Bão Trắng

Chương 14: Ngày đầu ở Nami



Chúng tôi tới Nami lúc mặt trời đã đứng bóng, sự thơ mộng ở nơi này thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Lá vàng xào xạc khắp nơi, mặt hồ óng ánh bóng mặt trời, thời tiết còn se lạnh vương một chút buồn man mác.

"Các cậu thấy sao? Giống hệt trong phim luôn đúng không?" - Dok Sun lên tiếng đầu tiên sau khi chúng tôi đã đi xung quanh một lượt.

"Ừ, tôi bắt đầu muốn tìm Kang Jun Sang của riêng mình rồi đấy!" - Eun Hye hùa theo nói.

"Được rồi, anh cá chắc là sau chuyến đi này mấy đứa sẽ tìm được Kang Jun Sang và Jeong Yoo Jin của đời mình thôi. Nào, về khách sạn đi rồi tự do sinh hoạt nhé!"

Tiền bối Choi dẫn chúng tôi về chỗ nghỉ ngơi, nơi này khá gần với khu trượt tuyết, có lẽ ngày mai chúng tôi sẽ tới đó và trải nghiệm. Căn phòng cũng không được rộng lắm, là kiểu phòng double hạng standard bình dân, bên trong có 1 chiếc giường đôi và một chiếc giường đơn, thêm ít vận dụng đơn giản.

"Tối nay chia giường sao đây ông anh?" - tôi hỏi anh Choi sau khi anh ta đã xếp xong quần áo của bản thân vào tủ.

"Ồ, này đơn giản thôi. Đồng hương thì 'đồng sàng cộng chẩm', còn anh ngủ một mình. Ổn không?"

Đồng sàng cộng chẩm: ngủ cùng một giường

Về khoản này thì Choi Woo Jin là người khá rộng lượng, anh ta không thường chiếm mấy lợi nhỏ lắm. Tôi và Gun tất nhiên là gật đầu đồng ý rồi, dù sao ngủ với nó cũng tốt hơn ngủ với người lạ mà.

"Vậy em với Gun xin phép ra ngoài trước nhé. Bọn em muốn đi xung quanh vãn cảnh một chút." - tôi hí hửng kéo Gun đi.

Chợt nghe tiếng anh Choi nói: "Này, đừng quên tối nay có vụ gì đấy nhé!"

"Anh yên tâm." - tôi hô lên rồi cùng Gun đi mất.

Chúng tôi sóng vai nhau đi dưới hai hàng cây đã thưa lá, thỉnh thoảng sẽ có vài đôi tình nhân tay trong tay đi ngang qua. Tôi nhìn qua Gun, khẽ hỏi:

"Sao cả buổi mà mày không nói gì vậy?"

"Tao nên nói gì giờ?" - Gun nhún vai đáp.

"Ơ, mày không muốn nói với tao luôn hả?"

"Ừ, đi đạp xe không?"

Gun nói xong thì đi tìm chỗ để thuê xe, đúng là một thằng nhóc lập dị, thậm chí nó còn tự làm theo ý mình mà chẳng quan tâm tôi có đồng ý hay không. Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại bị nó thu hút mạnh mẽ như vậy.

Cửa hàng cho thuê xe đạp lúc nào cũng tấp nập, tôi đi tới đứng cạnh Gun khi nó đang suy nghĩ nên thuê xe đơn hay đôi. Tôi huých vai nó, trêu chọc:

"Chọn xe đôi đi, tao sẽ đèo mày."

"Aw, có chắc không vậy?" - Gun tròn mắt nhìn tôi rồi gọi ông chú cho thuê xe: "Chú ơi, cho tôi 1 chiếc xe đơn."

"Hơi, không phải thuê đôi hả?" - tôi làu bàu.

Thằng quỷ nhỏ dắt xe một đoạn thì gác chân chống, nó nghiêng đầu cười với tôi, nụ cười đó đã in sâu vào tâm trí của tôi bằng cách ngây ngốc nhất.

"Đi thôi!" - Gun nói.

Tôi vẫn đực ra nhớ tới nụ cười của nó, một nét tinh nghịch chợt hiện lên trên gương mặt đó làm thế giới hôm nay của tôi bừng sáng. Có lẽ tôi đã ngẩn người quá lâu, thằng nhóc đi đến và gõ lên trán tôi:

"Sao mày ngây ra vậy? Sợ hả?"

"Không có. Đi thôi."

Chiếc xe Gun thuê là mẫu cổ điển, nó có thêm một cái yên phụ sau xe để tiện chở thêm ai đó hoặc đơn giản là chất được thêm đồ. Tôi nắm lấy ghi đông rồi nói với Gun sau khi nó lên xe:

"Ôm chắc nhé!"

"Bớt làm màu đi." Nó cục mịch mắng một câu rồi ôm lấy eo tôi, vòng tay nó ấm áp hệt như cách nó cười vậy.

Tối tại khách sạn.

"Dok Sun, một lát gặp cậu ở sân bãi trước khách sạn nhé. Tôi có bất ngờ dành cho cậu.” - tôi nói với Dok Sun lúc tình cờ gặp cô nàng trên đường tôi trở về khách sạn.

“Được, vậy gặp nhau sau giờ ăn nhé!” Dok Sun gật đầu đáp.

Sau đó tôi và Gun cùng nhau trở về phòng, anh Choi đã ra ngoài từ lúc nào nên hiện tại phòng chỉ còn hai đứa chúng tôi. Tôi ôm quần áo đi vào nhà tắm và nói vọng ra:

“Tao đi tắm trước nhé!”

Tôi tắm xong là thằng nhóc cũng đi tắm ngay sau đó, rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau, cùng nhau tìm kiếm vài bài hát hợp tâm trạng lúc này.

“Aw, nghe bài này đi.” Tôi chỉ tay vào màn hình khi thằng Gun vừa lướt ngang qua bài nhạc của Lana Del Rey.

“Bài nào? West coast đấy à?”

Mớ âm thanh gai góc xen lẫn chút dịu dàng vang lên từng đợt, điệu nhạc này thôi thúc tôi phải lắc lư theo nó, đắm chìm vào từng giai điệu trong đó. Tôi nắm lấy tay Gun, kéo nó cùng nhảy nhót chung với tôi. Hai đứa chúng tôi như những kẻ điên khiêu vũ dưới ánh trăng vậy, cuồng si và đầy xúc cảm.

“You push it hard, I pull away, I'm feeling hotter than fire. I guess that no one ever really made me feel that much higher”

Tôi vừa hát đè lên lời nhạc vừa nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Gun, cách nó đung đưa theo làn điệu vừa dễ thương vừa quyến rũ, mặc dù đã cố nhưng tôi không thể nào cưỡng lại được điều đó. Tôi lao đến ôm nó và ghì thật chặt vào trong lòng mình, có lẽ vì tôi nặng hơn nó nên cả hai chúng tôi đều ngã ra sàn, đôi môi tôi còn đang cọ cọ trên chiếc má bánh bao của nó.

Tôi băn khoăn nhìn vào mắt nó, như chờ đợi một sự chủ động nào đó nhưng bỗng bên ngoài cửa vang lên tiếng động, ai đó đang gõ lên cánh cửa. Tôi không tiếp tục ôm nó nữa mà đứng dậy đi mở cửa.

“Hai cậu, đi ra ăn tối đi. Anh Choi đang chờ bên ngoài đó.” - Somi thông báo ngay khi thấy tôi đã mở cửa.