lỡ như không được thôi mà?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nói thật! Nếu như bình thường rảnh rỗi thì cậu có thể nghĩ xem tương lai mình muốn làm cái gì. Thường ngày cũng có thể đọc thêm sách về những chủ đề này, thậm chí thử luyện tập một chút. Sau này chúng ta tốt nghiệp cũng không thể đi làm công cho người khác được đâu, tốt nhất vẫn nên tự mình lập nghiệp…”  

             Chu Lâm chợt nhớ tới lúc trước hình như Triệu Dật có nói, hắn ở đây mở công ty gì đó. Hơn nữa nghe giọng điệu này tựa hồ đã bắt đầu rồi sao?  

             "Công ty của cậu bắt đầu rồi sao?"  

             Triệu Dật gật đầu đấp: “Đã sớm làm việc rồi. Thật ra trước lúc nghỉ hè tôi đã khởi động..."  

             Quả nhiên!  

             Chu Lâm cảm thán nói: "Vẫn là cậu giỏi nhất! Trong ba người chúng ta, trước giờ cậu luôn là người trầm ổn nhất cũng là người ra quyết định, thành tích cũng là tốt nhất, hiện tại thì cũng như thế. Nhưng mà ít nhất thì tôi vẫn ở bên này, còn có thể hưởng ké một chút anh sáng từ cậu, cái tên Phạm Hưng kia xem như thảm rồi, ha ha ha một thân một mình đi Vũ Hán…”  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Cũng không biết cậu ấy giờ ở bên đó như thế nào rồi. Tháng giêng có lẽ tôi có thể phải đi Vũ Hán một chuyến, đến lúc đó đi làm thịt cậu ấy hai hôm! ”  

             Chu Lâm kinh ngạc nói: "Cậu đi Vũ Hán làm gì? ”  

             Triệu Dật cười nói: "Công ty có thể có chút việc. ”  

             Chuyện của Phùng Tiếu Tiếu trước tiên không nói đến, dù sao hai ba câu giải thích cũng không rõ ràng, có cơ hội thì sẽ nói sau.  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút nói: "Nếu đến lúc đó cậu có thể xin nghỉ thì chúng ta cùng nhau qua đó chơi vài ngày đi. ”  

             Chu Lâm nghe đến đây, nhất thời cũng bị lay động đáp: "Ừm! Đến lúc đó xem thế nào, tôi sẽ cố gắng thu xếp đi cùng cậu! ”  

             “Được!”  

             Triệu Dật và Chu Lâm cứ như vậy tùy ý đi dạo và tán gẫu, Trần Vi đi theo bên cạnh cũng không xen vào, chỉ nghe hai người nói chuyện phiếm.  

             Triệu Dật bật cười đáp: “Bởi vì ở đại học rất nhiều người đẹp nha! Cấp ba ngay cả một người đẹp 90 điểm cũng không có thì tôi tỏa sáng cho ai xem chứ? Cũng không thể chơi gay được nha!”  

             Chu Lâm tò mò hỏi: “Nhắc đến người đẹp mới nhớ, cậu và Liễu Vũ Phi sao rồi?”  

             Triệu Dật thản nhiên trả lời: “Ừm! Cũng xem như là đã xác định quan hệ yêu đương lúc nghỉ Lễ Quốc Khánh rồi!”  

             Chu Lâm cười nói: “Chúc mừng! Chúc mừng cậu nha! Đây là chuyện tốt.”  

             Triệu Dật nhìn sang Trần Vi bên cạnh đang im lặng lắng nghe: “Khi nào cậu và Trần Vi cùng nhau tới trường của tôi chơi đi! Đến lúc đó tôi sẽ hẹn Liễu Vũ Phi đi chung, hoặc cuối tuần chúng ta đi ra ngoài du lịch cũng được.”  

             Khuôn mặt Chu Lâm thoáng một chút bối rối, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trần Vi ở bên cạnh, trả lời lấy lệ: “Được! Trở về rồi bọn mình bàn bạc thêm một chút…”  

             Cậu đúng là đồ ngốc nha! Tôi đã giúp cậu đến nước này rồi, cậu còn không biết rèn sắt khi còn nóng sao?  

             Cậu vì làm một hộ hoa sứ giả mà suýt nữa chính tôi cũng bị lừa rồi. Nếu không lừa về một cô bạn gái thì chẳng phải cậu sẽ bị thiệt thòi rất nhiều sao?  

             Anh đây sẽ giúp cậu một chút!  

             Triệu Dật nhìn Chu Lâm bằng một ánh mắt khinh thường, quay đầu hỏi: “Chẳng phải Trần Vi cũng đang ở đây sao, cần gì phải trở về mới bàn bạc chứ? Ôi! Trần Vi! Cuối tuần này tôi phải chơi bóng nên không có thời gian. Cuối tuần sau thì sao? Chúng ta cùng đi chơi, hoặc là đi Phật Sơn ngắm núi. Hay là đi khu Hạt Cửu Trại Câu chơi đi, đến đó còn có thể tắm suối nước nóng…”  

             Chu Lâm không ngờ rằng Triệu Dật lại thẳng thắn như vậy, hỏi trực tiếp luôn sao?  

             Trần Vi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà cô lại là người hướng ngoại. Có lẽ tại vì có hảo cảm với Chu Lâm, mà Chu Lâm dường như không dám phá vỡ lớp giấy mỏng kia, do đó cô sảng khoái đáp ứng nói: “Tôi không có ý kiến gì. Nhưng hay là chúng ta đi Phật Sơn đi. Bây giờ thời tiết cũng chưa trở lạnh, đợi trời lạnh hơn một chút rồi đi tắm suối nước nóng có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều…”