Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 57



Bình Anh quay về cuộc sống cô đọc của mình . Có lẽ Mẫn Doanh đã xem cậu là người dưng , chắc cũng đã quên cậu luôn rồi .Cũng đúng thôi , người ta đã chẳng còn là gì với cậu nữa đương nhiên là quên rồi , còn không kể đến việc cậu làm tổn thương người ta .

Đêm tối đó , chỉ một mình cậu đi lang thang trên phố . Nhìn dòng người qua lại tấp nập , thấy những cặp tình nhân tình tứ bên nhau lòng cậu nhói lên 1 nhịp. Cậu cứ đi như thế nhưng chẳng biết đi về đâu , cứ nhìn đường mà đi.

Chẳng biết từ lúc nào mà cậu lại lạc vô bar . Tiếng nhạc to , xập xình cùng những con người đang điên cuồng nhảy nhót , các cô gái mặc đồ hở hang đang ôm ấp những tên nhà giàu . Cậu rất muốn đi khỏi đây ,chẳng hiểu sao lại lọt vô tới đây .Thôi thì đã lỡ chui vô đây thì uống rượu giải sầu .
Cậu không như Vĩnh Thanh khi còn 13 , 14 tuổi đã biết uống bia . Hồi đó cậu cứ rũ Vĩnh Thanh uống , nhưng Vĩnh Thanh kiên quyết không uống . Cậu ngồi tại 1 bàn nào đó trong quán , từ xa phục vụ chạy lại tiếp cậu .

" Cậu uống gì ạ "

" 1 chai rượu "

" Vâng ... sẽ có ngay ạ " Phục vụ bước đi

Cậu ngồi nhìn những con người đang nhảy nhót ngoài kia trầm ngâm . Đã lâu rồi không uống , hôm nay mượn rượu giải sầu . Người ta nói uống rượu rồi sẽ quên đi mọi chuyện buồn . Muốn say đến quên trời , quên đất để không nhớ đến những chuyện đau lòng mà mình đối xử với người kia .

Một lát sau rượu được đưa lên bàn , người phục vụ rượu chỉ để bình rượu xuống rồi nói " Chúc quý khách ngon miệng " rồi đi khỏi đó . Bình Anh rót rượu ra ly , * ực * 1 cái đã cạn ly .

Ly rượu này rồi đến ly rượu khác , chai này hết thì đến chai khác. Cậu chẳng hề ý thức được rằng mình đã uống bao nhiêu chai rượu . Uống ly này vẫn chưa hết quên người kia thì lại ly khác chẳng mấy chốc đã tự chuốc say mình . Dù uống bao nhiêu chai đi nữa vẫn không quên được người kia.
Cậu quyết định bỏ cuộc , đã hứa phải quên đi người nhưng sao cứ không thôi nhớ người . Loạng choạng tiến lại bàn tiếp tân , cậu đưa thẻ ra . Mắt như muốn đóng lại chẳng mở nổi lên nữa .

" .. t...t..tính ..tiền "

Cô tiếp tân thấy cậu say như vậy cũng khá lo.

" Dạ của anh là 200 ạ ". Cô nhận lấy cái thẻ , quẹt nhẹ rồi đưa lại cho cậu .

Dáng vẻ như sắp gục tại chỗ , từ từ lấy lại thẻ .

"Tôi thấy anh có vẻ rất say ... để tôi giúp anh gọi taxi về "

" Kh...k..không ..c.cần "

Loạng choạng bước ra khỏi bar đó , cậu lại đi trên đường . Chẳng sợ tai nạn cậu cứ đi trên đường . Người ta nhìn cậu con trai với dáng vẻ của 1 kẻ say rượu nặng , lại tránh xa cậu ra . Nhìn cậu thật thảm bại , ai cũng đi rồi , người ta thương cậu thật lòng cũng bị cậu đuổi đi .

Cậu cười nhạo chính bản thân mình , thảm hại như thế cho ai xem đây . Thành phố đông người ồn ào , chẳng ai quan tâm cậu càng muốn tránh xa cậu ra . Người ta cứ xì xào bàn tán về cậu
- Say xỉn như vầy ra đường không khéo bị tai nạn thì sao

-Chắc thất tình rồi đi uống rượu đây mà ..

- Tránh xa người đó ra đi coi chừng người đó mất bình tĩnh rồi làm gì không chừng

- ................

Cậu nhăn nhó khó chịu , đi khỏi đó . Ngay lúc này cậu chỉ muốn yên tỉnh , muốn một mình .

1 chiếc taxi dừng lại trước mặt cậu , 1 người đàn ông từ trong cửa kính xe lú đầu ra .

" Để tôi chở cậu về ... cậu say như vậy ra đường rất nguy hiểm "

Cậu gật đầu đồng ý , mở cửa xe rồi ngồi vào . Chiếc xe lăn bánh , đi khỏi nơi đó .