Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 254: Không vội!



Chương 254: Muốn cười nhưng phải cố nhịn!  

             Ánh mặt trời chiếu xuống, hương hoa ngọt ngào khắp phòng.  

             Liễu Vũ Phi tỉnh dậy giữa ánh nắng và hương hoa, nhìn sang Triệu Dật đang ngủ say bên cạnh, ánh mắt chợt có chút dịu dàng.  

             Cô cũng nằm im không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn chằm chằm Triệu Dật.  

             Có lẽ cảm giác được Liễu Vũ Phi đang ở bên cạnh nhìn mình, Triệu Dật lập tức mở mắt ra. Nhìn vào đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của Liễu Vũ Phi, trên mặt Triệu Dật hiện lên ý cười.  

             “Em tỉnh rồi sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?”  

             Liễu Vũ Phi cười híp mắt, lắc đầu nói: “Em không biết! Em không dám nhúc nhích, sợ là sẽ đánh thức anh.”  

             Triệu Dật đưa tay ôm mặt cô, sau đó cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, liếc mắt nhìn: “Chín giờ… Em có muốn ngủ thêm không?”  

             “Dậy đi ăn cơm đi, em đói rồi.”  

             “Được!”  

             Hai người rửa mặt xong, mặc áo quần mà nhân viên đưa đến rồi đi xuống dưới lầu.  

             Gửi một tin nhắn, phát hiện hầu như mọi người đã tỉnh giấc.  

             “Cùng nhau ăn cơm đi! Nếu muốn thì ăn xong lại tiếp tục cưỡi ngựa. Sau đó chúng ta sẽ ăn trưa rồi trở về.”  

             Cả nhóm rối rít hưởng ứng. Hôm qua đã dành rất nhiều thời gian để học cưỡi ngựa, cũng chưa được cưỡi bao nhiêu.  

             Mọi người gặp nhau trong phòng ăn sáng. Cao Văn và những người khác tiến đến trước mặt Liễu Vũ Phi, nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.  

             Đồng thời nhóm Lục Đào cũng nháy mắt với Triệu Dật.  

             “Hôm qua là một ngày đẹp trời, tối hôm qua là một đêm tốt lành, có đúng không?”  

             Triệu Dật đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của những người này, hắn mỉm cười nhưng cũng không phản bác: “Đúng là rất đẹp!”  

             Bọn người Lục Đào bật cười.  

             Bên kia, Cao Văn cũng khẽ hỏi: “Các cậu… cái đó?”  

             Liễu Vũ Phi cắn môi lắc đầu, ánh mắt có chút xấu hổ: “Bà dì của mình tới thăm.”  

             Cao Văn ngạc nhiên, trên mặt lập tức có biểu hiện kỳ quái, muốn bật cười nhưng cố gắng kìm nén lại.  

             Ngô Lỵ và mấy người kia cũng xúm lại hỏi: “Tình hình sao rồi?”  

             Cao Văn thuật lại sự việc một lần, biểu hiện của các cô cũng giống nhau.  

             Muốn cười.  

             Nhưng là cố nhịn!  

             Mặc dù biết chuyện của Triệu Dật và Liễu Vũ Phi như là ván đã đóng thuyền, dù sao họ cũng là nam nữ đã trưởng thành. Hơn nữa người ta còn gặp mặt phụ huynh, được sự cho phép của cả hai bên gia đình nên đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng ai ngờ được tối hôm qua là một tai nạn đáng xấu hổ, mấy cô gái vẫn không thể nhịn được cười.  

             Tốt rồi! Đêm qua thật hạnh phúc mỹ mãn như vậy, thế nhưng cuối cùng lại có một chuyện không vui cho lắm.  

             Mặc dù không được cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cảm giác chanh trong lòng bỗng bớt chua hơn.  

             Mọi người tới trường đua cưỡi ngựa khoảng hai tiếng đồng hồ, sau đó lại cùng nhau ăn trưa.  

             “Quan Tâm! Cô đưa hai người bạn cùng phòng của tôi về trường trước, sau đó tiếp tục xử lý việc lúc trước.”  

             “Vâng! Thưa chủ tịch!”  

             Quan Tâm trả lời ngắn gọn. Sau đó mở cửa xe của mình, mời Quách Đông Lai và Lý Dương lên xe.  

             Quách Đông Lai và Lý Dương có chút thụ sủng nhược kinh. Ôi mẹ ơi! Người đẹp đặc biệt lái xe đưa hai bọn họ trở về trường, đãi ngộ này…  

             Mặc dù biết cô ấy là trợ lý riêng của Triệu Dật, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán.  

             Có tiền đúng là thật tuyệt!  

             Quách Đông Lai vốn dĩ giống như cá ướp muối không có ước mơ, bỗng nhiên tự hỏi bản thân như vậy có thật sự tốt hay không?  

             Còn Lý Dương thì tràn đầy tinh thần chiến đấu.  

             Hắn muốn nhanh chóng xử lý xong việc của quán ăn, nâng cao năng lực của bản thân. Cho dù sau khi tốt nghiệp vẫn tiếp tục kinh doanh quán ăn hay bắt đầu kinh doanh riêng thì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.  

             Đó không phải là giai đoạn chuyển tiếp khó khăn nhất, đối với sinh viên đại học khi bước ra ngoài xã hội sao?  

             Tự quản lý việc kinh doanh suốt bốn năm đại học, như vậy thì coi như là đã có kinh nghiệm rồi.  

             Mình bây giờ chính là người trong xã hội!  

             Triệu Dật nhìn chiếc Mazda của Quan Tâm, trong lòng thầm nghĩ nếu như sau một tháng cô ấy biểu hiện tốt thì có thể chuyển lên chính thức. Có lẽ hắn sẽ bảo Đới Lương mua cho công ty hai chiếc xe. Một chiếc để Đới Lương dùng, chiếc còn lại để Quan Tâm dùng.  

             Xe cá nhân dùng để làm việc cho công ty thì không tốt lắm. Hơn nữa đẳng cấp của Mazda nói chung cũng thấp, nếu như lái đi để xử lý công việc gì đó, có lẽ sẽ bị người ta xem thường!  

          Không đến hơn một triệu nhưng ít nhất cũng phải năm trăm, sáu trăm nghìn trở lên nha.  

             Mua gì đây?  

             BMW X5?  

             Mercedes-Benz S?  

             Audi A6?  

             Sau này hẵng nói tiếp vậy.  

             Không vội!  

             Triệu Dật quay đầu vẫy tay với Lục Đào: “Đi thôi!”  

             Hai chiếc Ferrari và Porsche lần lượt rời khỏi Câu lạc bộ đua ngựa, đi về phía đại học Giang Đại.  

             Sau khi đưa năm cô gái về dưới lầu ký túc xá, Triệu Dật xuống xe, cười nói với Liễu Vũ Phi: “Được rồi! Các em lên phòng đi, bọn anh về đây!”  

             Liễu Vũ Phi khẽ “ừ” một tiếng. Trải qua chuyện tối hôm qua, quan hệ của hai người càng thân mật hơn.  

             “Em đã đăng ký với trường dạy lái xe…”