Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 43: Vì sợ ta đó!



Khi nhìn thấy Lâm Hiên, anh Long cả người đều cảm thấy không tốt.

Lần đầu tiên gặp được Lâm Hiên, hắn biết Lâm Hiên tương đối lợi hại.

Nhưng hiện tại, hắn mới biết được, Lâm Hiên nào phải chỉ là lợi hại.

Mà là bất khả chiến bại cmnr!

Tông sư hai mươi mấy tuổi, ngay cả Từ Thiên Vũ cũng chỉ cần một ngón tay là đâm chết.

La Sát, một trong tứ đại tặc, bị hắn thu làm nha hoàn.

Lúc ấy Hắc Long còn rất nghi hoặc, La Sát từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu.

Ngoại trừ đại tỷ, cô ta chưa từng thần phục bất luận kẻ nào.

Cho dù là thực lực so mạnh hơn rất nhiều, cô ta cũng thà chết chứ không đầu hàng.

Nhưng vậy mà lại hướng Lâm Hiên thần phục.

Hơn nữa còn là thần phục vô điều kiện.

"Anh..."

Anh Long xuất hiện làm cho Tô Anh có chút sợ hãi, cô không tự chủ bắt lấy tay Lâm Hiên, hơn nữa, lần thứ hai gọi ra danh xưng năm năm cũng chưa từng gọi qua.

Nghe được Tô Anh gọi mình là anh, trong lòng Lâm Hiên ngược lại có chút cảm tạ anh Long trước mặt này.

Nếu như không phải bởi vì chuyện này, có lẽ Tô Anh khó có thể tiếp nhận Lâm Hiên một lần nữa.

"Đi ra ngoài!"

Lúc này, Tằng Kiến đem người mình an bài, tất cả đều gọi ra. Cũng không ít hơn đám người bên Hắc Long bao nhiêu.

Vì có thể bảo trụ Tô Anh, Tằng Kiến đã bỏ ra hết vốn liếng.

Mà Hắc Long sau khi nghe Tô Anh gọi Lâm Hiên là ‘anh’ thì lập tức sửng sốt.

Tô Anh là em gái của sát tinh này? Hắc Long nhịn không được nuốt nước bọt.

Nếu như Lâm Hiên là anh của Tô Anh, vậy Hắc Long chỉ có thể coi mình là người xui xẻo.

Cho dù mất mạng, hắn cũng không dám tới báo thù.

“Rút!”

Anh Long không chút do dự, trực tiếp mang theo người của mình rút lui.

Đối mặt Lâm Hiên, đừng nói là hắn, coi như là đại tỷ của hắn tới, cũng phải quỳ xuống.

Thật là chó má. Xui xẻo chết được!

Thấy anh Long vậy mà đi rồi, trên mặt Tằng Kiến lộ ra một tia vui mừng.

Còn tưởng người của hắn khiến Anh Long sợ hãi. Cố ý làm ra bộ dáng đại lão nói:



“Hắc Long, đi chậm nha.”

Xem ra, tứ đại tặc cũng chỉ có thế. Đã sớm nghe nói tứ đại tặc ở Giang Đô hoành hành bá đạo.

Hôm nay vừa thấy, cũng chỉ là một lũ hèn nhát mà thôi.

Đương nhiên, Tằng Kiến cũng có chút hoảng hốt.

Đây là kết quả tốt nhất mà không đổ máu.

"Tiểu Anh, tuy rằng tôi tạm thời đánh lui Hắc Long, nhưng cô biết đấy, Hắc Long người này có thù tất báo, nếu như không có tôi bảo hộ, cô sẽ rất khó sống được ở Giang Đô." Tằng Kiến vẻ mặt tự tin nói với Tô Anh.

"Cám ơn anh Kiến." Tô Anh nói một tiếng cảm ơn.

"Tiểu Anh, cô biết thứ tôi muốn không phải là câu cảm ơn này.” Tằng Kiến lại nói

Tô Anh cúi đầu không nói lời nào. Cô đã làm việc ở quán bar một thời gian vì kiếm tiền, nhưng cũng không muốn có quá nhiều mối quan hệ với những người ở đây.

Nhất là Tằng Kiến, rất nhiều cô gái xinh đẹp trong quán bar đều rơi vào vòng tay của anh ta.

Ví dụ như Liễu Khiết, cô ta có thể giành vị trí đứng đầu ở quán bar này, trở thành nhất tỷ là vì có Tằng Kiến ở sau lưng làm chỗ dựa.

Nhưng công bằng mà nói, Tằng Kiến đối với Tô Anh vẫn rất tốt. Bình thường cũng rất chăm sóc cô.

"Thực xin lỗi, anh Kiến, tôi chỉ xem anh như anh trai mà thôi.” Cuối cùng thì Tô Anh vẫn cắn răng nói.

Lúc nói lời này, cô dường như còn sợ Lâm Hiên tức giận, lặng lẽ liếc Lâm Hiên một cái.

Thật đáng yêu.

Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng không thèm để ý.

Sở dĩ hắn hiện tại còn ngồi lại nghe Tằng Kiến nói chuyện. Chính là bởi vì Tô Anh từng nói qua, Tằng Kiến đối xử tốt với Tô Anh.

Tất nhiên trong đó chắc chắn có ý đồ. Nhưng hắn cũng không dùng vũ lực ép buộc Tô Anh. Mà là muốn Tô Anh tự nguyện.

Nhưng hiện tại xem ra, Tô Anh tựa hồ cũng không muốn.

“Tiểu Anh, tôi vì cô mà đắc tội anh Long, chẳng lẽ cô định cảm tạ tôi như vậy?” Tằng Kiến cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.

Nhất là khi Lâm Hiên xuất hiện, làm cho hắn cảm giác được nguy cơ.

Tuy rằng Lâm Hiên nói hắn là anh của Tô Anh. Nhưng từ ánh mắt Tô Anh nhìn Lâm Hiên hắn liền nhận ra được.

Chỉ sợ, quan hệ của hai người cũng không đơn giản.

"Vậy, vậy anh muốn thế nào?" Tô Anh cắn răng hỏi.

“Tô Anh, cô làm cho tôi rất thất vọng!” Đôi mắt Tằng Kiến nheo lại.

Sau đó nháy mắt với thủ hạ của mình.

Thuộc hạ hiểu ra, lập tức vây lấy Lâm Hiên cùng Tô Anh.

Bị hàng trăm người vây quanh, không thể nói là không sợ. Tô Anh chỉ có thể nắm chặt tay Lâm Hiên.



Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Anh cũng sẽ sợ hãi chứ?

Cô có làm sai không, không nên liên lụy đến anh ấy phải không?

Trong lòng Tô Anh thậm chí có chút hối hận vì đã để cho Lâm Hiên dẫn cô đến.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Hương lúc này cực kỳ bình tĩnh, không có lộ ra chút sợ hãi nào.

“Tiểu tử, ngươi thật sự là anh ruột của Tô Anh sao?” Tằng Kiến rốt cục nhịn không được hỏi.

"Không phải." Lâm Hiên trả lời.

“Mẹ kiếp, tôi đã sớm nhìn ra hai người không đúng rồi. Tô Anh, cô không muốn làm bạn gái tôi, chính vì người này sao?” Tằng Kiến hung hăng.

Lời nói của Tằng Kiến khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh hơi có chút đỏ lên.

Nhưng cô lại chối bỏ:

"Tằng Kiến, anh nói bậy cái gì vậy? Tôi không đồng ý làm bạn gái của anh, là vì tôi không thích anh!”

"Không thích tôi? Ở Hồng Lãng này có cô gái nào không thích tôi hả?” Tằng Kiến dường như không thể chấp nhận kết quả này.

“Bọn họ thích anh là chuyện của bọn họ, dù sao tôi cũng không thích anh.” Nếu đã nói ra, Tô Anh cũng không khách sáo nữa.

“Tô Anh, cô thật không biết xấu hổ. Nếu không nhờ có anh Kiến, cô cũng không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông ở đây chơi qua rồi.” Liễu Khiết rốt cục không nhịn được, mở miệng mắng.

Người mà cô ấy đã cố gắng hết sức để nịnh bợ, vậy mà bị Tô Anh thẳng thừng cự tuyệt như thế.

Nhưng Liễu Khiết vừa dứt lời, trên mặt liền bị tát mấy cái, mặt lập tức sưng lên.

Thậm chí chiếc mũi vừa làm cũng bị tát cho vẹo.

“Còn dám nói lời bẩn thỉu với em gái ta, vậy ngươi sẽ chết!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"A, mũi của ta, mũi của ta, anh Kiến, anh mau đánh hắn, trả thù cho em.”

"Tiểu tử, ngay cả anh Long cũng không dám giương oai ở Hồng Lãng ta. Ngươi thì tính là cái gì? Lên cho ta, đem tiểu tử này giết chết, còn Tô Anh, đưa đến phòng ta!"

Tằng Kiến chuẩn bị dùng vũ lực, tuy rằng dưa ép non không ngọt, nhưng vẫn có thể giải khát được.

Nhất thời, một đám người xông về phía Lâm Hiên và Tô Anh.

"Tiểu Anh, nhắm mắt lại." Lâm Hiên hướng về phía Tô Anh nói.

Tô Anh vẫn rất nghe lời Lâm Hiên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thật ra đối diện với tình cảnh hiện tại cũng khiến cô vô thức muốn nhắm mắt lại.

Bang. Bang. Bang.

Cả đám người của Tằng Kiến bị Lâm Hiên đánh ngã trên mặt đất trong vòng chưa đầy một phút.

Một màn này khiến Tằng Kiến choáng váng.

“Ngươi cho rằng Hắc Long rời đi là vì ngươi sao? Không, hắn là vì sợ ta đó!” Lâm Hiên nhếch miệng cười với Tằng Kiến.