Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 86



Một CEO phải biết giao tiếp với khách hàng và uống rượu cũng phải biết . Y cũng đã quen dần , từ bia lên đến rượu vang hay rượu mạnh Y đều nếm qua , tập uống dần .

Trong đầu Vĩnh Thanh nghĩ rằng có lẽ mình đã thoát được hắn ! Hắn không còn bắt lấy mình nữa quay về cũng chẳng sao mà nghe đâu hai năm trước hắn cũng đã lấy vợ rồi cũng chẳng sao nếu quay về .

Sau đợt thì hắn lấy vợ Y cũng chẳng quan tâm gì tới hắn nữa mà cứ nghĩ mọi thứ đã êm đẹp rồi .

Cuộc sống của Y bây giờ rất tốt , sẽ không sao nếu Y quay về chứ ! Vĩnh Thanh phải lấy ba mẹ mình ra khỏi trong tay hắn . Y đã bỏ ba mẹ mình đi cả hai năm trời rồi , thời điểm này quay về thì cũng được .

Nhưng thành phố A rộng mênh mông , biển người nhiều như thế . Hắn lại có tài giấu người thì sao dễ thấy mà đưa về được .
Nhức đầu suy nghĩ , Vĩnh Thanh nằm trằn trọc trên giường .

" Về hay không về đây "

Hai năm qua chẳng có động tĩnh gì bên này , cậu cũng chẳng làm sao cả . Hắn có lẽ tìm một người khác rồi , làm gì nhớ tới Y .

Sau một lúc Y cũng đã quyết định quay về . Đúng là cuộc sống bên đây rất tốt nhưng thứ cậu cần là ba mẹ mình cơ .

Đặt vé thì sau một tuần mới bay , xin nghĩ cũng phải có thời gian . Chứ không phải chớp mắt là qua bên thành phố A được .

Y sẽ về tìm một công việc mới , một chỗ ở mới cho mình và ba mẹ rồi bắt đầu một cuộc sống thật hạnh phúc . Chỉ cần có ba mẹ thì Y làm tất .

Chắc sẽ không sao nếu Y quay về , nếu hắn còn ý định gì đó với Y thì biển người bao la thành phố rộng lớn như vậy làm sao mà tìm ra dễ . Mà nếu có cơ hội thì đưa qua bên thành phố khác sống cho an toàn , chứ thành thị thì trộm cướp nhiều thứ phức tạp chẳng thể thở nỗi .
Đi qua thành phố khác Vĩnh Thanh cũng không phải ám ảnh hình bóng nam nhân trong đầu mình .

Cứ như vậy mà làm , hai tuần sau Y về nước .

Máy bay từ từ đáp xuống , tất cả hành khách trên chuyến bay bước ra ngoài kèm theo là Y . Hít một hơi thật sâu , Y thật nhớ nơi này , nơi đây đã từng xảy ra thật nhiều chuyện với Y cũng như mối tình đầu đã vỡ nát nơi đây .

Mọi thứ đã là quá khứ chẳng cần nhớ tới nữa . Bây giờ là hiện tại , chẳng cần phải nhớ tới mấy chuyện đó làm gì . Chuyện quan trọng bây giờ là tìm ba mẹ cậu .

Chàng trai thanh tú , thuần khiết bước ra từ cổng sân bay khiến các cô gái ở đó ngoái đầu nhìn . Lấy điện thoại ra Y bấm gọi một dãy số , người bên kia nhanh chóng bắt máy .

Vừa được người bên kia bắt máy , thì đã có tiếng thét thật chói tai vang từ điện thoại . Y hoảng hồn đưa điện thoại ra xa , hên là hồi nãy chẳng để gần nếu không là thủng màng nhĩ mất rồi .
" Triệu Vĩnh Thanhhhhhhhhh !!!!!! " Bình Anh thét chói tai từ đầu dây bên kia .

" Hả ? Sao cậu hét lớn quá vậy "

" Hai năm qua ! Hai năm qua..... " Bình Anh giọng tức giận nói vào điện thoại

" Hai năm qua sao ? "

" Hai năm qua không một cuộc gọi , không một tin tức ! Cậu có biết tôi lo lắm không cứ sợ cậu chuyện gì bên đấy ... Hai năm qua tôi mong mỏi một cú điện thoại mà không có , một chút tin tức về cậu cũng chẳng không ! Bộ cậu chết luôn bên đó rồi sao , quên mất luôn tôi rồi sao , quên mất cái cậu bạn Bình Anh này rồi sao " ( Một bài rap dành cho Vĩnh Thanh )

Những tiếng thét cứ vang lên trên điện thoại , cứ sợ điện thoại nổ và cái màng nhĩ thủng nên Y chỉ cầm ra xa chẳng dám đưa lại gần .

" Điếc lỗ tai tôi mất ! Tôi về rồi đây "

" Sao !? "

" Thì tôi bay về thành phố A rồi ! đang đứng ở trước cửa sân bay mà hai năm trước cậu tiễn tôi đấy "
" Cậu về đột ngột quá không báo trước gì hết ! Đứng yên chỗ đó tôi qua đón ! Đi lung tung là tôi gϊếŧ cậu "

" Tưởng tôi là trẻ con sao ! Hai mươi hai tuổi rồi đấy nhá "

" Ờ ! Hai mươi hai tuổi mà như hai tuổi " Nói xong Bình Anh cúp máy .

Vĩnh Thanh cất điện thoại vào , nhìn ngắm phong cảnh trong khi đợi cậu bạn mình đón . Chẳng biết phía trước có gì đang chờ đón cậu đây .