Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 272: Không đáng bao nhiêu tiền?



Chương 272: Chàng trai này thực sự không bình thường!  

             “Ngài Triệu! Anh thực sự mua hết những đồ vật được liệt kê trong danh sách hay sao?”  

             Mặc dù lúc trước Triệu Dật đã ngỏ lời sẽ quyên góp toàn bộ, nhưng mà Trương Đông cũng không để bụng lắm. Những thứ này thực sự là tốn không ít tiền đó nha.  

             Thế mà bây giờ tất cả mọi thứ đang ở trước mắt ông. Chuyện này tất nhiên không cần phải giải thích gì thêm.  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Tôi còn chuẩn bị cho mỗi cụ già và mỗi nhân viên công tác một phần quà Tết Trùng Cửu, lát nữa làm phiền ông phát cho mọi người nhé!”  

             Trương Đông kinh ngạc hỏi: “Chúng tôi cũng có quà sao?”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: “Xem như là ăn tết. Ai cũng có quà!”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cũng đi theo ra ngoài cửa, nhìn thấy hai chiếc xe tải lớn thì ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.  

             Bạch Nguyệt hoảng sợ hỏi: “Hai xe tải lớn này. Triệu Dật! Rốt cuộc là anh mua bao nhiêu thứ vậy?”  

             Triệu Dật giải thích: “Cũng không nhiều! Đó là những thứ viện dưỡng lão thực sự cần mà tôi đã hỏi từ trước. Ví dụ như chăn đệm, xe lăn, nạng,.. Còn có gạo, dầu ăn và các đồ dùng sinh hoạt cá nhân khác. Những thứ này tuy chiếm nhiều chỗ nhưng không đáng bao nhiêu tiền…”  

             Không đáng bao nhiêu tiền?  

             Cho dù là hai xe tải gạo thì cũng mất mấy trăm ngàn rồi.  

             Khái niệm “Tiền” trong mắt người giàu e là không giống người thường.  

             Toàn bộ người của viện dưỡng đều bị làm cho chấn động.  

             Khi biết được hai chiếc xe tải lớn chở đầy đồ vật này là do bạn của Diệp Thiến đem đến, cũng chính là chàng trai khôi ngô tuấn tú này quyên tặng cho viện dưỡng lão, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ biết ơn.  

             Trương Đông gọi các nhân viên bưng đồ, còn mình thì đi đến bên cạnh Triệu Dật, kích động nắm lấy tay hắn nói: “Ngài Triệu! Thực sự là quá cám ơn anh! Viện dưỡng lão này của chúng tôi mặc dù có thể tự túc, thế nhưng vẫn có rất nhiều cụ già cô độc, hoàn cảnh thật sự có chút cực khổ. Anh tặng nhiều đồ dùng như vậy chính là có ơn lớn với chúng tôi. Những thứ như chăn đệm và xe lăn đều có thể dùng được nhiều năm. Còn có gạo và dầu ăn thì chúng tôi có thể mua nhiều thịt hơn, làm thêm món ngon để cải thiện bữa ăn cho các cụ… Lát nữa tôi sẽ sắp xếp một chút làm nghi thức quyên góp, anh thấy thế nào?”  

             Triệu Dật xua tay cười nói: “Không cần đâu! Tôi cũng không phải vì nghi thức gì đó mới quyên góp đâu. Chỉ cần các cụ vui vẻ, Diệp Thiến vui vẻ là tôi cũng thấy rất rui rồi. Nghi thức gì đó cũng không cần làm, trực tiếp chuyển đến cho mọi người là được rồi.”  

             Bạch Nguyệt khẽ đẩy cánh tay Diệp Thiến, cười trộm rồi đưa mắt ra hiệu.  

             Khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, trong lòng dâng lên một chút cảm giác ngọt ngào.  

             Quan Tâm đi tới, trong tay cầm một xấp giấy tờ.  

             “Chủ tịch! Hàng hóa mang đến tôi đã kiểm tra kỹ, số lượng cũng đầy đủ.”  

             Ánh mắt Diệp Thiến và Bạch Nguyện đồng thời nhìn về phía Quan Tâm. Cô gái này thật xinh đẹp, lại còn rất có khí chất.  

             Cô ấy gọi hắn là chủ tịch, vậy là cấp dưới của hắn sao?  

             Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ giống như là thư ký.  

             Triệu Dật cười nói: “Tốt lắm!”  

             Hắn liếc sang nhìn Diệp Thiến và Bạch Nguyệt bên cạnh, cười nói: “Đây là trợ lý của tôi, Quan Tâm. Còn đây là Diệp Thiến và Bạch Nguyệt, đều là bạn của tôi, học ở đại học Tất Nam.”  

             Trợ lý?  

        Diệp Thiến và Bạch Nguyệt bỗng dưng tỉnh ngộ, thì ra hôm qua hắn gọi cho trợ lý để đặt mua quà…  

             Triệu Dật quan sát một chút. Nhân viên công tác cũng không nhiều, chỉ sợ chuyển những thứ này phải mất chút thời gian. Hắn lập tức xắn tay áo lên: “Tôi cũng tới giúp chuyển đồ. Diệp Thiến, Bạch Nguyệt! Các cô cũng tới giúp xách những hộp quà kia đi. Tiện thể tiêu hao hết chỗ tôm hôm qua vừa ăn…”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cười, vội vàng tiến lên giúp đỡ.”  

             Quan Tâm xem xét một chút, cũng chạy tới giúp. Triệu Dật nhìn giày cao gót của cô, cười nói: “Quan Tâm! Cô đi giày cao gót nên không cần chạy tới chạy lui, cẩn thận đôi chân. Cô đứng bên cạnh xe giúp chuyền đồ là được rồi.”  

             Quan Tâm sửng sốt một chút, rồi đồng ý: “Vâng!”  

             Triệu Dật cũng không sợ giúp chuyển túi gạo làm bẩn quần áo. Những bao gạo đó cũng 25kg một bao, Triệu Dật có thể xách một lần hai bao. Hai bao nặng 50kg mà hắn xách lên một cách dễ dàng, bước đi như bay. Hơn nữa hắn còn cảm thấy chúng có chút nhẹ nhàng.  

             Thể lực chín mươi hai điểm cũng không phải để chưng cho đẹp. Mà cũng không chỉ là mạnh mẽ lúc ở trên giường…  

             Triệu Dật vừa khuân đồ vừa cười nói với Trương Đông: “Trương Đông! Tôi làm công nhân bốc vác mà không có lấy tiền công. Nhưng cơm trưa thì ông phải lo đấy nhé!”  

             “Nhất định! Nhất định rồi! Hôm nay ăn tết, tất nhiên nhà bếp làm toàn đồ ăn ngon!”  

             Trương Đông lên tiếng đồng ý. Trong mắt có chút xúc động, cũng có chút khâm phục.  

             Lúc nãy hắn đi ra quan sát đã thấy một chiếc Porsche đỗ ngoài cửa không xa. Chắc chắn là xe của Triệu Dật.  

             Triệu Dật rõ ràng là một vị công tử con nhà giàu, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Hai chiếc xe tải hàng lớn như thế này chắc cũng phải hơn một trăm ngàn tệ. Vậy mà hắn không chút đắn đo nào lập tức quyên tặng.